Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp

Chương 28: Chương 28: Đổi Nơi Làm Việc




Edit: Yuurei Bana.

Trần Yến nói cho Giang Hạ, Hạ Bạch Tuyết gọi cô ấy đến phòng làm việc của Tổng giám, khen ngợi cô ấy một lúc, sau đó mới nhắc tới muốn chuyển cô ấy đến nhà hàng Tây làm quản lý.

Vẻ mặt cô ấy buồn rầu, “Quản lý Giang, tôi không muốn đi, cô nói giúp tôi với quản lý Hạ, không, là Tổng giám Hạ. cô nói với cô ấy tôi đang làm việc tốt tại sao lại điều đến nhà hàng Tây? thật sự không biết cô ấy nghĩ thế nào.”

Lẽ ra Trần Yến đi qua làm quản lý, cũng là thăng chức, đây là chuyện tốt. Chỉ là trong khách sạn phức tạp, mỗi bộ phận đều thành một đoàn thể. Trần Yến vẫn luôn ở nhà hàng Trung Quốc, đột nhiên đi đến nhà hàng Tây, nhân viên bên kia chưa chắc đã công nhận cô ấy. Huống chi bản thân cô ấy không quen thuộc với nhà hàng Tây lắm, đến lúc đó làm việc sẽ rất khó khăn. Hơn nữa khách sạn còn có quy củ bất thành văn, chức vị một ngành đều cùng một hố củ cải, trên hố trống, củ cải phía dưới thế đi lên. Hạ Bạch Tuyết làm Tổng giám, ban đầu cô ta làm quản lý, theo lý Diêu Mộng sẽ lên làm quản lý nhà hàng Tây. Nếu như Trần Yến chiếm lấy cái hố quản lý, Diêu Mộng bên kia sẽ không phục.

Nên biết ở ngành ăn uống, rất nhiều công việc đều do nhân viên đi sắp xếp. Nếu như quan hệ giữa nhân viên và quản lý không đủ hòa hợp, không có việc gì liền tìm chuyện cho cô ấy, công việc quản lý sẽ rất khó làm.

Mà việc này, chỉ sợ Hạ Bạch Tuyết điều Trần Yến đi là có nguyên nhân. Trần Yến xem như là cánh tay trái bờ vai phải của Giang Hạ, nếu như cô ấy đi, nhất thời không có người thích hợp thay thế. Như vậy nhiều việc Giang Hạ phải tự thân làm.

Giang Hạ rất rõ ràng, nói cho cùng, Hạ Bạch Tuyết chỉ muốn gây phiền toái cho cô mà thôi.

cô vỗ bả vai Trần Yến, “cô có thể tưởng tượng tốt hơn, đi bên đó làm quản lý, đãi ngộ tốt hơn nhiều, cô thực sự muốn buông tay sao?”

Trần Yến kiên định nói: “Tôi thấy tốt lắm.”

Giang Hạ gật đầu, “Vậy cũng được, tôi đi qua tìm cô ấy nói một lát, nhưng tôi không đảm bảo cô ấy sẽ đồng ý.”

Trần Yến cảm ơn Giang Hạ rồi rời đi. Giang Hạ sửa sang thực đơn hôm nay, suy nghĩ một lát, đứng dậy đi đến phòng Tổng giám.

Lúc đến ngoài cửa Tổng giám, Giang Hạ thở dài. Phòng làm việc này cô từng muốn, nhưng mà cuối cùng không thể tiến vào chiếm giữ.

Đưa tay gõ cửa, bên trong vang lên giọng Hạ Bạch Tuyết ngọt ngào. “Mời vào.”

Giang Hạ đẩy cửa đi vào, Hạ Bạch Tuyết đang nhập gì đó trong máy tính. Ngẩng đầu thấy cô đến, cười đứng lên, chỉ ghế tiếp khách nói: “Tiểu Giang, tìm tôi có chuyện gì không? Ngồi xuống rồi nói.”

