Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!

Chương 37: Chương 37: Một đêm yên bình




“Khó khăn?“. Lam Phương Lâm không hiểu, chỉ một cuộc khảo hạch mà thôi, chẳng lẽ còn có cái gì khó khăn hơn nữa sao?

“Đúng vậy, các ngươi nói xem, yêu cầu của nhiệm vụ là gì?” Diệp Thanh An hỏi.

An Tử Thiên nhíu mày trả lời: “Không phải là tìm đủ ba trăm thẻ bạc mỗi người sao?“.

“Đúng vậy, nhưng vẫn chưa đủ.” Diệp Thanh An nheo mắt nói.

“Đích đến!!!” Bỗng nhiên Nhạc Dương Vũ reo lên. “Giám thị có nói sau khi tìm được đủ ba trăm thẻ bạc thì phải đến được địa điểm đã được chỉ định sẵn trong khoảng thời gian ba ngày, nhưng từ lúc bắt đầu tới bây giờ tôi chưa bao giờ nghe qua địa điểm chỉ định sẵn.”

Nhạc Dương Vũ nhíu mày trầm tư, lo lắng trong mắt nhịn không được toát ra bên ngoài.

“Không phải là chưa chỉ định địa điểm, có lẽ đã được chỉ định rồi nhưng chúng ta vẫn chưa ngẫm ra thôi.” Diệp Thanh An bâng quơ nói.

“Nói như vậy, Diệp Thanh An... Lẽ nào cậu đã tìm ra được đích đến chỉ định rồi sao?...” Lam Phương Lâm rụt rè hỏi.

“A? Không có nha, tôi cũng chỉ là suy đoán thôi.” Diệp Thanh An 'a' một tiếng bất ngờ rồi sau đó nhẹ nhàng phủi sạch quan hệ.

“Thôi, bàn như vậy là được rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi ngày mai dậy sớm đi thu thập thẻ bạc.” Diệp Thanh An ngồi dậy vươn vai một cái.

“Chúng ta phải đi cướp của những người khác sao?” Lam Phương Lâm lo lắng hỏi An Tử Thiên.

“Cậu không cần lo, tôi cảm thấy Diệp Thanh An hẳn là đã có kế hoạch rồi.” An Tử Thiên nói.

“Cậu nói xem... Có phải Diệp Thanh An hơi khác với lần đầu chúng ta gặp hay không?“. Lam Phương Lâm nói.

“Cậu cũng cảm thấy như vậy sao? Xem ra cảm giác của tôi cũng không sai.” An Tử Thiên gật đầu đồng ý với điều mà Lam Phương Lâm nói.

“Được rồi, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, cậu nghỉ ngơi đi cơ thể cậu không tốt đừng thức khuya quá.” An Tử Thiên nói, sau đó cởi áo khoác của mình đắp lên người Lam Phương Lâm.

“Ừm.”

Tinh thần lực cường đại giúp cho Diệp Thanh An có thể dễ dàng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi giữa Lam Phương Lâm cùng An Tử Thiên nhưng cậu cùng không quá để ý dù sao cách nhìn của người khác đối với cậu như thế nào cũng không ảnh hướng lắm.

“Chủ nhân, sao ngài lại lạnh lùng với bọn họ như vậy a? Tôi thấy họ rất tốt không phải sao?” Bánh Bao Nhỏ nói.

“Thân phận của ta sau này... Nếu hiện tại quá thân cận với bọn họ thì không hay cho lắm.” Diệp Thanh An thở dài nói.

Sống cùng trùng tộc quá lâu khiến cậu theo bản năng xem con người là kẻ địch, sợ rằng thói quen này không phải muốn sửa là có thể sữa được, chỉ mong trong lúc vô tình cậu đừng lỡ tay giết chết bọn họ là được, dù sao đi nữa thì cuộc khảo hạch này cũng đang được trực tiếp trên toàn tinh tế.1

“Được rồi, đừng nói nữa, ngươi là máy móc ngươi không ngủ nhưng ta là người ta vẫn muốn nghỉ ngơi.” Diệp Thanh An nhíu mày nói với Bánh Bao Nhỏ.

