Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 105: Chương 105: Không còn là bí mật




Hai người ra khỏi thôn, đi không xa lắm Khôn liền biến thành thú hình, Đinh Tiếu lại một lần nữa cảm nhận sự hữu lực của đuôi lão hổ, an an ổn ổn mà được đặt ngồi trên lưng lão hổ nhà mình. Kỳ thực sau khi ngồi quen cảm giác thực không tồi. Trên lưng hổ không mềm cũng không cứng, còn có lông mao tương đối thoải mái, quan trọng nhất là rất ấm áp, ít nhất độ cứng mềm và độ ấm không phải là các loại xe hiện đại có thể so được. Cậu hiện tại đã không còn ngồi dạng thẳng cẳng hai chân để cân bằng nữa. Kỳ thực lấy độ rộng trên lưng hổ mình chỉ cần giữ thăng bằng tốt, hơn nữa Khôn cũng không chạy quá nhanh, ngồi vững chắc là được, tư thế gì đó hoàn toàn không có quy định cứng nhắc. Thoạt nhìn tiểu ngoạn ý này chính là quen tay hay việc.

"Một đường hướng tây là được?" Đem giỏ tre đeo chắc, Đinh Tiếu một bên vuốt lông lão hổ Khôn một bên hỏi. Trong lòng còn cảm khái, xúc cảm vẫn tốt như vậy. Không biết gia hỏa này tới mùa xuân có phải thay lông hay không?

Khôn trả lời: "Đi rừng trúc là trực tiếp hướng tây đi tới, còn muốn đi chỗ khác sao? Nếu là muốn nhìn mọi nơi, ta có thể đi đường vong, thời gian rất nhiều."

"Vẫn là thôi, đi rừng trúc nhìn xem trước, chờ tới hồ nước đắng anh nói rồi tính tiếp, vạn nhất cái hồ kia đúng là hồ nước mặn, em còn muốn ngao nhiều muối một chút mang về nữa." Kỳ thực măng đào ra phải ăn ngay, lấy tay nghề của bọn họ chắc chắn không có kỹ thuật giữ tươi gì, trừ khi là muối măng, cho nên đào măng gì đó cần phải là việc lúc trở về làm.

Quyết định phương hướng, hai người ăn ý mà im lặng, Khôn ca nâng lên hổ trảo, cõng Đinh Tiếu hướng tới rừng trúc sườn núi phía tây chạy đến. Tuy nói là chạy, nhưng tốc độ bọn họ cũng không nhanh lắm, ít nhất không có khiến Đinh Tiếu cảm giác nhanh như chớp điện lúc trước, cũng không cần phải ghé vào trên lưng Khôn miễn cho bị gió tạt vào. Đinh Tiếu tính toán một chút, có lẽ tầm 60, 70km/giờ. Dù sao trên cơ bản một số thực vật cách hơi xa một chút cậu vẫn nhìn được. Chỉ tiếc màu xanh biếc trên mặt đất vẫn còn dán sát đất một chút.

Dựa theo lời Khôn nói, lấy tốc độ hiện tại của bọn họ, xuyên qua núi hoa đào lại đến rừng trúc cần khoảng hai giờ. Nhưng nếu trên đường đi lại vừa đi dạo vừa bắt con mồi, ăn cơm trưa, như vậy cũng mất gần ba canh giờ. Đổi giờ một chút, Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy Quỳnh ba nói không sai, có giống đực, còn không phải là phía tây cách núi hoa đào không xa sao. Nếu tốc độ Khôn là nhanh nhất mà nói, có lẽ đến nơi nhiều nhất cũng chỉ hai canh giờ.

Vốn dĩ Đinh Tiếu muốn đi từ từ, dù sao cũng là đi ra ngoài "du lịch", "vèo vèo" một cái tới nơi cũng không phải là thiếu chút lạc thú đạp thanh sao. Nhưng câu nói mà Khôn nói lúc ở trước cửa nhà kia, làm cậu lập tức có quyết định cần phải nói về thiên nhãn với Khôn. Vì thế mới nghĩ phải nhanh một chút rời khỏi phụ cận thôn, đề phòng có người vô tình nghe được. Được rồi, cậu cũng biết là mình lo lắng nhiều, có Khôn ở đây, bất luận là kẻ nào hoặc là động vật nào tới gần hắn đều cảm giác được, chỉ là Đinh Tiếu cảm thấy cách xa một chút, tâm lý của mình càng thoải mái hơn một ít.

