Nguyên Tố Đại Lục

Chương 24: Chương 24: Tắm máu Mặc gia




Cả đám cao thủ Mặc gia phản ứng lại dùng ma lực của bản thân phản chân những người bên cạnh bay ra khỏi phạm vi sát thương, chính bản thân họ cũng liều chết thiêu đốt sinh mệnh chạy ra khỏi quỷ trảo thuần tuý mạnh mẽ đáng sợ kia.

''Đáng chết...'' Một đám người mắng to.

Chớp mắt mười vết quỷ trảo băng lãnh vô tình đã đến. Một nửa số người Mặc gia ở đó không kịp phản ứng, chậm chạp thoát thân trực tiếp bị cắt đứt thân thể thành vài đoạn. Phi Tuyết thấy Mặc gia đã loạn, cao thủ thì chạy hết. Trực tiếp phi thân bay vào đám người kia, nàng hai tay hai trảo sắc bén múa loạn, huyết trảo, quang mang trảo sắc bén những hình ảnh đó không ngừng hiện lên cào xé những người bên trong ''phân thây toái cốt'' xác người bay lia lịa. Nàng chẳng khác gì ác sói nhảy vào bầy dê cộng thêm mùi huyết tinh nồng nặc càng kích thích bản năng sát thủ của nàng.

''Gia chủ cứu...a.''

''Lão tổ khôn...''

''Cứu mạng a a a...''

''Ta cùng chết với ngươi.''

''Ầm ầm ầm...''

Tiếng gào thét cầu cứu vô cùng thê lương vang lên cùng hợp ca với tiếng tự bạo trong tuyệt vọng. Phạm vi khu vực của mười vết băng trảo sắc bén loạn thành một mảnh đỏ sậm in đậm bầu trời lại thêm phong ba mạnh mẽ Ảnh Nguyệt tạo ra, bầu trời lập tức biến thành màu đỏ của máu nhuộm đỏ cả thiên khung Thánh thành Thiên Phương.

Mặc gia chủ và Mặc Lục nhìn tràng cảnh trước mắt. Đôi mắt hai người họ như dã thú đổi mắt trắng dã mà đỏ lòm xen lẫn huyết tinh và sát khí xung thiên.

''Nữ nhân điên.''

''Nữ nhân điên.''

Hai người gào thét chửi to. Họ chưa bao giờ bị người ta sỉ nhục như vậy. Từ lúc trở thành một trong năm đại gia tộc. Bọn họ quyền thế trên mây chỉ ức hiếp người khác, nhìn người ta sợ hãi cúi đầu. Bây giờ bọn họ chỉ có thể vô lực, trơ mắt nhìn người khác đồ sát tộc nhân ''họ là thịt cá, người ta là dao thớt'' cách biệt quá xa. Làm trên dưới Mặc gia không tiếp nhận được sự thật này.

Mặc gia già trẻ trên dưới vô thức ngẩng đầu lên nhìn trên bầu trời từ màu đen đã trở thành màu huyết hồng sắc từ bao giờ. Máu tươi, da thịt, xương cốt trở thành vụn phấn bay khắp nơi. Những giọt máu tươi chảy lên trên khuôn mặt họ. Nhiều người vô thức đưa bàn tay lên sờ vết máu từ trên rơi xuống sợ hãi, tuyệt vọng, bờ vai run rẩy, tiếng cạch cạch của hai hàm răng va chạm liên hồi vào nhau. Nước mắt của sự sợ hãi cái chết đang đến gần không ngừng bao phủ mọi người xung quanh. Một đêm nay họ đã không biết bao nhiêu lần sinh ra cảm giác này rồi.

''Ác mộng, đây là ác mộng.'' Câu nói này đột nhiên xuất hiện trong đầu mọi người ở đây. Mặc gia tộc nhân đạt đến một vạn phân tán ra khắp mọi nơi trên đại lục. Toạ trấn ở gia tộc cũng có ba, bốn ngàn người. Giờ đây còn sống đứng được ở chỗ này không đến mấy trăm.

'Ha ha ha ha ha ha...'' Tiếng cười điên dại duy nhất phát ra từ trên không làm mọi người chú ý đến.

Phi Tuyết áo choàng đã sớm bị người ta tự bào rách nát thành bột phấn. Nàng lộ ra khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp, tiêu chuẩn khơi gợi lên mọi ham muốn chinh phục của nam nhân. Tóc nàng dài mềm mại màu đen tuyền xoã ra xung quanh ôm trọn bờ vai đến eo, không tô son trang điểm nhưng cũng đủ làm nàng sánh vai với mỹ nhân đương thời. Nàng khoác trên mình một bộ váy tuyết trắng ôm trọn bờ eo thon, bộ ngực căng tràn no đủ làm nổi bật lên dáng người của nàng phối hợp với đôi chân thon dài thật là mỹ nhân băng lãnh đẹp như tranh. Thật là làm cho người ta muốn ôm nàng yêu thương.

Chỉ là giờ đây hình ảnh xinh đẹp đó đã bị phá huỷ bằng những giọt máu tươi chảy khắp xung quanh nàng. Từ trán xuống cằm huyết tinh lan toả xung quanh làm cho nàng từ xinh đẹp trở lên yêu mị, đôi mắt trần đầy huyết sắc, miệng nở nụ cười như điên dại đang cuồng tiếu xung quanh. Nàng một thân tuyết trắng nay đã phủ lên một tầng đỏ sậm, máu tươi chảy ra từ bên mép váy của nàng mà rơi từng giọt xuống mặt đất. Hai tay của nàng huyết sắc trảo biến nàng trở lên chẳng khác gì tu la huyết tinh trốn từ trong địa ngục mà ra. thật là mê người cũng thật là đáng sợ.

