Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế

Chương 17: Chương 17




Liễu Xuân Oánh nghi hoặc, thế quái nào mà chuông của nhà mình lúc này lại vang lên. Cô cẩn thận mở cửa chống trộm ra, thấy đứng ngoài của là một người đàn ông đẹp trai xa lạ, tay cầm vài tờ tiền màu đỏ. Anh ta đang muốn làm gì đây?

“Tiểu thư, xin chào. Tôi có thể cùng cô thương lượng một việc được không? Tôi đói bụng. Cô có thể bán cho tôi một phần đồ ăn nhà cô được không?” Nói đến đoạn đói bụng, Triệu Nhiên Chi vô cùng ngượng ngùng. Anh đường đường là cao phú soái, không ngờ lại có ngày phải xin cơm người khác.

Liễu Xuân Oánh càng thêm không hiểu nổi, anh đói bụng thì đi ra ngoài mua đồ mà ăn. Cách tiểu khu mấy bước chính có một siêu thị lớn, cái gì cũng có, chỉ tiếc đồ bên trong quá đắt, Liễu Xuân Oánh chưa từng vào. Cô tốt bụng đề nghị soái ca đi siêu thị, ở đó chắc hẳn có không ít loại mì gói.

“Tôi không muốn ăn mì gói. Tôi vừa mới công tác ở nước ngoài về, đã rất lâu không được ăn một bát cơm gạo tẻ thơm ngào ngạt.” Rõ ràng biểu tình trên mặt anh vô cùng đứng đắn, nhưng Liễu Xuân Oánh vẫn cảm thấy anh thực đáng thương. Cô mềm lòng, cũng không nghĩ tới việc lấy tiền của anh. Chút đồ ăn này không đáng tiền, nếu cứ nhận tiền thì khác nào trong mắt cô chỉ có tiền. Liễu Xuân Oánh không muốn bản thân biến thành người như vậy.

“Ở gần trường học có phố bán đồ ăn vặt, chú muốn ăn cái gì cũng có.” Đúng lúc Liễu Xuân Oánh chuẩn bị đáp ứng, Lý Á Kiệt không biết xuất hiện bên mình từ bao giờ đột nhiên nói chuyện.

Lý Á Kiệt đối với người đàn ông đẹp trai trước mặt này bản năng sinh ra bài xích. Cậu thấy chán ghét, người đâu da mặt dày, muốn ăn đồ ăn nhà cậu. Đó là đồ mẹ kế làm cho cậu, cậu tuyệt đối không thể để cho hắn đạt được mục đích.

Liễu Xuân Oánh mới phản ứng lại, đúng vậy, hiên tại cũng không muộn lắm, muốn mua cơm gạo thơm và đồ ăn nóng rất dễ dàng. Cô nói xin lỗi, muốn đóng cửa lại. Trong lòng cô sinh ra hoài nghi, chẳng lẽ người đàn ông này có mục đích khác, nhưng là gì mới được? Cô ở đây không tiền không người thân.

Cô phòng bị nhìn người đàn ông, có chút hối hận sao bản thân không xem tình huống trước rồi mới mở cửa. Hiện tại trong nhà chỉ có cô và Lý Á Kiệt, lão nhược bệnh tàn, nếu thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Triệu Nhiên Chi quẫn bách muốn chết. Anh không muốn nói bản thân chê đồ ăn ở nơi đó không vệ sinh. Hơn nữa, miệng anh bị dưỡng điêu luyện, trên cơ bản toàn bộ nhà hàng ở thành phố này anh đã sớm ăn chán rồi.

Vẻ quẫn bách của anh bị Liễu Xuân Oánh nhìn thành có tật giật mình, cô quyết đoán đóng cửa lại.

Triệu Nhiên Chi nhanh tay ngăn cản, vội vàng nói ra thân phận, “Tôi ở nhà đối diện. Tôi tên là Triệu Nhiên Chi. Tôi thực sự không phải người xấu đâu.” Biểu tình vừa nãy trên mặt Liễu Xuân Oánh quá rõ ràng, chỉ cần không phải kẻ ngốc, ai cũng nhìn ra được. “Nếu cô không tin thì có thể gọi điện hỏi bảo vệ một chút. Bọn họ có biết tôi.”

Lần đầu tiên bị người khác nhìn thành người xấu, cảm giác này không hề thoải mái.

Liễu Xuân Oánh hoài nghi nhìn anh, cũng không rối rắm, “Tôi không có di động.” Ý tứ là anh đưa di động của anh cho tôi gọi điện.

Hiện tại cô 200% là người nghèo, đến tiền điện thoại cô cũng muốn tiết kiệm, thật cạn lời.

Triệu Nhiên Chi có chút do dự. Anh không tiếc di động, chỉ là trong đó có vài số điện thoại quan trọng. Hơn nữa, trên thế giới này còn có người không có di động sao? Anh hơi kinh ngạc nhìn Liễu Xuân Oánh.

“Mẹ, chú này là kẻ lừa đảo.” Lý Á Kiệt cực kỳ đắc ý. Cậu vốn thấy người đàn ông này là người xấu, tình huống hiện tại dường như chứng thực quan điểm này. Cậu có chút kích động, gấp không chờ nổi liền chạy tới nói ra quan điểm. Quả nhiên cậu vẫn còn quá trẻ con, thiếu kiên nhẫn.

Triệu Nhiên Chi thâm ý thoáng nhìn Lý Á Kiệt, sau đó không chút do dự, móc ra điện thoại, quyết đoán cắt bỏ vô số tin tức, mở mật khẩu, gọi điện cho bảo vệ để nghiện chứng.

