Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế

Chương 49: Chương 49: Hình tượng 4: Mẹ kế bán manh




Lúc Liễu Xuân Oánh mở mắt ra, cô đã bị một tiếng khóc chói tai đâm thẳng vào màng nhĩ. Gấu con nhà ai mà có khả năng hô hấp tốt để khóc to như vậy?

Xoa đầu, cô phát hiện bây giờ bản thân không biết vì sao lại bị thương, tay cô đụng phải chất lỏng dinh dính, vừa nhìn liền thấy đỏ rực, có vị sắt nồng đậm. Liễu Xuân Oánh lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Lúc này cô cảm thấy quá kích thích!

Lần mở mắt tiếp theo, cô đã được đưa đến bệnh viện. Một giọng nam quen thuộc lạnh lùng vang lên, “Cô tỉnh rồi!” Ngay sau đó hình như anh quay người, âm thanh biến đổi, vô cùng nghiêm khắc, “Còn không mau qua xin lỗi dì con đi!”

Sột sột soạt soạt một hồi lâu, Liễu Xuân Oánh liền nhìn thấy một thiếu niên khoảng 15 tuổi đang mím môi, vẻ mặt đầy ý không phục. Dường như cậu đang nỗ lực chuẩn bị tâm lý, một lúc sau cậu mới nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi!” Nếu không phải thấy môi cậu giật giật, cô còn tưởng cậu không nói gì.

“Hôm nay chưa ăn cơm sao? Giọng nhỏ quá! Nói to lên!” Liễu Xuân Oánh đang muốn nói không có gì, đã bị giọng nam đột nhiên truyền đến làm khiếp sợ. Lần này giọng nói của mấy người trong gia đình này đều mạnh mẽthế này sao?

Thiếu niên mím môi càng chặt, không ngừng hít sâu, hét lớn, “Thực xin lỗi!”

Liễu Xuân Oánh hoàn toàn không biết đây là tình huống gì, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy không để Lý Lỗi tiếp tục nói là tốt nhất, “Không sao!” Không biết có phải do sinh bệnh không mà giọng của Liễu Xuân Oánh quá nhỏ, mấy người đang ngồi đều không nghe thấy cô nói, người đàn ông Lý Lỗi lại quát lớn, làm cậu thiếu niên Lý Á Kiệt tiếp tục nói xin lỗi.

Nhìn thấy ba mình và anh trai như vậy, đứa nhỏ Lý Nhai Tiết mới hơn ba tuổi sợ hãi khóc thét, chạy tới trước mặt Liễu Xuân Oánh, lôi kéo chăn của cô, nũng nịu nói, “Mẹ kế nhỏ, mẹ kế tha thứ cho anh trai đi. Mẹ kế bị thương không phải do lỗi của anh trai đâu. Đó là do lúc xoay người mẹ kế không cẩn thận ngã xuống đụng phải góc bàn nê mới bị thương! Là anh trai trở về phát hiện mẹ kế bị thương mới gọi 120 đưa mẹ kế đi bệnh viện mà.”

Liễu Xuân Oánh hoàn toàn không thể tìm được trong đầu chút tin tức nào tương ứng. Cô nghĩ đến việc mình bị ngã đụng đầu, có phải thân thể này không có ký ức không? Nếu đúng thì thân thể này quá thê thảm rồi.

Kỳ thật cô rất tin tưởng lời Lý Nhai Tiết nói, thứ nhất là vì đứa trẻ còn nhỏ, khả năng cậu nói dối quá thấp, thứ hai là vì nhìn biểu hiện từ ban đầu của Lý Á Kiệt, cô cảm thấy lòng tự trọng cửa đứa bé này còn cao hơn người bình thường, khinh thường việc nói dối.

Nhưng nếu sự thật đúng như đã nói, quan hệ giữa nguyên thân và đứa lớn hẳn không hề tốt, ít nhất là đứa lớn không thích nguyên thân. Dưới tình huống như vậy, cô phải trả lời thế nào thì đứa lớn mới không giận cô?

