Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 88: Chương 88: Thư




Nói cách khác, hắn bây giờ hẳn là còn chưa nắm giữ bất cứ nguyên kỹ nào.

Vì che giấu thực lực mà không học tập bất cứ nguyên kỹ nào, vậy thật sự có chút ngốc, cho nên Tô Khánh mới sẽ nói hắn như vậy.

Khác với Tô Trầm, lúc hắn ở Bảo Quang Ảo Cảnh tác chiến, bản thân đã là đang học tập một loại nguyên kỹ.

Chính bởi vậy, Tô Khắc Kỷ mới có thể tự tin đánh cược với Tô Phi Hổ như thế.

Nguyên nhân tương tự, đứng ở trước mặt Tô Trầm, Tô Khánh tự tin nói không nên lời.

Thời khắc này chấn động toàn thân, trên người hắn đã tản mát ra một luồng khí thế mênh mông.

Khí thế này như có chút thực chất, tản ra, vậy mà khiến toàn bộ mọi người phụ cận đều cảm thấy một luồng khí hung sát tàn nhẫn.

Tô Khánh đã cười nói: “Thấy rồi chứ, đây là Huyễn Ma Sát Khí của ta, là ta giết hết ba trăm tám mươi ma tầng thứ nhất Bảo Quang Ảo Cảnh ngưng tụ thành, là một phần đại lễ ta chuẩn bị cho ngươi!”

Nói xong đã vung cánh tay mà lên.

Huyễn Ma Sát Khí là một môn nguyên kỹ khá xuất sắc, thuần lấy phẩm chất luận, nó thậm chí cao hơn bất cứ một loại nào Tô Trầm bây giờ từng học.

Loại sát khí này một khi vận chuyển lên, có thể dán sát người dùng làm lồng phép, có tác dụng suy yếu công kích, công có thể bám vào vũ khí quyền cước khiến uy lực tăng mạnh. Nếu là luyện đến cao thâm, nâng tay là một mảng cương phong vân sát, như gió cuốn mây tan quét ngang lục hợp, uy lực so với cỡ như Hỏa Cầu Thuật không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Bây giờ Tô Khánh đương nhiên không làm được loại trình độ này, nhưng cái này không trở ngại hắn tràn ngập lòng tin đối với Huyễn Ma Sát Khí của mình.

Thời khắc này chỗ cánh tay quanh quẩn từng tia cương sát, cánh tay giống vô số con rắn nhỏ màu đen nhảy dựng quấn quanh, hướng Tô Trầm vỗ đến.

Nhìn hắn đánh tới, Tô Trầm thở dài nói: “Ngươi có lẽ luôn luôn chờ đợi ngày này, ta lại chưa bao giờ đem ngươi coi là đối thủ.”

Hắn nhắm mắt, khoanh tay, nhẹ nhàng bước về phía sau một bước. Bước đi hư vô mờ mịt, đã tránh được một cú đấm này của Tô Khánh.

Tô Khánh một đòn không thành công, lại lần nữa đấm ra, Tô Trầm cũng không phản kích, chỉ không ngừng né trái tránh phải, ngẫu nhiên tránh không được thì ra tay chống đỡ một lần, chỉ phòng thủ không phản kích, càng quá phận hơn là từ đầu đến cuối đều chưa mở mắt.

Đổi là người khác, chỉ sợ sớm đã cho rằng đây là Tô Trầm vũ nhục đối với mình, nhưng Tô Khánh không biết Tô Trầm đã hồi phục thị lực, ngược lại không nghĩ vậy, chỉ toàn lực tấn công mãnh liệt.

Vì thế chỉ thấy trên lôi đài, hai người xê dịch, chợt qua chợt lại, mau lẹ như gió.

Tô Khánh thế công như hổ, lại đánh không đến Tô Trầm một lần, uổng cho có vũ lực mạnh mẽ, nhưng lại không có cách nào làm gì hắn.

Đám người phía dưới ai xem cũng khẩn trương vô cùng, ngẫu nhiên nắm đấm Tô Khánh cọ sát qua Tô Trầm, liền dẫn lên một mảng kinh hô.

Có người tiếc hận không trúng, cũng có người thổn thức may mắn, cũng có kẻ xem náo nhiệt không ngại to chuyện trầm trồ khen ngợi lung tung, tâm tư khác nhau.

Chỉ là trong lòng mỗi người đồng loạt dâng lên một cái nghi vấn, chính là tốc độ của Tô Khánh, tựa như đã chậm đi rất nhiều.

Đúng vậy, không biết vì sao, Tô Khánh mỗi một lần đấm ra, khoảng cách tựa như đều có chút dài. Nói dễ nghe nghe chút là đóng vững đánh chắc, nói không dễ nghe chính là, mặt hàng này ra tay không có lực lượng không có tốc độ, khó trách Tô Trầm một người mù cũng có thể thông qua nghe gió phân biệt vị trí tránh gã.