Màu sắc trên người Bánh Bao Nhỏ chớp mắt biến đổi liên tục từ máu đỏ biểu thị cho tức giận và màu trắng thể hiện cho sự đau lòng đến bay màu, nó nói với Diệp Thanh An: “Máy móc thì sao chứ? Máy móc là không được ngủ à!! Chủ nhân người đây là đang kì thị máy móc, kì thị chủng tộc.”1

“Rồi rồi mau ngủ đi, thật phiền phức...” Diệp Thanh An trở người không nói với Bánh Bao Nhỏ nữa

“Cái gì chứ chủ nhân? Ngài chê ta phiền sao? Chủ nhân, ngài không được ngủ phải giải quyết chuyện này cho ra lẽ mới được, thanh danh của cơ giáp không thể bị hủy đi dễ dàng như vậy được!! Chủ nhân!!”

Bánh Bao Nhỏ hết giật tóc, bức tai, nhéo mũi Diệp Thanh An dù có làm thế nào Diệp Thanh An cũng làm như không thấy, nó bất đắc dĩ chỉ có thể tự ôm cục tức trong trong lòng mà nằm xuống cạnh đó tắt nguồn nạp pin.

**

“Nguyên soái, ngài còn chưa nghỉ ngơi sao?“. Đoàn Tuấn là thiếu tá làm việc dưới trướng Nam Cung Hàn Dương, cũng xem như là những thuộc hạ đắc lực bên người hắn, hôm nay đến phiên Đoàn Tuấn trực ca đêm lại không ngờ vừa bước vào phòng làm việc đã thấy nguyên soái vẫn còn đang ngồi nhìn chằm chằm vào máy tính.

“Không sao, cậu cứ tự làm việc của mình đi.” Nam Cung Hàn Dương không để ý lắm Đoàn Tuấn vừa mới tiến vào hắn chỉ chăm chăm hướng ánh mắt vào trên màn hình.

Đoàn Tuấn hơi gãi gãi đầu, định đi pha cho mình một cốc cà phê uống cho tỉnh táo, lại nhìn thấy bản thân là cấp dưới uống cà phê mà không mời sếp cũng không tốt lắm liền theo lễ nghĩa mà hỏi một câu: “Nguyên soái ngài có uống cà phê không?“.

“Được, phiền cậu.” Nam Cung Hàn Dương gật đầu.

“Vâng vậy tôi tự mình uống... Hả?” Đoàn Tuấn vốn nghỉ là Nam Cung Hàn Dương sẽ như mọi ngày nói không với những đồ uống kích thích thần kinh như Cà Phê hay Trà lại không ngờ hôm nay nguyên soái lại đồng ý.

Hốt hoảng qua đi, Đoàn Tuấn liền nhanh chóng chạy xuống phòng trà, nhập mã lệnh pha trà cho robot rồi đứng đợi, trong lúc đó cậu ta vẫn không quên nhìn chằm chằm Nam Cung Hàn Dương.

Hình như ngài ấy đang xem cái gì đó chăm chú lắm?

Gì vậy nhỉ?

Xùy, xùy, không được tò mò không được tò mò, thật là cổ nhân có câu tò mò hại chết mèo, không muốn chết tốt nhất đừng nên tò mò.

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng khi đưa cà phê đến cho Nam Cung Hàn Dương, Đoàn Tuấn vẫn không nhịn được đưa mắt nhìn lén một chút xíu vào bên trong màn hình máy tính của nguyên soái sau đó thì hơi ngây ra.

“A, đây không phải là cái cậu bán Omega nhà Giang gia đang nổi tiếng gần đây sao?“.

Nói xong một câu rồi Đoàn Tuấn mới cảm thấy hối hận không nguôi, cậu ta từ từ lia mắt nhìn nguyên soái đang ngồi bên cạnh. Nguyên soái cũng đang nhìn cậu ta, ánh mắt kia... Ánh mắt thân thương kia cứ như... Cứ như đang muốn đóng băng cậu ta vậy

Á hu hu, sếp à tôi không cố ý mà.

“Ha ha, xin lỗi sếp tôi đột nhiên đau bụng quá, tôi đi giải quyết đây ha ha—” Câu nói còn chưa dứt hình bòng của Đoàn Tuấn đã biến mất sau cánh cửa.

Thu lại áp suất thấp Nam Cung Hàn Dương nhìn gương mặt đang say ngủ trên màng hình, không hiểu sau bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc vô cùng.

Tại sao chứ?

______________

Hôm nay nhận được donate của một bạn rất cảm ơn bạn vì phần quà nhỏ này, chúc bạn cũng như các đọc giả có một ngày tốt lành nha (〃゚3゚〃)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.