Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 37: Chương 37




Có lẽ vì chị là người phụ nữ xinh đẹp nhất công ty.

Cái quỷ gì đây? Cố Minh đương nhiên là người phụ nữ xinh đẹp nhất công ty, chỉ là tại sao khi những lời này được thốt ra từ miệng tổng giám đốc Quan lại kì quái tới vậy chứ? Giống hệt như một sự đùa bỡn lõa lồ, tổng giám đốc Quan thật sự là một kẻ thần kinh, Chung Hiểu Âu vẫn còn ở đây cơ mà, coi cô như người chết sao? Không chút kiêng nể trêu đùa nữ thần của cô, điều này khiến Chung Hiểu Âu không thể không nghi ngờ về vụ cá cược của bản thân và nhóm Trì Úy, chẳng lẽ cô sẽ thua sao, chẳng lẽ tổng giám đốc Quan thật sự thích phụ nữ sao, nghe cái giọng điệu này, không phải tổng giám đốc Quan thích phó tổng Cố đấy chứ?

Nhất định là đầu óc hoạt động không đúng phương thức nên trí tưởng tượng mới bay cao bay xa tới vậy, tổng giám đốc Quan chắc chắn không thích phụ nữ, cho dù thích phụ nữ cũng không thể thích phó tổng Cố một cách trùng hợp tới vậy, cô sẽ không thảm thương tới vậy đúng không? Chung Hiểu Âu chỉ cảm thấy lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi của mình trong tiết trời đầu thu này cũng thật sự đủ rồi.

Cố Minh thật sự muốn lấy dao kề lên cổ Quan Dĩ Đồng, bà chủ với cái miệng nói năng lung tung này, không thể nghiêm túc một chút được sao?

Nhưng nói có điện thoại, điện thoại liền tới.

“Phó tổng Cố à?” Cuộc gọi từ nước ngoài.

“Là tôi.”

“Chủ tịch Quan có chuyện cần nói với cô.”

“Tiểu Cố à!”

“Vâng!” Vừa nghe thấy âm thanh khàn khàn của chủ tịch Quan, Cố Minh liền nóng vành mắt.

“Ta đi vội quá, có chút chuyện không thể bàn giao lại cho mọi người.”

“Chủ tịch Quan, sức khỏe của ngài vẫn tốt chứ ạ?” Cố Minh quan tâm hỏi.

“Không tốt lắm, cho nên tạm thời không quay về, ta lo lắng chuyện của công ty, hiện tại bác sĩ còn quy định cả số lần gọi điện thoại của ta, tất cả mọi việc trong công ty vẫn ổn chứ? Quan Dĩ Đồng có gây ra chuyện gì không? Tiểu Cố này, cháu và con gái ta xấp xỉ tuổi nhau, Quan Dĩ Đồng ấy à, con bé không thông thuộc việc trong công ty, cháu phải giảng giải cho nó thật kĩ đấy, biết rồi, được rồi, bác sĩ muốn thay thuốc cho ta rồi, có chuyện gì ta sẽ dành thời gian gọi lại cho cháu, còn cả hạng mục ở Trùng Khánh, cháu nhất định phải làm tốt cho ta đấy.”

Cả cuộc gọi, Cố Minh không nói được mấy câu, chỉ nghe vị chủ tịch Quan kia nói chuyện, ngắt điện thoại, Cố Minh nhìn Quan Dĩ Đồng trước mặt, trong lòng thở dài một hơi, quá nhiều chuyện, những chuyện cá nhân phải nhanh chóng giải quyết, mới có sức lực tập trung cho công việc, nhưng nào biết cuộc gọi kia vừa kết thúc, điện thoại còn chưa đặt xuống liền vang lên, cuộc gọi từ Cố Vũ.

“Chị! Chị!”

“Sao thế?” Cố Minh đứng dậy đi về phía cửa sổ.

“Mẹ... mẹ và mẹ Thạch Lỗi đánh nhau.”

“Cái gì? Hai người ở đâu?” Cuối cùng loại dự cảm chẳng lành của Cố Minh đã ứng nghiệm.

“Ở nhà bố mẹ Thạch Lỗi.”

Cố Minh chỉ cảm thấy cả đầu toàn sao, cô ấy cúp điện thoại, vội vàng đi ra ngoài, “Ngại quá, tổng giám đốc Quan, tôi phải ra ngoài một chuyến, trong nhà có chuyện gấp.”

Chưa đợi Quan Dĩ Đồng đồng ý, người đã mất tăm mất tích.

“Người này sao thế nhỉ? Ỷ bản thân xinh đẹp càng ngày càng ngang ngược sao? Trong mắt chị ta có bà chủ là tôi đây không?” Quan Dĩ Đồng có chút tức tối ngồi trên sô-pha, trong mắt Chung Hiểu Âu ngập tràn lo lắng, lại không dám tùy tiện đuổi theo, đôi mắt như nước thu ước gì có thể xuyên qua bức tường để đi cùng Cố Minh.

