Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 46: Chương 46: Ngốc nữu




Hôm nay là ngày lành.

Trời quang, ánh mặt trời tỏa khắp.

Tô Trầm từ Ngọc Chân các trở về, vừa xuống xe bên cạnh đã có gã sai vặt chào đón: “Tứ thiếu gia đã trở lại.”

Từ sau khi đánh Tô Việt, phế đi Mạc Đại Nghiêm, lại đánh đau Nhan Vô Song, uy danh Tô Trầm như mặt trời ban trưa, ít nhất bọn hạ nhân đã không dám trêu vào vị chủ nhân này nữa.

Cho dù đối phương là “người mù”, cũng không phải mình có thể tùy tiện bắt nạt.

Đương nhiên, chủ tử lại chưa chắc cần để ý.

Bên này Tô Trầm lên tiếng đang muốn vào cửa, trong cửa lại có một người đối mặt đi ra, lao thẳng vào người Tô Trầm.

Lại là Tô Khánh.

Có lẽ có chuyện gì vội vã, Tô Khánh cúi đầu chạy vội, không ngờ lại va chạm với Tô Trầm.

Vốn việc này nói ra cũng không có gì, mặt Tô Khánh lại trầm xuống nói: “Người mù chết tiệt biết chặn đường.”

Tuy là buột mồm, lại là tiếng lòng nhiều năm, cho nên lúc nói cũng chưa dùng đầu óc.

Thật ra cho dù đã dùng đầu óc, Tô Khánh cũng vẫn sẽ nói như thế.

Tuy Tô Trầm từng đánh bại Tô Khánh, nhưng Tô Khánh vẫn cho rằng đó chỉ là Tô Trầm gặp may, nếu lại có cơ hội đọ sức, hắn nhất định sẽ không thua.

Chính là suy nghĩ này, mặc dù là Tô Trầm đánh đau Tô Việt, đánh phế đi Mạc Đại Nghiêm, Tô Khánh vẫn bướng bỉnh cho rằng mình mới là cường giả trong thế hệ thứ ba của Tô gia.

Thời khắc này nghe được lời Tô Khánh nói, lông mày Tô Trầm hơi nhướng lên: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói người mù chết tiệt ngươi cản đường ta, thế nào, ngươi không phục à?” Tô Khánh nhắc lại, tràn ngập khiêu khích nhìn Tô Trầm.

Lão tử chửi người mù chết tiệt, ngươi có thể làm gì ta?

Dưới chân lại bất động thanh sắc lui vài bước.

Tô Trầm coi như không thấy, nghĩ nghĩ, hắn nói: “Lần trước đi Thâm Hồng sơn mạch, tuy có chút thu hoạch, nhưng vẫn luôn tiếc nuối một sự kiện, chính là chưa thể đạt được Vân Bức. Ngươi biết, ta lúc trước là vì cái đó mới lựa chọn trừng phạt Thâm Hồng.”

Hả?

Lúc này nói lời này có ý tứ gì?

Tô Khánh không hiểu.

Tô Trầm đã lại nói: “Ý tứ của ta là, cho nên ta muốn đi một lần nữa.”

Sắc mặt Tô Khánh đột nhiên thay đổi.

Hắn lại lui.

Lại vẫn đã chậm.

Tô Trầm trước mắt đột nhiên hóa thành một ảo ảnh, nháy mắt kéo gần khoảng cách với Tô Khánh, lao thẳng vào lòng hắn.

Tay trái chộp về phía cổ họng Tô Khánh, Tô Trầm cười hê hê nói: “Bắt được ngươi rồi.”

Tô Khánh hoảng hốt, đã cực kỳ cẩn thận để ý, nhưng sao ngàn trốn vạn tránh vẫn để hắn chộp được?

Ngay sau đó, cú đấm sắt của Tô Trầm đã nhắm ngay Tô Khánh đánh tới.

Đánh trúng ở trên mũi Tô Khánh.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi lại chịu trừng phạt Thâm Hồng?”

Giọng Dạ Mị chói tai tựa như vừa bị ván cửa kẹp.

Dưới khăn che mặt màu đen, ánh mắt mang theo phẫn nộ cùng khó hiểu trừng lên nhìn Tô Trầm, giọng khô khan nói: “Ngươi đã làm cái gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là đem Tô Khánh đánh một trận.”

“Đánh rất lợi hại?”

Tô Trầm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trả lời: “Cũng không tính là lợi hại, chỉ là gãy mũi, rơi hai cái răng, rách tai trái, mắt sung huyết, trong vòng ba ngày nhắm chừng không nhìn thấy đường, có nữa chính là cánh tay phải gãy xương... Ta ra tay có chừng mực, đều là vết thương có thể chữa khỏi.”

Dạ Mị hít sâu vào một hơi, hắn đã có thể tưởng tượng bộ dáng Tô Khánh cùng sự phẫn nộ của người Tô gia.

Đương nhiên, toàn bộ sự phẫn nộ này cuối cùng đều bị đặt ở dưới câu “Ta lựa chọn trừng phạt Thâm Hồng” kia của Tô Trầm.

