Nhẫn Đông - Twentine

Chương 27: Chương 27




Những năm gần đây truyền thông luôn đưa tin về môi trường, thao thao bất tuyệt về hiệu ứng nhà kính, hâm nóng toàn cầu.

Nhưng trận tuyết đầu tiên của năm nay đến sớm hơn mọi năm.

Không biết có phải ông trời cũng thích đóng kịch.

Sáng Chủ Nhật, tuyết đã bắt đầu rơi, trời xám mịt mờ, mây dày đặc, nhìn không thấy mặt trời.

Phương Bắc mà đổ tuyết, quá bình thường, bọn học sinh hoàn toàn không có chút cảm giác thơ thẩn gì với trận tuyết đầu mùa, chỉ cắm đầu lo làm bài tập.

Ngô Hãn Văn hôm nay đến muộn.

“Ôi, rốt cuộc bắt đầu lười biếng rồi phải không.” Lý Tư Nghị gật gù nói.

Bạch Lộ ngưng bút, nhìn chỗ ngồi trống vắng bên cạnh.

Trong ấn tượng của cô, Ngô Hãn Văn chưa từng xin nghỉ học.

Có một dạo xôn xao vụ cúm gia cầm, cả trường đặt giới nghiêm, mỗi sáng sớm giáo viên đeo khẩu trang đứng ngay cửa lớp đo nhiệt độ cơ thể, từng người một bước qua cửa khẩu. Hôm ấy Ngô Hãn Văn bị cảm lạnh, hơi sốt nhẹ, giáo viên bảo cậu ta quay về, Ngô Hãn Văn đánh chết cũng không chịu đi, cuối cùng có người thu băng bài giảng của giáo viên trong lớp, cậu ta mới chịu quay về nhà dưỡng bệnh.

Quay đầu lại, Bạch Lộ lấy di động ra ở dưới bàn học, soạn một tin nhắn.

“Trưa nay mình ghé.”

Viết xong cô mở danh sách liên lạc, nhẹ nhàng bấm vào tên “Nhẫn Đông” trong đó.

Gửi xong tin nhắn, Bạch Lộ tiếp tục làm bài tập.

Vẫn hơi có chút phân tâm.

Lần đầu tiên Hứa Huy trả lời tin nhắn chậm như vậy, ngắn như vậy.

Một chữ——

“Được.”

Bạch Lộ ngước đầu, trông thấy bông tuyết mênh mông ngoài cửa sổ.

Không có lấy một chút hơi ấm, trong phòng không có máy sưởi, ngồi bên cạnh cửa sổ, lạnh đến buốt xương.

Mãi đến tận khi tan học buổi trưa, Ngô Hãn Văn cũng không tới lớp.

Bạch Lộ đeo cặp lên lưng đi ra ngoài.

Bao nhiêu hơi ấm còn sót lại đang chống cự, nhiệt độ ngắc ngoải ở không độ.

Trận tuyết đầu không giữ được, rơi xuống đất liền tan, đường xá lầy lội trơn trượt.

Bạch Lộ không che dù.

Cô có mang dù, nằm ở trong cặp, nhưng cô lười lấy ra.

Trong một ngày như thế này, cô làm gì cũng cảm thấy không có sức.

Băng qua đường lớn, tiến vào con hẻm, Bạch Lộ đến trước nhà Hứa Huy.

Cửa không đóng, Bạch Lộ vào nhà, phát hiện rèm cửa lại buông hết xuống.

Hôm nay không giống như trước đây, trời vốn đã u ám, còn buông hết rèm, trong nhà tối hù như ban đêm.

Trên TV đang chiếu phim, trên ghế mơ hồ thấy có người đang nằm.

Bạch Lộ đến bên cửa sổ, tay đặt trên rèm cửa, toan kéo lên.

“Đừng……”

Từ sô pha đàng sau lưng truyền đến một giọng nói trầm nén.

Tay của Bạch Lộ kéo rèm một cái, Hứa Huy y như một con chuột trũi không thể nhìn thấy ánh sáng, ôm lấy đầu, yếu ớt nói:

“Đừng đừng…….”

Tay của Bạch Lộ liền ngưng, lại kéo rèm buông hết xuống.