Thấy Liễu Xuân Oánh như vậy, ba người đang ngồi đều cho rằng Liễu Xuân Oánh sẽ không đồng ý, Lý Lỗi lại lần nữa quát lớn, làm Lý Á Kiệt tiếp tục xin lỗi, cho đến khi nào Liễu Xuân Oánh tha thứ mới thôi.

Tiếng trẻ con khóc ầm ĩ cùng giọng đàn ông thành thục quát lớn làm đầu Liễu Xuân Oánh run rẩy từng hồi, cô cũng cao giọng hét, “Không cần ầm ĩ nữa! Tôi tha thứ cho cậu bé. Hơn nữa, việc này có thể không liên quan đến cậu ấy thật. Với lại, hình như tôi bị mấy trí nhớ.”

Hét lên xong, cô tiêu hao hết sức lực của cơ thể, rất mệt mỏi!

Mà sau khi ba người nghe rõ Liễu Xuân Oánh nói cái gì, toàn bộ phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh một cách kỳ quái.

“Xuân Oánh, em không cần làm trò, dùng mãi một chiêu trò không vui chút nào đâu.” Cô không nghĩ tới Lý Lỗi lại nói ra lời này. Vừa nãy cô thấy anh rõ ràng nghe được lời cậu em trai giải thích mà vẫn bắt anh trai xin lỗi, cô còn tưởng rằng anh không biết phân biệt đúng sai khác với những chương trình học trước, ai ngờ anh lại quá nghiêm túc trong việc phân biệt đúng sai.

Có điều, cô cũng rất tò mò nguyên chủ của cái thân thể này vì sao lại dùng cái lý do cẩu huyết như mất trí nhớ, giờ để cô chịu khổ. “Tôi không nói dối.” Vẻ mặt Liễu Xuân Oánh đầy nghiêm túc, “Nếu anh không tin, anh có thể cho bác sĩ đến khám!”

Lý Lỗi suy nghĩ, quyết định mời bác sĩ vào khám xem có vấn đề gì không, ra đến cửa thì bị Liễu Xuân Oánh gọi lại, “Lúc ở trên đường tôi có tỉnh lại một lần,“ cô chỉ Lý Á Kiệt 15 tuổi, “Lúc ấy cậu bé này cách tôi rất xa! Việc tôi bị thương hẳn nhất định không có liên quan gì đến cậu ấy!”

Thấy cô nói chuyện giúp Lý Á Kiệt, ba người khác trong phòng đều kinh ngạc, vợ mình (mẹ kế nhỏ) thế mà lại nói chuyện giúp Á Kiệt (anh trai). Vốn đang hoài nghi Liễu Xuân Oánh nói dối, cả đám đều bắt đầu tin tưởng lần này Liễu Xuân Oánh đúng là mất trí nhớ thật, nếu không cô sao có thể sẽ thay đổi lớn như vậy, có điều, vẫn nên tìm bác sĩ khám lại, nói không chừng còn có khả năng là do vấn đề khác.

Lý Lỗi đi ra ngoài, đứa trẻ lớn tuổi hơn tuổi vẻ mặt không tình nguyện đi đến trước giường bệnh, giọng nói lí nhí, “Cảm ơn!” Cậu không muốn nói với Liễu Xuân Oánh những lời này, nhưng từ nhỏ ba đã dạy cậu phải có lễ phép, Liễu Xuân Oánh giúp cậu, cậu nên nói lời cảm ơn.

Đứa bé này thật không được tự nhiên.

“Trong đầu người bệnh có máu bầm, chèn lên dây thần kinh, nên người bệnh mới không nhớ được chuyện gì. Đồng thời người bệnh còn bị chấn động não nhẹ, phải nằm viện quan sát mấy ngày.” Liễu Xuân Oánh nghe những lời này của bác sĩ, càng nghe càng cảm thấy quen thuộc. Đây không phải tình tiết thường thấy trong mấy phim thần tượng cổ trang mà cô bị ép xem liên tục ba giờ đồng hồ trong chương trình học trước sao?Cô không còn gì để nói nữa!