Ngày đó, mỗi một người Tô gia đều dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn Tô Trầm.

Bọn họ không thể tưởng tượng, bọn họ không thể lý giải.

“Vì sao phải làm như vậy?” Dạ Mị hỏi.

“Bởi vì ta muốn đột phá, ta muốn đạt được Vân Bức huyết mạch, ta muốn khiến bản thân trở nên mạnh hơn, ta muốn thống khoái đánh người muốn đánh.” Tô Trầm trả lời.

Trên ý nghĩa nào đó, tất cả hắn nói đều là nói thật.

Dạ Mị cũng không còn gì để nói.

Một lúc lâu sau mới gian nan nói một câu: “Ngươi có thể từ Thâm Hồng sơn mạch sống sót trở về một lần, không có nghĩa là có thể sống trở về lần thứ hai. Biết người nào ở Thâm Hồng sơn mạch chết nhanh nhất không?”

“Kẻ yếu?” Tô Trầm hỏi.

“Không.” Dạ Mị lắc đầu: “Kẻ yếu biết mình yếu, cho nên ngay từ đầu sẽ không cưỡng cầu bản thân. Bọn họ sẽ thật cẩn thận, coi sinh tồn là nhiệm vụ quan trọng số một, không dễ dàng đi nơi nguy hiểm. Loại người chết nhanh nhất, thường thường là những kẻ đã có thực lực nhất định, đối với sinh tồn trong dãy núi lại có kinh nghiệm nhất định. Bởi vì bọn họ từng thành công từ Thâm Hồng sơn mạch đi ra, liền cảm thấy mình đã thích ứng nơi đó; bởi vì bọn họ mạnh hơn trước kia, liền cảm thấy mình có thể đi nơi nguy hiểm hơn; bởi vì bọn họ có tự tin, cho nên cũng xem nhẹ nguy hiểm... Khi bọn họ buông xuống sự cảnh giác, cũng chính là thời điểm tử vong tiến đến.”

Tô Trầm nghiêm nghị.

Dạ Mị có lẽ có thời điểm ngốc nghếch, nhưng lời nói vừa rồi, lại nói phi thường chính xác.

Bản thân Tô Trầm là như thế, ở sau khi trải qua một lần trừng phạt Thâm Hồng, an toàn trở về, theo bản năng đã xem nhẹ sự nguy hiểm của Thâm Hồng sơn mạch, thậm chí ở trong lòng đã hạ quyết định, lần này cần đi vào sâu trong dãy núi thêm một chút, để đụng tới càng nhiều hung thú, tiết kiệm càng nhiều thời giờ.

Đó là một cách nghĩ phi thường đáng sợ, phi thường trí mạng, ý nghĩa hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn nữa.

Có lẽ hắn có thể chạy thoát một lần lại một lần nguy cơ, nhưng chỉ cần có một lần thất bại... Thì không có về sau nữa!

Nghĩ đến đây, Tô Trầm hướng Dạ Mị cung kính thi lễ: “Ngươi dạy đúng, là ta đã xem nhẹ sự phiêu lưu của Thâm Hồng sơn mạch, đánh giá cao bản thân rồi.”

Dạ Mị hiển nhiên không ngờ Tô Trầm biết nghe lời người khác như vậy, đáy lòng đắc ý: “Ngươi vẫn được, ít nhất là trẻ nhỏ dễ dạy.”

Một bộ dáng lên mặt cụ non.

Tô Trầm cười thầm.

Dạ Mị lại nói: “Đã như vậy, ngươi không đi nữa chứ?”

Tô Trầm lắc đầu: “Đi vẫn phải đi, người cũng đã đánh, không thể quay đầu, ta nói là trên tâm tính cần phải chú ý. Phải làm nhiều chuẩn bị hơn, càng thêm tỉ mỉ, càng thêm cẩn thận, lại không phải nhẹ nhàng nói bỏ cuộc. Vốn lần này ta chỉ tính mượn Mặc Văn Chiến Đao và Tử Tinh Chiến Giáp, hiện tại xem ra, cần vẫn như cũ đem bốn món nguyên khí cùng nhau mượn được thì tương đối tốt hơn. Đúng rồi, tốt nhất cho thêm chút Liệt Hồn Pháp Châu cùng dược tề.”

Dạ Mị chán nản: “Hóa ra ta nói nhiều như vậy, chính là cho ngươi thay đổi chủ ý bắt chẹt chúng ta thêm một ít?”

“Ôi chao, nói cái gì bắt chẹt chứ, khó nghe như vậy. Cái này gọi là giúp đỡ nhau, lại nói ta cũng không phải có mượn không có trả, lần trước mượn không phải trả lại cho các ngươi rồi sao?” Tô Trầm biện bạch.

“Vật phẩm tiêu hao ngươi chưa trả.”

“Được, lần này nguyên thạch ta tự mình bỏ ra còn không được sao? Liệt Hồn Pháp Châu và dược tề ngươi tính cái giá, coi như ta mua là được chứ gì? Đương nhiên, đều là hàng kém, tốt xấu cho rẻ chút. Lần trước từ chỗ các ngươi mua công pháp, như thế nào cũng là làm ăn với các ngươi, bây giờ thật sự không có tiền nữa.”