Ngay lúc Triệu Nhiên Chi lấy di động ra, Liễu Xuân Oánh đã tin lời anh nói. Chiếc điện thoại di động kia là hàng làm theo yêu cầu, thực sự rất đắt, nghe nói giá của nó tương đương với một căn hộ.

Bởi vì hiểu lầm, Liễu Xuân Oánh càng ngượng ngùng, không cho Triệu Chi Nhiên trả tiền cơm. Cô xin lỗi, mời Triệu Nhiên Chi vào nhà, xào thêm khoai tây thái sợi. Hiện tại cô không thiếu nhất là khoai tây.

Thêm một người đàn ông, chỗ đồ ăn cô vừa chuẩn bị chắc chắn không đủ cho ba người ăn.

Triệu Nhiên Chi cũng không khách khí theo vào. Trong căn hộ mùi hương kia còn nồng đậm hơn làm anh say mê một phen, rất lễ phép hỗ trợ bày đồ ăn. Kể cả lúc sau anh có làm vỡ một cái bát, Liễu Xuân Oánh cũng lễ phép cự tuyệt, số tiền này cô không nhận nổi.

Một đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân này có giác ngộ như vậy đúng là không tồi. Nói tóm lại, Liễu Xuân Oánh có ấn tượng khá tốt với Triệu Nhiên Chi.

Nhưng Lý Á Kiệt nhìn Triệu Nhiên Chi thế nào cũng thấy khó chịu, đặc biệt sau khi anh vào nhà, miệng cậu như có thể treo được ấm nước. Cậu chưa từng chán ghét người nào như vậy, cho dù là nữ sinh cùng lớp luôn vây quanh cậu nói chuyện, cậu cũng không thấy chán ghét như thế.

Nhất là khi anh làm vỡ cái bát, cậu càng không cao hứng, đó là cái bát cậu vẫn thường hay dùng. Cậu cảm thấy có nguy cơ sâu sắc.

Liễu Xuân Oánh trộm kéo Lý Á Kiệt, nhắc cậu chú ý hơn, không nên biểu hiện õ ràng như vậy, tránh cho người ta nói cậu không có lễ phép.

Thấy cô dùng nước sôi rửa qua bát đũa, Triệu Nhiên Chi rất hài lòng, cảm thấy mình tìm đúng chỗ rồi. Anh cũng có một chút thói sạch sẽ, vốn chỉ định xin một bữa cơm, hiện tại trong đầu lại nghĩ, mình có nên trường kỳ đóng quân luôn không, dù sao trong khoảng thời gian này vì cháu trai mà anh sẽ thường xuyên ở đây.

Lý Á Kiệt ngơ ngác nhìn chằm chằm Triệu Nhiên Chi, trong lòng thầm nhủ, “Miếng này của mình mà, bị cái người đáng ghét kia ăn mất rồi.” Cậu yên lặng tính toán. Thấy con số không ngừng ra tăng, Lý Á Kiệt càng thấy khó chịu, rất muốn khóc, “Chú không được ăn. Đó là của người ta mà.”

Liễu Xuân Oánh không rõ tại sao con trai mình lại có biểu tình như vậy. Bĩu môi, thật đáng yêu! Tay cô lại sắp không khống chế được rồi.

Có điều, sức ăn của người đàn ông này cũng thật lớn, chẳng lẽ thực sự rất đói? Cô thấy anh thật đáng thương, nhưng cũng rất xin lỗi, đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất. Tuy mềm lòng, cô cũng biết bản thân quá nghèo, không có năng lực làm nhiều như vậy.

“Đồ cô nấu rất ngon.” Triệu Nhiên Chi ăn đồ của người khác tự nhiên muốn nói vài lời hay, huống chi lời mói của anh đều là sự thật. Từng ăn qua nhiều thứ như vậy, anh cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon nhất, vô cùng hợp khẩu vị.

Lý Á Kiệt kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực. Người có khả năng như vậy là mẹ kế của cậu, cậu thấy thật vinh dự.

Nhìn phản ứng đáng yêu của Lý Á Kiệt, Liễu Xuân Oánh thấy mình đối xử với cậu chưa đủ tốt, thật đau đầu mà. Nếu gặp phải một đứa trẻ khác, cô không chác mình sẽ đi được đến bây giờ. Cô cảm tạ trời đất, ngay lần đầu đã cho cô gặp được đứa trẻ đáng yêu như Lý Á Kiệt.

Cô không quen được người khác khen ngợi. Ngoài miệng nói quá khen, trong lòng lại thầm vui vẻ, khóe miệng không khống chế được nhếch lên, “Đúng là nhân loại, ít kiến thức. Thứ đồ ăn không đạt tiêu chuẩn như thế mà cũng có thể tôn sùng, thật đáng thương!” Giọng nói thương hại của hệ thống vang lên. Liễu Xuân Oánh nghe tiếng lòng vỡ vụn, trong đầu không ngừng lặp lại “ không đạt tiêu chuẩn, không đạt tiêu chuẩn “.

--------------------------

Có một vấn đề mà mình nghĩ nhiều bạn sẽ thắc mắc là tại sao mình lại dùng đại từ chỉ Triệu Nhiên Chi loạn lên thế, nào là anh, anh ta, hắn.

Vì trong truyện có những đoạn thể hiện suy nghĩ của nhân vật nên mình sẽ đổi đại từ cho phù hợp với cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật. Lý Á Kiệt ghét Triệu Nhiên Chi nên sẽ là hắn, Liễu Xuân Oánh chưa có cảm tình nên sẽ là anh ta, còn dưới góc độ của Triệu Nhiên Chi hoặc tác giả thì là anh.

Mình cảm thấy như thế sẽ thuận hơn. Kì thực nhân vật Triệu Nhiên Chi không xuất hiện quá nhiều, mong mọi người thông cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.