"Khôn, em muốn nói với anh một việc." Vỗ vỗ sau lưng đại lão hổ, Đinh Tiếu ý bảo Khôn thả chậm tốc độ, sau đó nói.

Khôn ca nhanh chóng chạy chậm lại, kỳ thực hắn là thập phần vui sướng để Tiếu Tiếu ở trên lưng mình lâu hơn, cho nên chắc chắn là càng chậm càng tốt. Trên lưng mềm mại, cảm giác quá chi là thoải mái (Cảm giác thực đáng khinh--)

"Ừ? Chuyện gì?"

Sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, Đinh Tiếu quyết định nói từ đầu: "Anh còn nhớ lúc trước em ăn vào viên đá Kinh nhặt được sau đó té xỉu không?"

Khôn một bên chậm rãi đi phía trước từng bước mạnh mẽ uy vũ, một bên gật gật cái đầu hổ lớn: "Đương nhiên nhớ rõ! Lúc ấy thực dọa người, may là em không có việc gì."

Tuy đối phương không nhìn thấy, nhưng Đinh Tiếu vẫn cười một chút: "Kỳ thực em lúc ấy cảm thấy viên đá kia thực đặc biệt thơm, sau đó không tự chủ được mà đem nó nuốt mất. Điều này em đã nói với anh lúc trước, chính là không hết. Kỳ thực sau khi em ăn viên đá kia xong, chẳng những thân thể không còn nhức mỏi và phát sốt, mà còn có thêm một khả năng, đó là nhìn thấy thứ gì, liền có thể biết đồ vật đó có thể ăn được hay không, có độc hay không, ăn vào có tác dụng gì với thân thể. Lúc trước thời điểm đi chợ Đông em muốn nói với anh và ba, nhưng em sợ mọi người không tin, cho nên liền thử thăm dò vài câu vui đùa, không nghĩ tới anh nhớ kỹ, thật đúng là tin."

Nói không giật mình là giả, nhưng Khôn vốn dĩ đã tin tưởng Đinh Tiếu có bản lĩnh như vậy, cho nên cũng chỉ đối với việc ăn viên đá biến thành như vậy có chút kinh ngạc mà thôi. Cho nên về cơ bản hắn đều tuân theo phong cách xử sự bình tĩnh nhất quán, không có gì quá phập phồng: "Chỉ cần là điều em nói, ta sẽ luôn tin tưởng, cho nên em có gì muốn nói đều có thể trực tiếp nói với ta. Tiếu TIếu, thứ gì cũng đều có thể nhìn ra được có thể ăn hay không phải không?" Khó trách lúc trước nói đá ca cao có thể ăn.

Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy! Cho nên em mới muốn vẽ một quyển, đem những đồ vật có thể ăn được mà em nhìn thấy đều ghi lại. Như vậy người khác không cần có năng lực như em cũng có thể biết cái gì có thể ăn, ăn cái gì có tác dụng gì. Em nghĩ ông trời...phải nói là Thần Thú đi, ngài để cho em tới nơi này, lại cho em một đôi thiên nhãn có thể nhận biết đồ ăn, luôn là có dụng ý của ngài. Nếu đôi mắt này của em có thể mang lại cho mọi người càng nhiều đồ ăn mỹ vị, em muốn chia sẻ mấy thứ này để cho tất cả mọi người đều được hưởng, như vậy mới không phá hư loại năng lực này. Anh nói phải không?"

Khôn dừng lại bước chân, chân trước vươn dài trên mặt đất, ý bảo Đinh Tiếu xuống dưới. Tiếu Tiếu không biết hắn muốn làm gì, nhưng xuống thì xuống. Chỉ là khi cậu vừa mới xuống khỏi lưng lão hổ, còn không đợi sửa sang lại quần áo và ba lô, Khôn cũng đã biến thành hình người ôm lấy cậu: "Anh làm gì vậy! Mau buông em xuống!"

Khôn nhìn hai mắt Đinh Tiếu, chậm rãi lộ ra gương mặt tươi cười: "Tiếu Tiếu, hiến tế nói không sai, em quả nhiên là sứ giả Thần Thú ban cho chúng ta, nhưng ta sẽ bảo hộ em, vĩnh viễn bên cạnh em. Sẽ không để bất cứ kẻ nào biết được em có năng lực này. Đồng ý với ta, không được nói bất cứ với kẻ nào."

