Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 426: Chương 426: Đè ép hoàn toàn




Sau khi lên xe, anh nhắc nhở trợ lý của mình.

“Hãy để mắt tới Vũ Tuyết.”

“Anh yên tâm đi.” Trợ lý vội vàng nói nhanh.

Cửa xe đóng lại.

Cung Dịch nhìn ra cửa sổ, thấy bóng dáng mảnh mai của Cố Kiều Niệm ở đằng xa, anh mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó anh đưa tay vào túi áo khoác, muốn lấy điện thoại ra gọi cho cô.

Khi chạm vào đến điện thoại của mình, anh cũng chạm vào một thứ khác.

Cung Dịch lấy nó ra rồi xem.

Một vài viên kẹo nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Cung Dịch mỉm cười, mở khóa điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn WeChat của Cố Kiều Niệm.

“Khi nào nhớ tới tôi thì có thể ăn một viên.”

Lúc nhớ tôi thì hãy ăn một viên.

Như vậy, khi nhớ nhung sẽ là ngọt ngào.

*

Ăn một bữa thịt nướng, bầu khí của cả đoàn làm phim rõ ràng là sôi động hơn rất nhiều.

Trong cảnh quay của buổi chiều, Cố Kiều Niệm và Vũ Tuyết có một cảnh.

Sau khi Phụng Cửu Khanh hoàn thành việc học của mình, theo quy tắc của đệ nhất kiếm khách, nàng phải đánh bại đệ nhất kiếm khách rồi mới có thể rời khỏi sơn môn. truyện đam mỹ

Đoạn này chính là hai người không ngừng tỉ thí.

Ngay từ lúc bắt đầu, Phụng Cửu Khanh đã liên tục bị đánh bại, sau đó đứng lên và đấu lại.

Cuối cùng, với những kỹ năng độc nhất vô nhị của đệ nhất kiếm khách, nàng đã đánh bại chính mình.

Bởi vì những ngày này, lúc đạo diễn hướng dẫn động tác diễn phim đều có vẻ cực kỳ cẩn thận.

Nhìn bề ngoài thì Cố Kiều Niệm và Vũ Tuyết vẫn giống như lần trước, cả hai đều tìm hiểu nhau rất nghiêm túc, cũng học được một cách nhanh chóng.

“Bởi vì tay của cô Vũ bị thương nên khi đến cảnh quay đánh nhau của cô ấy, chúng ta sẽ để cho diễn viên đóng thế thay thế một lần. Cho nên cô Vũ, cô cứ lo tổng thể là được rồi.” Trước khi quay phim, phó đạo diễn đến.

Có thể nhìn ra mọi người ở trong trường quay đều có chút lo lắng.

Thấy vậy, Cố Kiều Niệm mỉm cười: “Mọi người cứ thoải mái đi, lần này tôi và cô Vũ sẽ chú ý một chút, để không làm nhau bị thương.”

Vũ Tuyết nghe thấy điều này, khoé môi giật giật.

Cố Kiều Niệm nói như vậy, không phải là cắt đứt với cô ta, trong quá trình quay phim tiếp tục tìm đường gây rối sao?

Vốn dĩ cô ta cũng không định lặp lại thủ đoạn tương tự.

Tuy nhiên, sau khi Cố Kiều Niệm nói xong điều này, cuối cùng trở thành cảnh cáo cô ta, mình mới không ra tay!

Trong lòng Vũ Tuyết nghẹn lại một cơn tức tối.

Cô ta nghiến răng nghĩ, chờ khi quay phim chính thức bắt đầu, cho dù không cần thủ đoạn lần trước, cô ta cũng có thể hoàn toàn đè ép Phụng Cửu Khanh.

“Đúng vậy, lần trước là tôi không quen tay, lần này chắc chắn sẽ không như vậy nữa.” Vũ Tuyết cười nói.

Đạo diễn là người thẳng thắn.

Mắt thấy tất cả mọi người hoà hợp, ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm theo.

Như nào cũng được, ra khỏi đoàn làm phim bọn họ muốn đối đầu gay gắt như nào cũng được.