Hai người ngồi đối diện nhau, Giang Hạ đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tổng giám Hạ, tôi nghe Trần Yến nóicô cố ý muốn điều cô ấy đi nhà hàng Tây?”

Lúc Hạ Bạch Tuyết nghe từ trong miệng Giang Hạ ba chữ ‘Tổng giám Hạ’, tươi cười trên mặt càng sâu hơn. “Đúng vậy, Trần Yến làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, tôi cảm thấy cô ấy có năng lực nhận chức quản lý nhà hàng Tây. Sao thế, quản lý Giang có ý kiến gì sao?”

trên mặt Giang Hạ cũng mang theo tươi cười, “Chuyện này cũng không phải, Trần Yến đi theo tôi lâu như thế, có cơ hội thăng chức, tôi đương nhiên mừng thay cô ấy. Chỉ là cô ấy luôn làm ở nhà hàng Trung Quốc, đối với nhà hàng Tây không hiểu rõ lắm. Đột nhiên đổi ngành, tôi sợ cô ấy làm việc phải cố gắng.”

Hạ Bạch Tuyết nghe, cười mà không nói, lấy điện thoại từ trong túi ra gọi. Giang Hạ nghe được cô ta nói: “Trần Yến sao, tôi là Hạ Bạch Tuyết, bây giờ cô đến phòng Tổng giám một chuyến.”

Tắt điện thoại, Hạ Bạch Tuyết nói với Giang Hạ: “Tôi đã gọi Trần Yến lại đây, nếu như cô ấy cũng cho rằng mình không thể đảm nhiệm chức quản lý nhà hàng Tây, tôi sẽ xem xét thay người.”

Giang Hạ nhìn ánh mắt cô ta mang theo trào phúng, trong đầu đột nhiên sáng lên.

cô không nên tới. Chuyện này, đối với cô mà nói, là mất đi cánh tay trái đắc lực, đối với Trần Yến mà nói là thăng chức. Nếu như cô ra mặt nói Trần Yến không thích hợp làm quản lý nhà hàng Tây, người khác sẽ nghĩ cô thế nào?

Mà Trần Yến thì sao, cho dù cô ấy thật sự không nghĩ đi nhà hàng Tây, cô ấy cũng không thể nói thẳng trước mặt Hạ Bạch Tuyết. Dù sao bây giờ Hạ Bạch Tuyết là Tổng giám. Trần Yến từ chối lần này, sau này còn cơ hội khác sao, chẳng lẽ cô ấy sẽ chỉ làm nhân viên không chuyển mình được?

Quả nhiên, sau khi Trần Yến đến, Hạ Bạch Tuyết chưng cầu ý kiến trước mặt cô ấy. Vẻ mặt Trần Yến khó xử, áy náy nhìn Giang Hạ, sau đó gật đầu với Hạ Bạch Tuyết, bản thân không có ý kiến.

Hạ Bạch Tuyết hài lòng nhìn về phía Giang Hạ, “Quản lý Giang, cô cũng thấy rồi đấy, tôi nói Trần Yến có năng lực mà.” nói đến đây, cô ta dừng lại, sau đó cười giỡn tiếp tục nói: “Đương nhiên, tôi cũng biết Trần Yến vừa đi, gánh nặng trên vai cô sẽ thiếu đi một người chia sẻ. Dù sao cô ấy thăng chức là chuyện tốt, quản lý Giang cũng không thể giữ người lại nha. Nếu không mọi người còn tưởng rằng quản lý Giang không muốn cho nhân viên của mình phát triển đấy. Khanh khách…”

Giang Hạ nghe cô ta cười khanh khách, trong lòng dấy lên tức giận. Nhưng mà mình đánh cờ kém nhất, chuyện đều do cô, không thể trách ai được. Muốn trách thì chỉ có thể trách mình mấy năm rồi mà đầu óc không thông minh lên.