“Khi nào tôi mới có thể nhớ lại chuyện trước kia?”

“Sau khi máu bầm tan có lẽ cô có thể khôi phục ký ức!”

Xác định Liễu Xuân Oánh thật sự mất trí nhớ, ba người Lý Lỗi lại gần dựa giới thiệu bản thân. Lý Lỗi quả nhiên vẫn là Lý Lỗi, chẳng qua lần này thân phận hơi đặc thù, là quân nhân, nên thường xuyên không ở nhà. Chẳng trách lúc nãy cô cảm thấy anh giáo dục Lý Á Kiệt đặc biệt giống huấn luyện tân binh.

Lý Nhai Tiết vừa giới thiệu bản thân xong liền bạch bạch chạy vào lòng Liễu Xuân Oánh. Không biết cậu học được ở ai, vất vả duỗi cánh tay ngắn nhỏ của mình nhẹ nhàng vỗ vào lưng Liễu Xuân Oánh, an ủi: “Mẹ kế nhỏ không phải sợ, có Nhai Tiết ở đây!”

Liễu Xuân Oánh sửng sốt, sau đó vui vẻ, đứa nhỏ như này quá làm người khác yêu thích. Đặc biệt là nhìn khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của cậu, cô không nhịn được muốn hôn mấy cái. “Nhai Tiết thật đáng yêu!”

Lý Nhai Tiết thẹn thùng trốn vào trong chăn, vừa nãy mẹ kế nhỏ hôn mình, cậu thật hạnh phúc.

Cậu vẫn luôn hy vọng mẹ kế nhỏ cũng có thể giống mẹ của bạn học cùng mẫu giáo với cậu, mỗi ngày mẹ kế đều có thể hôn cậu thể hiện sự yêu thương đối với cậu. Tuy cô giáo cũng thường hay hôn cậu, khen cậu đáng yêu, nhưng cô giáo không phải mẹ. Hôm nay cậu rốt cuộc đạt được ước nguyện, cậu rất vui vẻ. Cậu vô cùng hy vọng mỗi ngày mẹ kế nhỏ đều sẽ hôn cậu như vậy.

Nhìn một đứa trẻ đáng yêu lại dễ dàng tiếp nhận mình như này, tình mẹ trong Liễu Xuân Oánh tràn lan. Cô cũng đáp lại Lý Nhai Tiết, ôm lấy cậu.

Nhìn em trai nhà mình dễ dàng bị người phụ nữ kia mua chuộc như vậy, trong lòng Lý Á Kiệt xem thường một phen, chờ đến khi nào Nhai Tiết lớn lên một chút, nhóc sẽ biết người phụ nữ này tuyệt đối không có lòng tốt! Mẹ kế làm gì có lòng tốt như vậy, đặc biệt là loại mẹ kế như của nhà bọn họ, nhưng dù sao đó cũng là em trai mình, cậu không thể để nhóc ngu ngốc mắc lừa.

Cậu tiến tới muốn bế lấy Nhai Tiết rời khỏi cái ôm của Liễu Xuân Oánh, lễ phép nói: “Ngoan, chúng ta về nhà, không quấy rầy dì nghỉ ngơi!”

Mắt Lý Nhai Tiết thấy bản thân sắp rời khỏi ngực mẹ kế nhỏ, cậu khóc lớn, “Không cần, người ta ở cùng mẹ kế nhỏ cơ!” Vừa nãy mẹ kế nhỏ thật ôn nhu, so với thái độ của mẹ kế nhỏ lúc trước muốn biết anh trai làm gì thì càng ôn nhu hơn.

Tiếng khóc chói tai lần nữa làm Liễu Xuân Oánh đau đầu. Cô xoa đầu cậu, “Không sao, để đứa bé ngủ cạnh tôi đi. Giường này rất lớn.” Giường của phòng bệnh VIP hai người lớn nằm cũng không thành vấn đề, cũng từ điểm này cô nhìn ra gia đình Lý Lỗi ở nhiệm vụ này không bình thường.