Đây là lần đầu tiên Đinh Tiếu không thể nào lảng tránh ánh mắt của Khôn, rõ ràng là đôi mắt đen giống như mình, lại có kiên định mà chưa bao giờ mình nhìn thấy qua. Cậu gật đầu thật mạnh: "Vâng! Em cũng biết chuyện này không thể nói cho người ta, ngay cả cũng không định nói cho anh biết. Nhưng nếu không nói cho anh, lòng em cũng không yên. Ách, đây là bí mật duy nhất của em. Về sau anh cũng không được có chuyện gì gạt em, biết chưa?"

Khôn hôn hôn môi Tiếu Tiếu: "Ta vĩnh viễn sẽ không lừa em, cũng sẽ không dấu giếm em."

Đinh Tiếu vừa lòng mà hôn Khôn một cái: "Đây chính là anh nói a! Được rồi, anh mau buông em xuống. Em nói cho anh biết em có bệnh sợ độ cao, chân không đặt trên mặt đất là lòng em không yên!" Kỳ thực bị Khôn ôm, mặc dù hai chân cách mặt đất cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm, dù sao cậu cứ cảm thấy tư thế này giống như mình vẫn còn là một đứa trẻ con vậy. Dựa vào cái gì, khi mặt đối mặt, chân mình mới tới đầu gối của Khôn! Aiz! Từ từ!!

"Khôn, anh có phải còn có thể cao hơn?!"

Khôn gật gật đầu: "Giống đực chúng ta phải 55 tuổi mới hoàn toàn đình chỉ cao lên, ta còn có thể phát triển thêm trong 5 năm nữa, bán thú nhân các em là có thể cao đến năm 30 tuổi, em cũng có thể cao thêm trong 5 năm nữa."

Đinh Tiếu lập tức liền không cân bằng: "Dựa vào cái gì! Các anh đã đủ cao, còn cao nữa?!"

Khôn cười cọ cọ gương mặt Tiếu Tiếu: "Sau 55 tuổi chủ yếu là phát triển hình thú, không sao, không cần lo lắng chuyện này, tất cả mọi người đều giống nhau."

Cái gì mà mọi người đều giống nhau? Đinh Tiếu bị lời Khôn nói khiến cho mơ hồ. Nhưng mà cậu là ai! Là người hiện đại xuyên tới thành ấu tể bán thú nhân Đinh Tiếu nha! Bốn từ "không cần lo lắng" này, qua một lát cậu liền phản ứng được hàm nghĩa trong lời Khôn nói là gì!

Mịa! Hắc lão ổ này sao lại lưu manh như vậy, lão tử đây là vì thân cao quá mà ưu thương thôi! Cùng cái gì kia không có nửa quan tiền quan hệ được không!!! Buồn bực về thân cao cùng thể tích cái gì kia kém thực nhanh bị Đinh Tiếu ném ra ngoài. Hai người bắt đầu lựa bước đi chậm rãi, một bên nói chuyện phiếm một bên nhìn cái này cái kia, rất có không khí dạo chơi ngoại thành.

"Tiếu Tiếu, cây cỏ màu vàng kia có thể ăn không?" Khôn chỉ vào một khóm cỏ dại có màu vàng nhạt dưới một gốc cây hòe hỏi.

Đinh Tiếu nhìn lướt qua: "Không có độc, nhưng cũng không có gì để ăn, trừ khi hương vị không tồi, bằng không anh thử xem?" Trên thực tế đại đa số thực vật đều không có độc, hơn nữa đều có thuộc tính từng loại khác nhau, nhưng cũng không phải đồ vật không có độc đều ăn được. Vấn đề hương vị chiếm rất nhiều, mà có rất nhiều loại trên cơ bản không có hiệu quả gì. Bởi vậy thực vật dại muốn lấy làm đồ ăn là phải lựa chọn kỹ càng. Ít nhất hiện tại Đinh Tiếu còn không nghĩ tới muốn nếm bách thảo, cậu đầu tiên chỉ đem những đồ vật mỹ vị hữu dụng viết ra.

Đương nhiên quan trọng nhất chính là phải sưu tập hình dáng các loại thực vật có độc, bán thú nhân bọn họ và giống cái không dễ phân biệt động thực vật có độc tính, cho dù là giống đực cũng không phải tất cả đều có thể nhận biết rõ ràng.

Khôn đi qua khom lưng hái một cái lá đặt trong miệng, nhai nhai mấy cái liền nhanh chóng phun ra: "Không cắn được, hương vị rất kỳ quái, khó ăn."