“Tổng giám Hạ, cô nghĩ nhiều rồi. Trần Yến làm cùng tôi lâu như thế, quan hệ rất tốt. Bây giờ có thể phát triển, tôi thật lòng mừng thay cho cô ấy. Còn người khác nghĩ thế nào, tôi không thèm để ý.”

Bộ dáng Hạ Bạch Tuyết rất cao hứng, nói ra: “Vậy sau này hai người chính là cùng cấp bậc, hợp tác giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ!”

“Nếu như Trần Yến đã dời đi, vị trí nhân viên chủ quản của nhà hàng Trung Quốc trống không. Tôi muốn để Tiếu Đằng sảnh yến hội đến thay thế, không biết ý Tổng giám Hạ thế nào?” Giang Hạ nói ra.

Tiếu Đằng là thợ chính của sảnh yến hội, bình thường làm việc nghiêm túc có trách nhiệm. Nhưng mà anh ta đến khách sạn làm chưa được nửa năm, kinh nghiệm không thể bằng Trần Yến. Nhưng mà kinh nghiệm có thể tích lũy dần, Giang Hạ tin tưởng dựa vào cố gắng của anh ta, một thời gian ngắn sẽ thích ứng, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí nhân viên chủ quản.

Hạ Bạch Tuyết phủ quyết, “Mặc dù Tiếu Đằng làm việc nghiêm túc, nhưng dù sao anh ta cũng là con trai. Nhân viên chủ quản nhà hàng Trung Quốc không chỉ có năng lực, còn phải có khí chất bề ngoài, dù sao cũng phải tiếp xúc với khách hàng, ấn tượng rất quan trọng.”

Giang Hạ muốn chửi người. Ai quy định đàn ông không thể làm nhân viên chủ quản nhà hàng Trung Quốc? Chủ quản nhà người ta đều là đàn ông, hơn nữa khí chất Tiếu Đằng kém chỗ nào? cô ta rõ ràng nhằm vào mình. Nhưng mà quan cao đè chết người, cô ta là Tổng giám, có quyền điều động nhân sự bộ phận ăn uống.

Từ lúc Hạ Bạch Tuyết thăng chức đến nay, lần đầu tiên Giang Hạ có cảm giác thất bại.

Hạ Bạch Tuyết tiếp tục nói: “Như vậy đi, những ngày này quản lý Giang vất vả một chút. một lát nữa tôi sẽ thông báo với phòng nhân sự, bảo bọn họ nhanh chóng tìm một chủ quản thích hợp cho nhà hàng Trung Quốc.”

cô ta đã nói như thế, Giang Hạ chỉ có thể đáp ứng. Giao phong với Hạ Bạch Tuyết quá mệt mỏi, côkhông thể chiến nổi nữa, lấy cớ có việc rời đi phòng Tổng giám.

Trần Yến theo cô cùng đi ra, sau khi vào thang máy, vẻ mặt áy náy nói với Giang Hạ: “Thực xin lỗi quản lý Giang, vừa rồi tôi…”

Giang Hạ cười với cô ấy, “Tôi có thể hiểu, đến nhà hàng Tây làm việc cũng tốt.”

Trong lòng Trần Yến áy náy. Dù sao cũng là cô ấy bảo Giang Hạ đi biện hộ với Hạ Bạch Tuyết, nhưng mà cô ấy lại tự mình thay đổi hướng. Chuyện này dù là ai cũng không cao hứng nổi.

Giang Hạ nhìn vẻ mặt cô ấy sầu khổ, khoác vai cô ấy nói: “Yên tâm đi, tôi không có tức giận. Nhưng mà sau này có tiệc cưới, cô phải điều thêm vài người cho tôi đó!” Từ trước đến nay quan hệ giữa cô và Trần Yến rất tốt, không thể để mưu kế nhỏ của Hạ Bạch Tuyết làm hỏng tình cảm của hai người.

Trần Yến mới cười nói: “cô yên tâm, nếu người không đủ, tôi đem mình cho cô mượn.”