Xoay người quay trở về, được nửa đường Hứa Huy lại nói, “Cũng đừng mở đèn…….”

Bạch Lộ nhìn cậu trong bóng tối.

Giọng của Hứa Huy rất rất nhỏ, giống như đang thương lượng.

“Cứ để vầy nói đi ……”

Bạch Lộ bước đến gần, “Sao vậy.”

Cô nhìn không rõ mặt của Hứa Huy, nhưng nghe giọng, có cảm giác như cậu hơi có chút không đúng.

“Không có gì.” Hứa Huy từ ghế sô pha ngồi dậy, người như đang mơ mơ màng màng.

Bạch Lộ bước một bước, suýt vấp ngã. Cô cúi đầu, mặt đất hỗn loạn lăn lóc những vỏ bia.

“Đêm qua bạn ghé à?”

Hứa Huy làm gì cũng chậm hơn ngày thường nửa nhịp.

“Không……”

Bạch Lộ: “Không phải toàn mình cậu uống đấy chứ.”

Hứa Huy không nói gì.

Bạch Lộ cúi người lượm vỏ chai lên, đặt qua một bên, “Tửu lượng của cậu bao nhiều mình biết.”

Hứa Huy cúi đầu, hai tay khép một cách lỏng lẻo.

“Ừ, chuyện gì của tôi em đều biết hết……”

Sau khi Bạch Lộ thu dọn qua loa một chút, lại ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh.

Cô dần dần đã thích ứng với bóng tối, cũng trông thấy rõ Hứa Huy đang lặng lẽ ngồi trong bóng tối.

Tối đen như thế này khiến cho sự tĩnh lặng của Hứa Huy được phóng đại đến vô hạn.

Bạch Lộ bỗng không biết nên mở miệng như thế nào.

Hứa Huy nhấc hai tay xoa xoa mặt, nói: “Em ăn cơm chưa.”

“Ăn rồi.” Bạch Lộ hỏi, “Cậu thì sao.”

Hứa Huy không trả lời, lại thêm một lúc, Bạch Lộ trông thấy Hứa Huy quay đầu qua, vươn tay vẫy cô.

“Qua đây ngồi.”

Bạch Lộ đứng dậy, ngồi xuống bên cậu.

Mùi rượu rất nặng.

Người có tửu lượng kém, trong cơ thể thiếu chất xúc tác, không thể nhanh chóng phân hoá chất cồn, cho nên mùi rượu trên người sẽ nặng hơn người có tửu lượng cao rất nhiều.

“Hai hôm trước tôi đã ghé về nhà.” Hứa Huy thì thầm.

Tuy giọng rất thấp, nhưng Bạch Lộ cũng nghe ra, cổ họng cậu đã khản đặc.

“Vậy à……”

“Tôi lại cãi nhau ở nhà một trận.”

Bạch Lộ cũng cúi đầu, hai người ngồi sóng vai nhau, giống như hai học sinh cấp 1.

Bạch Lộ nghe lời Hứa Huy nói, khẽ ừ một tiếng, hỏi: “Cãi có thắng không.”

Đầu của Hứa Huy càng cúi thấp, “Không có……”

Cổ họng của cậu đã khản không tưởng tượng nổi, Bạch Lộ lấy từ trong cặp ra một bình nước, đưa cho Hứa Huy.

Hứa Huy nhận lấy, nói lời cảm ơn.

Hai tay cầm, hai ba lần cũng vặn không xong.

“Tôi không dùng sức được, em giúp tôi.”

Bạch Lộ cầm lấy nước, “Rốt cuộc tối hôm qua cậu làm gì vậy.” Vặn xong đưa trả lại cho Hứa Huy, Hứa Huy ngửa đầu uống vài ngụm.

Cô coi như những khác thường ở nơi cậu là do những gì đã trải qua khi ghé về nhà.

“Là lần này không thắng, hay là vẫn mãi chưa bao giờ thắng?”

“Vẫn mãi chưa bao giờ.” Hứa Huy lầm bầm, “Chưa từng thắng được lần nào…… Không thể thắng nổi……”

Bạch Lộ khẽ thì thầm: “Đồ ngốc.”

Hứa Huy khom người, “…… Là rất ngu ngốc.”