Đinh Tiếu cười: "Đúng không, cho nên em đều chọn những vật có lợi với thân thể, ít nhất là đồ vật cũng có thể chống đói. Thực vật trong rừng rậm nhiều như vậy, cũng không cần ngay cả không có độc cũng không buông tha. Nhưng lá của cây hòe kia có thể ăn, còn có, chờ thêm hai tháng nữa nở hoa, hoa hòe bỏ chung vào làm bánh ăn rất thơm. Hoa hòe có thể ăn kèm, ăn với cá, nấu cháo gì đó. Pha nước uống hương vị cũng không tồi." Không thể phủ nhận, cậu từ nhỏ đã rất thích mùi hoa hòe, khi còn nhỏ ba ba còn hái hoa hòe cho cậu, dứt cánh hoa ra khỏi đế hút vào trong miệng, sẽ có chút ngọt ngào của mật hoa. Chỉ tiếc sau khi lớn lên, cây hòe bên đường tuy rằng trước sau như một nhiều, nhưng lại bị phun thuốc, không thể lại ăn.

Nghe được lá cây hòe cũng có thể ăn, Khôn lập tức dò hỏi: "Ta đi hái một ít lá hòe nhé?"

Đinh Tiếu lập tức lắc đầu: "Đừng, em không biết làm lá cây hòe, vẫn là chờ sau khi nở hoa em làm hoa hòe chưng cá và bánh hoa hòe cho anh. Đúng rồi, chúng ta không mang theo đồ ăn gì, lúc anh đi săn thú em đi theo anh sao?"

Khôn lắc đầu: "Ta sẽ tìm được chỗ an toàn, em ở đó chờ ta là được, ta sẽ không săn đại dã thú, đi không xa. Có khí vị của ta, không phải đại hình mãnh thú đặc biệt sẽ không tới gần." Tuy nơi bọn họ đi trong sáu ngày năm đêm này không gần, nhưng tóm lại vẫn là loanh quanh khu vực gần với khu an toàn, mùa này đại hình mãnh thú sẽ không xuất hiện ở đây. Nếu không hắn cũng sẽ không mạo hiểm mang theo bạn lữ ấu tể còn chưa học tập đi săn để có thể bảo vệ mình ở trong rừng rậm của mình đâu.

Đinh Tiếu nhếch miệng, kỳ thực bản thân cậu rất muốn nhìn xem Khôn đi săn như thế nào, có đôi khi nhìn hắn bắt trở về những con lang trùng hổ báo gì đó trong lòng vừa tò mò lại vừa lo lắng, đã từng nằm mơ qua vài lần cha và Khôn giằng co với dã thú. Có lẽ thấy bọn họ săn thú trở về rất ít có thương tích, cho dù là có cũng chỉ là những vết cào, hoặc là cọ rách ra một chút. Nghiêm trọng nhất là lần nhìn thấy một miệng vết thương dài như vậy của Phong. Cho nên đó hoàn toàn không có thể xem như ác mộng, cuối cùng đều là kinh ra một thân mồ hôi lạnh, mãnh thú đã bị tiêu diệt: "Vậy vạn nhất có rắn thì sao? Mãng xà cũng rất nguy hiểm!"

Khôn vỗ vỗ hầu bao Tiếu Tiếu tự tay chế tác cho hắn: "Nơi này có hùng hoàng, rắc vào gần nơi chúng ta ở rắn nhỏ sẽ không tới, mãng xà có thể cảm giác được hơi thở của giống đực, cho nên bọn chúng cũng sẽ không tới gần."

Thì ra còn biết dùng hùng hoàng để đuổi rắn nữa! Thôi, dù sao cũng tuyệt đối tin tưởng Khôn sẽ không để mình gặp nguy hiểm là được rồi. Aiz! Trở về vẫn là nhanh chóng hảo hảo nỗ lực học tập săn thú đi! Như vậy ở trong rừng rậm ít nhất mình cũng có bản lĩnh có thể tự bảo vệ mình. Nếu không tương lai còn như thế nào để Khôn mang theo mình đi du lịch Thú Thế, còn viết nữa!

Giữa trưa cùng ngày Khôn bắt về hai con hắc trăn thú, vừa qua mùa đông, hắc trăn thú vừa mới từ trong hang đi ra rõ ràng màu lông không có sáng như hồi bắt được ở mùa thu. Cũng may không gầy ốm lắm, nhìn trọng lượng, một con như thế nào cũng tầm 40 cân, lọc đi da và xương, hẳn là miễn cưỡng cũng đủ đồ ăn cho bữa trưa và tối hôm nay.