Chỉ cần trong đoàn làm phim hòa hợp với nhau là được!

“Hiện trường đã sẵn sàng chưa? Các diễn viên vào vị trí, kiểm tra lại lớp trang điểm và làm tóc rồi chuẩn bị quay!”

Máy quạt lớn thổi phồng, thổi lá khô và cát ở khắp mọi nơi.

Tuy cùng là diễn viên, nhưng vì sự thay đổi về cách trang điểm, làm tóc và phong thái, nên thoạt nhìn lúc này Phụng Cửu Khanh trông đã không giống như lúc mới vào nghề.

Trên tay nàng vẫn cầm tàn kiếm của cha mình, đứng đối diện với đệ nhất kiếm khách.

Thiếu nữ gầy gò, khi nàng bước ra một bước, lại có một luồng khí mạnh mẽ chấn động bốn phương tám hướng.

Thần sắc của nàng đanh lại, đáy mắt đều là sát phạt quyết đoán.

“Sư phụ, xin chỉ giáo!”

Vũ Tuyết không nói gì, trong lòng chỉ tràn ngập suy nghĩ làm thế nào để áp đảo Cố Kiều Niệm.

Tuy nhiên…

“Cắt!”

Quay chưa được bao nhiêu, đạo diễn đã đứng dậy hô ngừng.

Hai người trong cảnh quay dừng lại, đồng thời nhìn về phía đạo diễn.

“Biểu cảm của cô Vũ không tốt, đệ nhất kiếm khách ở ẩn lấy đâu ra lòng hiếu thắng? Cô cũng là tràn đầy hy vọng cho đồ đệ này của mình có thể xuất sơn lang bạt, cô phải là muốn cô ấy thắng!”

Vũ Tuyết cau mày, liếc nhìn đạo diễn, lại nhìn Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm hoàn toàn khác với cảnh cô vừa quay, thậm chí còn cười an ủi Vũ Tuyết: “Cô Vũ, không sao đâu, chúng ta làm lại một lần nữa là được.”

Vũ Tuyết: “...”

Chắc chắn là do quan tâm quá nên mới loạn! Nhất định phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Hai người trở lại điểm xuất phát.

Cố Kiều Niệm hoạt động cổ của mình một chút, hạ mí mắt xuống, nhập vai một lần nữa.

Lúc ngước mắt lên, cô chính là Phụng Cửu Khanh, hào quang trong phim có thể áp đảo bốn phương tám hướng.

Vũ Tuyết thấy thế, trong lòng càng thêm tức giận.

Cô ta không muốn bị Cố Kiều Niệm đè đầu.

Vừa bắt đầu, Vũ Tuyết muốn tìm lại sự cân bằng, không chỉ thể hiện được sự không màng danh lợi của đệ nhất kiếm khách cùng sự kỳ vọng đối với đồ đệ, lại có thể đè bẹp diễn xuất của Cố Kiều Niệm.

Nhưng…

Vũ Tuyết đã đánh giá quá thấp Cố Kiều Niệm và cũng đã đánh giá quá cao bản thân.

Một lần NG.

Hai lần NG.

Cho đến lần thứ bảy, đạo diễn tức giận đến không nói nên lời.

“Nghỉ ngơi nửa tiếng, cô Vũ, cô đi tìm lại cảm xúc đi.”

Có thể nhìn thấy sắc mặt của Vũ Tuyết không được tốt.

Cô ta đi về phía đạo diễn.

“Đạo diễn, vừa rồi có hai lần tôi thấy nó cũng được mà!”

Đạo diễn im lặng một chút, chịu đựng cơn tức giận sắp bộc phát trong cơ thể: “Cô nói hai cảnh nào, tôi sẽ tìm ra để xem với cô!”

Vũ Tuyết nói ra cảnh quay, đạo diễn trực tiếp tìm ra.

Vũ Tuyết cau mày cùng đạo diễn xem hết.