Phim đã chiếu xong, màn ảnh dừng lại ở một hình ảnh đẹp ghi chữ cảm ơn.

“Tôi nói với bố tôi, tôi muốn rời khỏi nhà.” Hứa Huy thì thầm, “Tôi mượn của ông ấy một ít tiền, tính tự mình ra ngoài sống.”

Bạch Lộ: “Đi đâu.”

“Tôi cũng không biết.” Hứa Huy ngưng một chút, giọng điệu không chắc chắn, nói, “Sáng nay ông ấy gọi điện thoại cho tôi, nói là đã đồng ý với yêu cầu của tôi. Lúc đó tôi mơ mơ màng màng, ông ấy còn mắng cho tôi một trận.”

Bạch Lộ lặng yên nghe, một mình Hứa Huy tiếp tục nói.

“Trước đây tôi đã từng nói với Hà, hắn nói tôi là số cậu ấm, sẽ không sống nổi ở ngoài. Khi ấy tôi đã phủ nhận, nhưng hiện giờ tôi lại có chút không chắc chắn…… Từ bé tôi chưa từng chịu qua khổ cực nào, cho dù trong nhà có xảy ra chuỵện gì, ít nhất chưa bao giờ phải lo lắng vì tiền.”

Bạch Lộ nhẹ nhàng ừ một tiếng, hai tay Hứa Huy nắm lấy nhau.

“Nhỏ à, em có biết không, sáng nay bố tôi nói ông ấy đồng ý với yêu cầu của tôi, vài ngày nữa sẽ chuyển tiền tới. Một khắc khi ông ấy ngắt điện thoại, tôi bỗng nhiên có một loại——“

Cậu ngưng một chút, nghẹn ngào trong cổ họng, phải dùng sức mới có thể nói tiếp.

“Tôi bỗng dưng có loại cảm giác như tôi không còn gì cả.”

Hai tay của cậu dùng sức, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

“Tôi……”

“Hứa Huy.”

Bạch Lộ quay đầu, ngắt lời cậu.

Hứa Huy nhìn cô theo bản năng.

Cô hiểu ra lý do vì sao cậu không mở đèn, không kéo rèm cửa sổ.

Cậu đã khóc quá nhiều, mắt sưng húp đỏ quạch.

Bạch Lộ nhìn cậu không chớp mắt.

“Lúc không nhà không đường để đi, mới có thể trông thấy bản lĩnh của một người đàn ông. Cậu đừng để bản thân mình doạ sợ đến tê liệt.”

Hứa Huy yên lặng nhìn cô chăm chú.

“Em cùng đi với tôi không.”

Lòng Bạch Lộ hoảng hốt, sắc mặt không thay đổi, khẽ lắc đầu.

Hứa Huy vẫn còn nhìn cô, “Đi với tôi……”

Bạch Lộ vẫn tiếp tục lắc đầu, cánh tay bị Hứa Huy níu lấy.

Không trách cậu vặn không nổi cái nắp chai, những ngón tay dài không một chút sức lực.

Nhưng cô cũng không giãy ra.

“Em nói đi, em muốn thi vào đại học nào?” Hứa Huy nhìn cô một cách gian nan, “211, 985……. Muốn đi nơi nào, muốn ở lại đây hay muốn đi tỉnh khác.”

Bạch Lộ hơi hốt hoảng, “Cái gì?”

“Nói đi.”

Bàn tay của Hứa Huy lần lần khôi phục lại được sức lực.

“Tiền tôi cho em, em muốn dùng cho ai thì em dùng. Em nhất định sẽ muốn lên đại học, tôi theo em lên thành phố.”

Bạch Lộ vùng ra khỏi tay của Hứa Huy, đứng bật dậy.

“Cậu nói gì.”

Hứa Huy nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt phức tạp, dần dần hình như mang theo tức giận.

“Còn không đủ?”

Cổ của Bạch Lộ thít lại, “Cậu đang nói gì?”

“Tôi đang nói gì?”

Hứa Huy dường như muốn cười, nhưng thử vài lần vẫn cười không ra, cuối cùng không khống chế được hoá thành tiếng nghẹn ngào.

“Em không biết tôi đang nói gì?”