Lý Lỗi cũng cảm thấy Lý Nhai Tiết sẽ quấy rầy Liễu Xuân Oánh nghỉ ngơi, ý bảo Lý Á Kiệt tiếp tục, cứng rắn quát, “Còn không câm miệng!” Lực sát thương mười phần, Lý Nhai Tiết sợ hãi nhìn ba mình. Cậu không dám nói gì, nhưng nước mắt chảy không ngừng.

Liễu Xuân Oánh nhìn thấy mà trong lòng mềm nhũn, cô trừng mắt liếc Lý Lỗi một cái, “Anh không thể nói chuyện nhẹ nhàng sao? Nhai Tiết còn nhỏ, anh xem anh vừa khiến nó sợ đó!” Nói xong, cô ôm lấy Lý Nhai Tiết trong lòng Lý Á Kiệt, nhẹ nhàng an ủi cậu. “Nhai Tiết, mẹ kế nhỏ cũng muốn ở cùng con mà!”

Lý Nhai Tiết vừa nghe được, lập tức nín khóc mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh. Bộ dáng đáng yêu làm Liễu Xuân Oánh lại nhịn không được hôn cậu mấy cái.

Lý Nhai Tiết cười trộm, cũng cho Liễu Xuân Oánh mấy cái hôn, nước miếng bôi đầy mặt Liễu Xuân Oánh.

Lý Á Kiệt khinh thường bĩu môi, lần này còn giả bộ thật giống!

Lý Lỗi lại hơi ngây dại, chưa từng có ai dám đưa mắt ra hiệu cho anh đâu. Một Liễu Xuân Oánh lần nào gặp cũng không dám to tiếng với anh, người mà mỗi lần làm gì sai đều sẽ cúi đầu, nói bản thân mất trí nhớ, nhưng cô chưa từng dám phản bác anh.

Trong lúc nhất thời anh có chút phản ứng không kịp, quan trọng nhất chính là anh lain cảm thấy Liễu Xuân Oánh của bây giờ rất đáng yêu! Cô làm trái tim ngủ say thật nhiều năm của anh bắt đầu đập thình thịch, anh ngơ ngác nhìn thoáng Liễu Xuân Oánh, sau đó mặt đơ đi ngoài làm gì bản thân anh cũng không biết.

Cũng may bình thường anh hay mặt than, người trong phòng không phát hiện ra điểm khác thường.

Lý Á Kiệt không yên tâm để em trai mình đơn độc ở Liễu Xuân Oánh. Cậu rất sợ người phụ nữ kia lại ngầm làm chiêu trò gì mê hoặc em trai cậu. Cậu ngồi trên sô pha trong phòng bệnh, dáng vẻ đầy phòng bị, chỉ cần Liễu Xuân Oánh làm chiêu trò gì, cậu lập tức ngăn cản cô.

Không nghĩ tới người vốn dĩ nằm ở trên giường lại vẫy tay với cậu, ý bảo cậu đi qua.

Lý Á Kiệt hừ trong lòng một tiếng, tiểu gia là người cô có thể vẫy tay gọi qua được sao? Cậu lại không phải thằng em trai ngốc kia đâu. Cậu làm bộ không nhìn thấy, cúi đầu chơi di động, hành hạ chết một đám người xấu, giống như đang nỗ lực bỏ qua thứ gì đó trong lòng mình.

Đối với việc Lý Á Kiệt có phản ứng như vậy, Liễu Xuân Oánh không hề cảm thấy kỳ quái. Cô hôn Lý Nhai Tiết, “Nhai Tiết ngoan, con giúp mẹ kế nhỏ cảm ơn anh trai con nhé!”

Lý Nhai Tiết cảm thấy rất thú vị, cười hì hì tiếp nhận nhiệm vụ, tụt từ trên giường xuống, cười tủm tỉm chạy tới chỗ anh trai mình.

Mà Lý Á Kiệt nhìn em trai cách mình ngày cành gần, biểu tình vô cùng khẩn trương! Tới rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.