Quan Dĩ Đồng nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Chung Hiểu Âu liền bĩu môi, vô thức ho đôi tiếng nhắc nhở, “Nhà chị ta xảy ra chuyện gì sao?”

Chung Hiểu Âu lắc đầu, sống chết che giấu, “Không biết ạ.”

“Cái đó... em tên gì nhỉ? Chung gì nhỉ?”

“Chung Hiểu Âu.”

“Cái tên này hơi quê quê.”

“...”

“Ngồi đi, chúng ta trò chuyện một lúc.” Quan Dĩ Đồng vỗ xuống một bên sô-pha.

“Tổng giám đốc Quan có chuyện gì thì cứ dặn dò là được ạ.” Chung Hiểu Âu không muốn ngồi bên cạnh vị tổng giám đốc Quan biến thái này.

“Chung Hiểu Âu, em tới công ty bao lâu rồi?”

“Gần ba tháng rồi ạ.”

“Cũng không lâu, em cảm thấy phó tổng giám đốc Cố của các em là người như thế nào?”

“Phó tổng Cố là người rất tốt, làm việc tận tâm, đối xử với cấp dưới cũng rất tốt.”

“Chung Hiểu Âu, có phải em thích phó tổng Cố của các em không?”

Thật là, Chung Hiểu Âu cảm thấy hoảng hốt tới há miệng, cắn phải đầu lưỡi, đau tới mức vành mắt ươn ướt nước mắt, giữa thanh thiên bạch nhật, trời đất sáng chói, chuyện cô thích Cố Minh rõ như ban ngày vậy sao?

Đôi mắt Chung Hiểu Âu tràn ra nước mắt, mạnh mẽ nhịn đau, giả ngốc nói, “Con người của phó tổng Cố rất tốt, mọi người đều thích chị ấy.”

Còn rất biết cò cưa đưa đẩy, chút tâm tư nhỏ bé này, ánh mắt kia nhìn Cố Minh thường ngày, Quan Dĩ Đồng sớm đã nhận ra, nghe Chung Hiểu Âu nói như vậy, Quan Dĩ Đồng vô cùng sáng tỏ, không tiếp tục gạn hỏi.

Nhưng đầu óc Chung Hiểu Âu liên tục nghĩ tới vấn đề này, yêu thích mà tổng giám đốc Quan nói tới là loại thích nào, tổng giám đốc Quan không phải là đồng loại chứ? Nếu Quan Dĩ Đồng thật sự thích phụ nữ, vậy yêu thích trong miệng cô ấy chính là loại “yêu thích” kia rồi, chuyện cô thương thầm phó tổng Cố bị nhìn thấu rồi sao? Xem ra thời cơ để xác nhận xu hướng tính dục của tổng giám đốc Quan đã tới rồi, lúc này vụ cá cược kia không còn quan trọng nữa, nhưng cô phải mở lời thế nào đây?

Tổng giám đốc Quan, chị cũng thích phụ nữ sao?

Tổng giám đốc Quan, em có thể hỏi xu hướng tính dục của chị không?

Tổng giám đốc Quan, chị kết hôn chưa?

Hỏi như thế, cô sẽ bị đuổi việc mất, chỉ là khi tỉ mỉ quan sát ngón tay của Quan Dĩ Đồng, trên ngón áp út không đeo nhẫn, cô cắn môi, bình phục nỗi đau cắn phải lưỡi.

Quan Dĩ Đồng mất hứng bảo Chung Hiểu Âu ra ngoài, một mình cô ấy ngồi trong văn phòng Cố Minh, người này, tại sao lại thích ở lì trong văn phòng phó tổng Cố vậy nhỉ?

Buổi chiều, nhận được cuộc gọi từ mẹ mình mới biết hôm nay là tết Trung Thu, Chung Hiểu Âu hỏi thăm một lượt, sau đó trò chuyện về những chuyện thường ngày trong nhà, mẹ cô nghe ngóng hỏi dò chuyện cô có bạn trai chưa, Chung Hiểu Âu thở dài trong lòng, chỉ tạm thời nói chưa, mẹ cô cũng không gạn hỏi nhiều, chỉ nói nếu gặp người thích hợp thì thử qua lại xem sao.

Hôm nay, vì câu nói của tổng giám đốc Quan biến thái, khiến tâm tình Chung Hiểu Âu có chút hỗn loạn, gần tới giờ tan làm, Trì Úy lại nhắn tin Wechat tìm cô, “Tối có sắp xếp gì không? Cùng nhau đón Trung Thu đi.”

Cảm xúc của Chung Hiểu Âu xuống thấp nhưng vẫn hẹn với Trì Úy, hai người tùy tiện tìm một nơi ăn uống trên đường Xuân Hy, buổi tối bị Trì Úy kéo tới một quán bar cho lesbian.

Mới đầu thật sự Chung Hiểu Âu muốn từ chối, bình thường cô cũng không thích đến những nơi thế này, nhưng Trì Úy nói hôm nay cô ấy thất tình nên phải ở cùng cô ấy. Trì Úy mới qua lại với bạn gái mới được mấy tháng, sao lại thất tình rồi?