“Hả? ……. Bạch Lộ?”

Tay chân lạnh ngắt.

Trước đây cậu vẫn từng gọi tên cô rất nhiều lần, nhưng cô rất nhạy bén cảm nhận được, đây là lần đầu tiên cậu gọi tên của cô (1).

(1) Lần này chữ Lộ Hứa Huy dùng là đúng tên, không còn là “Cò” nữa.

“Hứa Huy”

“Em nói.”

Cậu dứt khoát kiên quyết nhìn cô, đợi câu trả lời của cô —— hoặc là lời giải thích.

Bạch Lộ bị thái độ này của cậu làm bừng tỉnh, đứng thẳng người, nhìn cậu.

“Không có gì.”

“Không có gì?”

Im lặng vài giây, Bạch Lộ lại lên tiếng: “Không có gì……”

Hứa Huy chậm rãi từ sô pha đứng dậy.

Hình như cậu gầy đi, chỉ mới trong vòng vài ngày.

“Bạch Lộ……”

Cậu chi gọi một cái tên, giọng nói lại không khỏi run rẩy.

Nghe không ra là uất ức, là đau lòng, hay là phẫn nộ.

“Em không thể thế này.”

“Thế nào?”

Môi của Hứa Huy mở ra khép lại, mấp máy mấy lần.

Cậu vì câu hỏi ngược lại của Bạch Lộ mà hít sâu một hơi.

“Thế nào?” Hứa Huy chỉ Bạch Lộ, lúc cất cao giọng, cổ họng khản đặc càng thêm rõ rệt.

“Em còn hỏi tôi thế nào? Đến lúc này em còn vờ vịt với tôi?”

Vào đông, rốt cuộc cũng khá lạnh, Bạch Lộ nhấc hai tay, ôm lấy mình.

Nhìn thẳng vào mắt Hứa Huy.

Hứa Huy vẫn còn đang chỉ cô, gương mặt tiều tuỵ của cậu càng thêm nổi bật. “Em vẫn không có gì để nói với tôi à?”

Môi Bạch Lộ mím thành một đường chỉ, cũng đang bướng bỉnh khăng khăng giữ vững điều gì đó.

Hứa Huy như một khối thuỷ tinh chỉ một khắc sau sẽ vỡ nát, gật gật đầu, nước mắt nước mũi cùng chảy ra.

“Được, vậy em xin lỗi tôi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì đã xảy ra……”

Bạch Lộ vẫn im lặng như cũ.

Hứa Huy bỗng nhiên khản giọng gào lên, “Con mẹ nó em xin lỗi cho tôi——! Trước đây không phải em rất hay nói xin lỗi sao! Thế nào mà bây giờ lại không nói được nữa rồi!? Sao đến lúc nên nói thì không nói nữa!”

Ngón tay của Bạch Lộ siết chặt lại trong vô thức, “Vì sao tôi phải xin lỗi cậu, cậu đã bao giờ xin lỗi chưa.”

Hứa Huy nhìn cô một cách bình tĩnh. “Tôi đối với em, không cần phải xin lỗi.” Cậu vẫn cãi bướng, “Người nào khác tôi mặc kệ, không dính dáng gì đến tôi!”

Bạch Lộ đeo cặp lên lưng, xoay người bỏ đi.

Hứa Huy dĩ nhiên sẽ không thả cho cô đi, sức lực của cậu lại hồi phục.

Họ giằng co ở trước cửa, Hứa Huy ấn chặt cửa, khoá cô ở chính giữa.

“Tôi đối xử với em tốt hay không, tự bản thân em biết!”

Bạch Lộ tìm cách đẩy cậu ra, “Vậy người khác đối xử với cậu có tốt không? Có phải cậu cũng biết hay không?”

“Tôi mặc kệ!” Hứa Huy có chút cuồng loạn, “Là tôi tìm đến em, tôi tìm đến em! Người khác tôi mặc kệ, em không đối xử với tôi như vầy được! Mẹ kiếp, tôi có đối xử tệ hơn với bọn họ đi nữa, người em nên nghĩ giùm trước nhất cũng nên là tôi!”

Bạch Lộ biết đẩy không ra, dứt khoát không tốn công nữa.