''Ngươi là ma nữ. Tiện nhân nhà người, Chúng ta có thù oán gì với người. Mà ma nữ ngươi ra tay ác độc như vậy?'' Có người gân cổ thét to nói thay lời gia chủ Mặc gia đang định nói.

''Vì sao?'' Nàng ngẩn người nghe người kia nói.

''Vì sao? Ha ha ha. Vì ta thích.'' Nàng lập lại lần nữa rồi cười điên dại trả lời.

''Các ngươi thật là ngây thơ.''

''Ta thích đó. Các ngươi làm gì được ta.'' Nàng thích thú khiêu khích nói.

''Ngươi...'' Có người định nói.

''Ngươi gì mà ngươi. Đừng tưởng ta không biết Mặc gia ngươi nó đồ vật gì. Mặc gia ngươi trước kia chỉ là tiểu tộc vô danh. Vì vô ý mà lấy được bí pháp đo lường ma lực. Các ngươi dựa vào nó lừa người phản bạn. Giết người, cướp của, cưỡng hiếp bằng hữu gia tộc hợp tác. Các ngươi cái gì mà chưa làm?'' Phi Tuyết khinh thường bĩu môi nói.

''Ta thích giết thì giết đó. Một lũ giun dế mà thôi.'' Ngón tay đang ngoắc ngoắc đám người Mặc gia. Huyết tinh làm cho nàng bỏ đi những gông xiềng làm nàng phải kìm hãm.

''Khốn khiếp...'' Tiếng mắng chửi không ngừng vang lên. Họ cũng không dám lên nữa. Cô ta giết người như mổ heo giết gà vậy. Nhưng Phi Tuyết lại không buông tha bọn họ. Chỉ thấy tinh quang trên thân nàng loé lên, nàng biến mất tại chỗ.

''Nàng ta đâu.'' Mọi người nhìn vào chỗ Phi Tuyết vừa đứng.

''Đây là...'' Mặc Lục lão tổ suy nghĩ chậm chạm mở miệng.

''Chết.'' Tiếng nói lạnh tanh cùng thêm một chút điên cuồng vang vọng bên tai mọi người.

Toàn trường Mặc gia kịch biến.

Ở đằng xa những gia tộc đang nhanh chóng đến Mặc gia. Đáng lẽ bọn họ đã đến từ sớm nhưng vì an toàn họ lại chạy đến hoàng cung để tụ họp với đám người kiếm công công.

Càng đến gần Mặc gia mùi huyết tinh truyền đến càng đậm. Bọn họ ngước nhìn bên trên cũng đã nhìn thấy một biển máu máu bao chùm Mặc gia.

''Cái này chết bao nhiều người, kẻ địch muốn tắm máu Mặc gia sao.'' Tiếng nói the thé của kiếm công công vang lên.

Các đại gia tộc khác cũng nhận ra từ lâu. Trong lòng họ đã có ý nghĩ tháo lui. Nhưng mệnh của gia chủ tại đó bon hắn không dám về.

''Họ vọng chúng ta đến kịp. Không thì Mặc gia thật sự biến mất từ đây.'' Huyền gia nhị trưởng lão lưng đeo bao kiếm màu tím nói.

''Hi vọng à...'' Mọi người thầm than.

Dù sao Mặc gia cũng là một đại gia tộc. Hôm nay Mặc gia bị diệt truyền đến tai các đế quốc khác bọn họ Thiên Phương thật sự mất hết mặt mũi. Đặc biệt lí do quan trọng nhất để bọn họ phải họ phải giải quyết vấn đề của chung này vì Mặc gia đã đáp ứng cung cấp một nửa bí pháp đo lường ma lực chỉ có Mặc gia ở Thiên Phương có cho bọn họ cùng nhiều tài nguyên phong phú khác. Một nửa bí pháp cũng có thể giúp bọn hắn rất nhiều. Ít nhất có thể nhận ra khí tức che dấu của kẻ địch ở đâu để không bị đánh lén bất ngờ. Nếu trong chiến tranh có nó thì thật hữu dụng. Bọn họ cũng ôm thêm chờ mong dùng một nửa bí pháp Mặc gia cung cấp để suy diễn ra toàn bộ. Nếu thành công coi như kiếm lớn.

Chỉ là họ lại không biết bí pháp mà họ vô cùng mong chờ đỡ rơi vào tay Ảnh Nguyệt. Người Mặc gia tự tin không có ai dám đánh chủ ý với họ ở ngay trên địa bàn Mặc gia, tự nhiên không có bản ấn kí sao chép. Với lại bí pháp đo lường rất phức tạp, kén chọn người tu luyện và lại chỉ có cao tầng Mặc gia mới được tu luyện tự nhiên không ai rảnh hơi chú ý đến nó cả.

Cho lên bọn hắn muốn bí pháp thì phải vượt qua ải của ma nữ kia. Mà ma nữ kia thì đang điên cuồng vì hưng phấn từ huyết tinh mang lại.

''Ta chờ các ngươi ha ha ha...''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.