Đạo diễn thở dài bất lực, sau đó hạ giọng, chỉ vào màn hình và dùng âm lượng mà chỉ có Vũ Tuyết và ông ta có thể nghe thấy, nói: “Không phải tôi không giúp cô. Bản thân cô cũng là một diễn viên lâu năm, chỉ là hai đoạn này, cô hãy nhìn biểu hiện của Cố Kiều Niệm, rồi tự nhìn vào biểu hiện của mình đi!”

Vũ Tuyết không nói gì.

Hai đoạn này, đúng là Cố Kiều Niệm đã diễn xuất tốt hơn.

Nhưng mà tại sao chứ!

Không thể!

“Đi nghỉ ngơi một chút đi.” Đạo diễn trầm giọng nói.

Vũ Tuyết làm theo và rời đi.

Lúc này, Cố Kiều Niệm cũng đi tới: “Đạo diễn, ông cũng đừng quá tức giận, có thể cô Vũ bị thương nên mới không có tâm trạng tốt.”

Đạo diễn im lặng.

Những cái khác không nói, nhưng hôm nay Vũ Tuyết quay không tốt, ông có thể nhìn thấy rõ điều này trên màn hình.

Cô ta làm gì mà không có tâm trạng chứ.

Cô ta chỉ là muốn đè ép Cố Kiều Niệm để diễn.

Chỉ một lòng muốn đề ép người khác, làm sao có thể diễn tốt được một vai kiếm khách không màng danh lợi và nhìn thông suốt hết thảy chứ?

Diễn xuất có thể lừa dối mọi người nhưng ánh mắt lại không lừa được người!

“Kiều Niệm này, hay là vất vả cho cô một chút, diễn với Vũ Tuyết một lần nữa, cô ấy đã lâu không quay phim, cô hãy vất vả hướng dẫn cô ấy một chút.” Khi đạo diễn nói điều này, đều không tiện nhìn Cố Kiều Niệm.

“Được ạ.” Cố Kiều Niệm vui vẻ trả lời.

Vũ Tuyết ngồi ở khu vực nghỉ ngơi.

Xung quanh không ai dám đến gần.

Lúc này, Cố Kiều Niệm đi tới.

Vũ Tuyết nhìn cô, theo bản năng nhíu mày.

Sau đó, lại có một nụ cười trên khuôn mặt.

“Cô Vũ, đạo diễn bảo tôi đến gặp chị.” Cố Kiều Niệm đến gần và ân cần nói.

Vũ Tuyết rũ mi mắt xuống, tuy rằng trên mặt vẫn là lộ ra ý cười, nhưng cô ta nói bằng một giọng mà chỉ cô ta và Cố Kiều Niệm mới có thể nghe thấy: “Cô bớt mèo khóc chuột đi.”

Cố Kiều Niệm cũng nở một nụ cười nhếch mép chuyên nghiệp.

Cô ngồi xuống đối diện với Vũ Tuyết, trên tay cầm tập kịch bản.

Cô cũng dùng giọng nói mà chỉ cô và Vũ Tuyết mới có thể nghe thấy: “Có phải cô Vũ không ngờ kỹ năng diễn xuất của tôi lại có thể tốt như vậy? Chị muốn đè ép tôi, kết quả quay nhiều lần như vậy vẫn không đè ép được tôi, còn tự dỡ bảng hiệu vàng của mình.”

Vũ Tuyết nhìn Cố Kiều Niệm, hận như muốn ăn luôn tim của cô.

“Đó chỉ là một cảnh quay mà thôi, bảng hiệu của tôi vẫn không bị tháo xuống được.” Vũ Tuyết nghiến răng nói.

Cố Kiều Niệm ngước mắt lên nhìn cô ta: “Chị sai rồi, biển hiệu bị gỡ xuống, đôi khi chỉ xảy ra trong nháy mắt. Sao vậy? Chị em tốt Lãng Đình của chị lúc trước chưa từng nói với chị bảng hiệu của chị ta bị bàn tay của tôi gỡ xuống như nào sao?”

Tay của Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng chạm vào tai của Vũ Tuyết một chút.

Hình như Vũ Tuyết quên hôm nay mình không đeo hoa tai, cô ta theo bản năng kinh hoảng né tránh về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.