Ở cạnh suối nước tìm một khối đất bằng, Khôn dựng một cái bếp đá đơn giản, lấy ra bật lửa thập phần thuần thục mà đem lửa bật lên. Nói thật, Khôn ca cảm thấy bật lửa này đúng là thứ tốt, nhưng hắn nghiên cứu qua rất nhiều lần đều không có biện pháp dùng đá lấy lửa làm ra đồ vật tiện lợi như vậy. Cho nên đối với mấy cái bật lửa của Tiếu Tiếu, hắn phi thường quý trọng: "Tiếu Tiếu, bên kia có hai căn thổ ốc, em làm cho ta đi!"

Đinh Tiếu nhíu mày, bốn ngày này trong nhà cơ hồ mỗi ngày ít nhất có một món ăn hương vị cà ri, cậu có thích cũng không muốn mỗi ngày đều ăn, thế nào cũng phải ăn đến thượng hỏa mới cam tâm a! Không nghĩ tới đi ra ngoài rồi Khôn vẫn là nhớ mãi không quên. Thôi, nếu đại lão hổ nhà mình thích đã thích thì cứ làm thôi, nhưng lát nữa phải để hắn ăn nhiều rau bùn một chút, đặc biệt phải bắt hắn ăn rau đắng món mà hắn không thích nhất. Không hạ nhiệt là tuyệt đối không được!

Thịt hắc trăn thú vô luận là vị hay là mùi đều gần giống với thịt dê, hơn nữa cà ri trị mùi tanh chắc chắn so với gừng còn tốt hơn một chút. Đem phần thịt sườn hắc trăn thú chặt thành miếng nhỏ, để Khôn rửa sạch ở trong nước suối, bớt đi máu loãng rồ trực tiếp cho vào nồi hầm. Không có biện pháp, trong tay cậu cũng không có hoa quả ngọt, cho bốn quả mơ thì quá chua, chỉ có thể dùng đường để trung hòa hương vị. Cho nên trước vẫn là hầm xương sườn, rồi sau lại đem cà ri và đường vào nồi đun.

Nghĩ nghĩ, Đinh Tiếu vẫn để Khôn băm một chút rau bùn, chờ tới lúc rau bùn thực sự thành bùn, cậu lại cho cái này vào trong nồi. Tuy rau bùn không có hương vị không thể trung hòa vị cay độc của thổ ốc, nhưng lại giúp món ăn gia tăng chất xơ, quan trọng hơn là rau bùn tươi thực mềm mại, sau khi biến thành bùn lại có tính dính kết, này liền làm cho nước canh sền sệt đậm đà, cũng có thể bớt đi tương cà ri. Dù sao ba dạng đồ vật này tính vị cũng không xung khắc nhau, đặt chung trong một món ăn cũng không thành vấn đề.

Trừ bỏ hầm thịt, Đinh Tiếu còn xào hai chén thịt rau bùn làm món chính, còn rau đắng Đinh Tiếu hái một phen, rửa sạch rồi để ráo nước, trực tiếp dùng muối và đường quấy một chén, hơn nữa bắt Khôn phải đem chén này ăn bằng sạch.

Khôn ca nhìn món rau đắng mình không thích nhất, lại nghĩ nghĩ Tiếu Tiếu nhà mình đối với chén rau đắng này vừa hái vừa rửa lại quấy, như vậy mất công làm ra, lại nói tốt cho mình, hương vị không thích cũng phải ăn. "Ăn cái này thực sự có chỗ tốt sao?"

Đinh Tiếu gật đầu thật mạnh: "Thật! Anh không phải nói em nói cái gì cũng tin sao? Làm gì còn hỏi nhiều như ậy!"

Khôn gắp hai mảnh lá rau đắng, nhai hai cái, đột nhiên trước mắt sáng ngời, tuy thực đắng, nhưng so với lúc trước bị mẹ bắt ăn ngon hơn rất nhiều. Hơn nữa vị mặn và vị ngọt trung hòa vị đắng, trở nên không có khó ăn như cũ nữa. Cảm giác còn tạm! Quả nhiên vẫn là bạn lữ nhà mình tốt nhất! Biết mình không thích ăn rau đắng, còn nỗ lực làm thành ngon như vậy cho mình. Nhưng mà...ăn cái này thực sự có thể làm cho màu lông của mình càng tươi sáng hơn sao!? (_ _)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.