“Cậu qua lại mấy tháng rồi? Lại làm thế?” Thậm chí Chung Hiểu Âu còn chưa kịp gặp mặt bạn gái mới nhất của cô ấy.

“Quá dính người, mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều hỏi mình đang làm gì, mình gửi tin nhắn Wechat cũng muốn đọc, cũng muốn quản, không có sức.”

“Tốc độ có mới nới cũ của cậu đã phát triển tới mức độ không nỡ nhìn thẳng rồi đấy.” Chung Hiểu Âu chọc lên đầu Trì Úy, người như Trì Úy, cái gì cũng tốt, chỉ có phương diện tình cảm, luôn không biết trân trọng, không quá nghiêm túc, thay bạn gái nhanh hơn thay áo, Chung Hiểu Âu thật sự ứng phó không nổi.

“Phát hiện không hợp chỉ đành chia tay, nếu không chẳng phải sẽ làm chậm trễ người ta sao? Ôi, mình thất tình mà, cậu có thể đừng chỉ trích mình không?” Hai người gọi một két bia, ngồi uống trên ghế băng, Chung Hiểu Âu câm nín vỗ vai Trì Úy bày tỏ an ủi.

“Cậu và phó tổng Cố sao rồi? Hiện tại gần quan hưởng lộc, cơ hội cũng nhiều hơn, có tiến triển thực tế gì không?” Trì Úy quan tâm hỏi.

Chung Hiểu Âu đã lên tầng mười chưa bao lâu, có thể có tiến triển thực tế gì chứ, cô lắc đầu, cũng không biết chuyện trong nhà Cố Minh đã xử lí đến đâu, nghĩ tới ả tiểu tam hôm qua lại đầy một bụng tức, ả ti tiện kia lại dám đánh phó tổng Cố, làm tiểu tam vừa thấp hèn vừa trơ trẽn chết mất.

“Cũng đúng, tính ra cũng chưa bao lâu, người như phó tổng Cố, có lẽ thuộc loại chậm nhiệt, cậu quá nóng vội khả năng lại trồng nứa ra lau đấy.”

“Mình cũng không vội.” Chung Hiểu Âu giải thích, cô vội cái gì chứ, cô chỉ cần phó tổng Cố đừng có nhiều chuyện phiền lòng như thế, có thể giúp cô ấy giảm bớt gánh nặng trong phạm vi năng lực, mỗi ngày có thể ở gần bên cạnh Cố Minh là được rồi, chuyện sau này, để sau này tính.

“Đúng rồi, hai ngày này đám Tiền Lệ Lệ hỏi tới vụ cá cược kia, tổng giám đốc Quan, cậu nghe ngóng được gì chưa?”

Nói tới tổng giám đốc Quan, Chung Hiểu Âu thật sự có rất nhiều điều muốn nói.

“Cậu đoán xem hôm nay tổng giám đốc Quan hỏi mình cái gì?” Chung Hiểu Âu căng thẳng nắm lấy tay Trì Úy, hiện tại nhớ lại, lòng bàn tay cô vẫn còn đổ mồ hôi.

“Hỏi gì?”

“Cô ấy hỏi có phải mình thích phó tổng Cố không!”

“... Không phải chứ, ngay cả bà chủ cũng biết chuyện cậu thích nữ thần của cậu rồi à? Cậu nói xem một ngày cậu ở trên tầng mười đã làm những gì hả?”

“Mình có thể làm gì chứ?” Chung Hiểu Âu biết mình biết người nói.

“Thật sao? Cô ấy thật sự hỏi cậu như thế à? Cho nên cô ấy nhìn ra cậu thích phụ nữ sao? Vậy nhất định cô ấy cũng là đồng loại tới tám chín phần rồi.” Trì Úy nghe thấy tin tức quan trọng này, vô cùng kích động, đã nói là thất tình cơ mà, “Vậy cậu trả lời cô ấy thế nào?”

“Mình chỉ nói con người phó tổng Cố rất tốt, mọi người đều thích chị ấy, không chừng tổng giám đốc Quan nói thích là loại thích giữa cấp trên cấp dưới thì sao, chúng ta nghĩ quá nhiều rồi chăng?”

“Thôi thôi, nếu cậu không nghi ngờ, cậu cũng không hỏi mình như thế, Chung Hiểu Âu, bữa cơm này cậu mời là cái chắc, thật đúng không, chuyện này là thật đúng không? Bà chủ chúng ta cũng thích phụ nữ? Cậu còn thăm dò được gì nữa?”

Chung Hiểu Âu đã chôn vùi chuyện lực chú ý của tổng giám đốc Quan biến thái quá tập trung vào phó tổng Cố, khi đang nhớ lại, Trì Úy vội vàng cúi thấp đầu chọc vào Chung Hiểu Âu, “Hướng 60 độ theo chiều kim đồng hồ, hướng 60 độ!”

“Sao thế?” Chung Hiểu Âu nhìn về phía sau theo hướng Trì Úy chỉ cho cô, ông trời ơi, là tổng giám đốc Quan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.