Kiếm Tâm xem mà vẻ mặt mê mang, theo lý thuyết Tô Trầm đã uống Hắc Ma Dược Tề, hắn nên là tốc độ phản ứng chậm lại chứ, thấy thế nào tình huống bây giờ, Tô Trầm không giống từng uống Hắc Ma Dược Tề, Tô Khánh lại trì độn như bị bỏ thuốc.

Còn đang nghi hoặc, phía sau có người vỗ vỗ bả vai hắn.

Quay đầu nhìn, lại là Cương Nham.

Hắn cầm một tờ giấy cho Kiếm Tâm: “Thiếu gia của ngươi đưa thư cho ngươi.”

“Thiếu gia? Tứ thiếu gia?” Kiếm Tâm thất thần.

Cương Nham cười hê hê: “Đúng, ngươi xem qua là hiểu.”

Kiếm Tâm nghi hoặc nhìn về phía bức thư kia.

“Kiếm Tâm, khi ngươi nhìn thấy phong thư này, ta hẳn đang ở trên đài đối chiến với Tô Khánh. Mà kết quả đối chiến sẽ ra ngoài đoán trước của ngươi, bởi vì Tô Khánh sẽ thua. Ngẩng đầu nhìn kỹ Tô Khánh, có phải cảm thấy tốc độ hắn ra tay rất chậm hay không? Chậm đến mức ta chỉ dựa vào nghe gió phân biệt vị trí cũng kịp phản ứng tránh né. Biết đây là vì sao không? Bởi vì bình Hắc Ma Dược Tề vốn nên vào bụng ta đã vào bụng Tô Khánh.”

“Rất kinh ngạc, đúng không? Bắt đầu run rẩy sao? Vậy ngươi nên chịu đựng, tuyệt đối đừng nhũn chân, càng đừng ngã xuống, bằng không người khác sẽ chú ý tới ngươi. Tin tưởng ta, cái này đối với ngươi không có lợi. Biết vì sao không? Bởi vì dược tề là ta đổi, sớm ở trước khi Trường Tùng đem thuốc đưa tới phía trước đã đổi. Nhưng cái này không phải bộ phận đặc sắc nhất. Nhị thúc ta rất nhanh sẽ phát hiện, Hắc Ma Dược Tề vốn nên là ta ăn vào, thế mà để con của hắn uống mất. Hắn khẳng định sẽ nghĩ đây là có chuyện gì? Hắn sẽ đoán rốt cuộc là ai làm tất cả cái này.”

“Biết ai là đáng ngờ nhất không? Là ngươi!”

“Còn nhớ ta mang ngươi đi chỗ nhị thúc, bảo ngươi tìm cây quạt không? Đó chính là lúc Trường Tùng đem thuốc đưa tới. Nói cách khác, khi Nhị thúc ta nhận thuốc, ngươi ngay tại chỗ hắn. Biết cái này ý nghĩa gì không? Ý nghĩa ngươi rất có khả năng trộm thấy được Nhị thúc ta đem thuốc giấu ở nơi nào, do đó đổi dược tề. Mà ở lúc ngươi bỏ thuốc cho ta, ta lại bảo ngươi đi chỗ Nhị thúc một chuyến. Một lần này đi, có thể chính là cơ hội ngươi thực thi kế hoạch Thâu thiên hoán nhật!”

“Đương nhiên, ngươi và ta đều biết ngươi không làm như vậy. Ngươi không có khả năng giấu được Nhị thúc ta thấy hắn giấu dược tề. Ngươi cũng không có khả năng giấu được nhiều gia đinh như vậy trộm đổi dược tề. Nhưng cái này có gì quan hệ đâu? Nhị thúc ta chỉ cần biết ngươi là người có khả năng nhất làm được điểm này là đủ rồi. Hắn sẽ cho rằng ngươi là làm bộ đầu nhập vào hắn, lại ở lúc hắn muốn dùng đến ngươi, ám toán hắn. Chưa đem dược tề cho ta dùng, ngược lại vụng trộm đổi dược tề, hại con hắn. Về phần sự tình có phải như vậy hay không, có gì nghi vấn không, hắn đều sẽ không để ý. Ta hiểu hắn, người như hắn, trả giá nhiều như vậy, lại chiếm được kết quả như vậy, là nhất định sẽ tìm người chịu tội thay.”

“Rất đáng tiếc, ngươi chính là người chịu tội thay. Hắn sẽ tin tưởng vững chắc là ngươi làm tất cả cái này! Là ngươi hại hắn!”

“Cho nên, cho ngươi lời khuyên cuối cùng. Mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt, đừng để Nhị thúc ta bắt được. Tin tưởng ta, hắn sẽ không nghe ngươi giải thích. Nếu hắn bắt được ngươi, hắn lại tận tay lột da của ngươi ra, sau đó đặt tới trên khung chậm rãi nướng. Xem ở trên phần chủ tớ một hồi, đây là lời khuyên cuối cùng ta đưa cho ngươi.”

“Tạm biệt, tứ thiếu gia của ngươi, Tô Trầm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.