Chưa có thông báo chính thức Trần Yến chuyển nơi làm việc, cho nên tạm thời Trần Yến vẫn làm ở nhà hàng Trung Quốc. Giang Hạ giao việc cần nói với thợ chính cho cô ấy, mình về phòng làm việc.

Mở cửa đã nhìn thấy Trình Dật Tu đang ngồi đợi cô.

“Sao anh lại tới đây?” cô hỏi.

Trình Dật Tu chỉ hộp cơm trên bàn làm việc. Cười nói: “Đến đưa cơm cho con mèo nhỏ thèm ăn.”

Giang Hạ mở hộp cơm ra nhìn, đúng là đồ ăn hôm qua cô muốn ăn. Ngạc nhiên mừng rỡ nói: “anh làm khi nào thế!”

Trình Dật Tu dùng dấu tay bảo cô chớ có lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Xuỵt! nhỏ giọng một chút, anh vụng trộm mở bếp ở nhà bếp, để người ta biết không được tốt lắm.”

Giang Hạ bị anh chọc cười, anh là một tổng trù, bình thường không cần dùng tới lò. Nếu như cơm này thật sự làm ở khách sạn, vậy thì toàn bộ người phòng bếp sẽ nói anh thiên vị. Hơn nữa cơm này bỏ trong hộp giữ nhiệt, vừa nhìn liền biết làm ở nhà mang đến.

cô xiên miếng cá muối cắn một miếng, hỏi anh: “anh ăn không?”

anh bĩu môi, “không, anh chỉ làm có một phần.”

Giang Hạ đẩy hộp cơm đến trước mặt anh, “anh cũng ăn.”

Trình Dật Tu không động, nhìn miếng cá trong tay cô, giống như chim nhỏ há miệng đợi đút.

Giang Hạ hiểu ý của anh, muốn cô đút!

cô làm như không nhìn thấy, cho vào trong miệng mình. anh thấy thế hôn môi cô, giành miếng cá muối trong miệng cô, hơn nữa còn lè lưỡi liếm nước canh trên môi cô.

Mặt Giang Hạ đỏ lên, “anh làm gì thế!”

anh nhai miếng cá muối, thỏa mãn nói: “Có hương vị của em, cá muối trở nên mỹ vị hơn.”

Giang Hạ: …

không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ!

Bời vì da mặt anh dày, một bữa cơm Giang Hạ ăn mặt đỏ tim đập dồn dập. Lại sợ bên ngoài có người xông vào, lại không bỏ được mỹ vị.

Cơm nước xong, Giang Hạ thu dọn hộp cơm. Trình Dật Tu lấy tờ giấy trên bàn lau khóe miệng dính mỡ của cô, làm Giang Hạ xấu hổ, “anh không bận sao, sao còn chưa quay về làm việc?”

Trình Dật Tu đứng dậy, “Giờ anh đi. Đúng rồi, buổi chiều em có sắp xếp gì không?”

Giang Hạ lắc đầu, buổi chiều cô đều ở phòng làm việc nghỉ ngơi, cố gắng ít đi ra ngoài.

“Vậy thì buổi chiều anh đến đón em.”

Giang Hạ hỏi anh: “Muốn đi đâu à?”

anh nhận hộp cơm của cô, lại thắt nút. “đi thì em sẽ biết.”

Giang Hạ ồ một tiếng, đưa anh ra cửa, tay vừa cầm nắm cửa đột nhiên bị anh trộm hương. Sau khi cô kịp phản ứng, mở cửa sải bước rời đi.

Giang Hạ đỏ mặt nhìn anh đi xa, sờ nơi bị anh hôn, nói nhỏ không biết xấu hổ. Trong lòng lại ngọt ngào. thật sự đúng với câu Hứa Lôi nói, thích một người, hạnh phúc và ngọt ngào giống như dòng sông chảy, làm người ta chết đuối trong đó.

Nhưng mà, buổi chiều anh muốn dẫn cô đi đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.