Cô nhẹ nhàng nhìn cậu.

“Không phải cậu tìm đến tôi, là tôi ‘để cho cậu’ tìm đến tôi.”

Hơi thở phì phò của Hứa Huy rơi trên trán cô, tóc mai khẽ lay động.

Cằm của cô hơi nhếch lên, “Tránh ra đi.”

Giọng nói rất thấp, nhưng không còn chỗ thương lượng.

“Được, được……. Em không muốn xin lỗi, vậy bây giờ trước mắt không xin lỗi.” Hứa Huy rốt cuộc nhượng bộ, “Chúng ta nói cái khác.”

Hơi thở của Bạch Lộ cũng tăng nhanh.

“Không có cái khác.”

“Có…….”

“Không đâu.”

Hứa Huy bướng bỉnh la lớn, “Tôi nói có! Sao lại có thể không có!”

Bạch Lộ dựa vào chiếc cửa sắt lạnh buốt, ngước đầu, nhìn Hứa Huy đang gần trong gang tấc.

“Thật là không có, tôi đến để nói điều này.”

Hứa Huy nghiến răng: “Không được.”

Bạch Lộ thử tìm cách xoay mình trong không gian chật hẹp, lại nghe tiếng nghẹn ngào của cậu.

Khoảng cách quá gần.

Nước mắt như oà vỡ trực tiếp vào tim cô.

Cậu lại trở nên yếu đuối.

“Tôi chỉ nghĩ đến một cái tương lai ……. Bạch Lộ.”

Cô không mở miệng.

Hứa Huy chợt cười lạnh một tiếng, “Em muốn thay thế bạn mình trả thù tôi, ít ra cũng phải nhìn thấy hiệu quả rồi mới đi chứ.”

Bạch Lộ nhìn cậu, “Bây giờ đã có rồi.”

Thế là nụ cười lạnh cũng không giữ nổi nữa.

Trầm lặng lại một lần nữa lan tràn, Hứa Huy cúi thấp đầu.

“Bố tôi vừa gọi điện thoại cho tôi xong…… Em ít ra cũng đừng lấy ngày này……”

Bạch Lộ: “Hôm nay tôi ở lại, thì ngày mai cũng sẽ ở lại.”

“Vậy thì ở lại đi!”

Bạch Lộ chậm chạp lắc đầu, “Hứa Huy, tôi không phải vì muốn ở lại mà đến.” Nói xong, lại thêm, “Hôm nay không phải, ban đầu cũng không phải.”

Hứa Huy không nói gì, Bạch Lộ nói tiếp: “Nhưng tôi cũng chưa hề nghĩ sẽ giống như tình trạng hiện giờ.” Cô nhìn về phía sô pha, nơi đó có một túi giấy.

“Kia là những vật cậu tặng tôi, hoá đơn đều ở trong đó, trả được thì trả hết đi.”

Lúc ánh mắt của cô quay về lại, vừa vặn gặp ánh mắt của cậu.

Yên lặng hồi lâu, Hứa Huy buông tay.

Tựa như cậu đã cam chịu rồi.

Cam chịu là một cảm giác hiện giờ không hề xa lạ đối với cậu.

“Vậy tôi hỏi em lần cuối cùng……” Cậu chậm chạp đứng thẳng người, giọng nói do vừa la hét mới rồi, đã mang chút kiệt sức.

“Lúc em ở bên tôi, thích tôi không?”

“Không.”

Hứa Huy cười, xoa xoa cổ, nguyên một buổi tối, lần đầu tiên cười được nhẹ nhàng như vậy, chắc chắn như vậy.

“Bạch Lộ, em gạt——“

“Là không nói cho cậu hay.”

Nét cười đông lại ngay lập tức, rồi sau đó từ từ tan biến.

Cô xoay người mở cửa, ngoái đầu nhìn cậu một lần chót.

Bỗng dưng muốn nói một câu đừng khóc nữa.

Trong lòng có sợi dây đang kéo căng, rốt cuộc cũng không nói ra khỏi miệng.

Tuyết đầu mùa cùng hoa sương. Gió rét cùng mưa bão.

Em để hết lại ở nơi này.

“…… Hứa Huy, tạm biệt nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.