“Cái này sao...” Dạ Mị sờ sờ cằm: “Thật ra cũng không phải là không thể được, nhưng ta vẫn phải trở về hỏi một chút.”

Buổi tối hôm sau, Dạ Mị một lần nữa tới.

Đi thẳng vào vấn đề: “Thủ lĩnh bọn họ thương lượng xong, đồng ý đem bốn món nguyên khí cho ngươi mượn dùng, mặt khác Liệt Hồn Pháp Châu và dược tề cũng cho ngươi miễn phí, yên tâm, lần này đều là thuốc tốt, không cần tiền.”

“Tốt như vậy?” Tô Trầm không tin trên trời có bánh rơi xuống.

“Chỉ cần ngươi giúp chúng ta làm việc là được.” Dạ Mị nói.

“Chuyện gì?”

“Tô gia gần đây có phải có lô hàng sắp từ Hán Giang tới đây hay không?”

Tô Trầm cười: “Ngươi là nói lô vật liệu gỗ tiệm Long Thịnh kia? Đúng vậy, đó là do tam thúc ta Tô Phi Hổ phụ trách, sao? Các ngươi muốn có ý đồ với số gỗ này?”

“Đương nhiên không phải, chỉ là hy vọng có thể hỗ trợ bí mật mang theo chút đồ.”

“Bí mật mang theo sao?” Tô Trầm có chút hiểu: “Hàng cấm?”

“Không, chỉ là không muốn để cho một số kẻ đối đầu biết.”

“Nếu không phải đối nghịch với triều đình, có thể cân nhắc. Nhưng chỉ là chút lợi ấy, nhưng chưa chắc đủ.”

“Ngươi muốn cái gì?”

“Ta lần trước mua công pháp, là dời đi dùng tiền sản nghiệp trong nhà, tuy nói không phải nhiều lắm, lại vẫn khiến quay vòng có chút khẩn trương.”

“Cho ngươi ba trăm nguyên thạch.”

“Một ngàn.”

“Này, chỉ là bảo ngươi giúp đỡ mang chút hàng mà thôi!” Dạ Mị một lần nữa trợn mắt lên.

Tô Trầm lười biếng nói: “Muốn kéo thiếu gia một gia tộc xuống nước, dù thế nào cũng phải tiêu chút tiền vốn chứ.”

Dạ Mị ngẩn ngơ, cười xấu hổ nói: “Để ngươi nhìn ra rồi.”

Đang yên đang lành không có việc gì bảo Tô Trầm mang hàng gì đó, thật cho rằng Tô gia không biết sao?

Tô Trầm không cho rằng như vậy.

Vì sao ở sau khi trải qua trừng phạt Thâm Hồng, tổ chức thần bí này còn nhiệt tình giúp hắn, ngay cả Tinh Thần Chi Nhãn loại nguyên kỹ hiếm thấy này cũng nguyện ý lấy ra, càng nguyện ý bỏ giá thấp cho hắn?

Còn không phải là vì kéo quan hệ với hắn!

Ngẫm lại Lâm Giải bị hắn giết chết liền biết, tổ chức này đang mượn sức người ta ở khắp nơi.

Những người này có thể là nguyên sĩ tu vi cao thâm, có thể là quan viên ở địa vị cao, đương nhiên cũng có thể là thiếu gia thế gia đại tộc.

Như Lâm Giải con cháu nhánh phụ Lâm gia như vậy cũng có giá trị bị mượn sức, Tô Trầm hắn sao có thể không có?

Huống chi một khi bị mượn sức, phiêu lưu tin tức để lộ cũng càng nhỏ.

Nếu bị người ta biết bí mật, lại không thể giết chết đối phương, vậy đem hắn biến thành người một nhà là được.

Cũng là một loại ý nghĩ không tệ.

Đạo lý tương tự, Tô Trầm cũng không có lý do từ chối loại mượn sức này.

Ở sau khi hắn từng bước phân rõ giới hạn với Tô gia, làm thiếu niên tạm thời còn không cách nào dựa vào chính mình bước tiếp, quả thực hắn cũng cần một chỗ dựa mới, cho dù chỗ dựa này trong tương lai có thể mang đến đủ loại phiền toái cho hắn.

Cho nên lúc trước đề nghị mua công pháp, vốn là cho đối phương một cái bậc thang, mà đối phương hiển nhiên cũng tiếp nhận tin tức này, đưa tới công pháp có giá trị không nói, còn cho ra cái giá ưu đãi, như thế mới còn cần thiết tiếp tục hợp tác.

Cũng liền như bây giờ tiến thêm một bước thử cùng mượn sức.

Dụ hoặc mà, luôn là từng bước một sâu sắc thêm.

“Nếu dụ hoặc đủ lớn, cho dù biết là mồi, cũng sẽ cắn.” Tô Trầm lười biếng nói, một sắc mặt ta không sợ bán mình, chỉ sợ bán rẻ cho người ta.

“Vậy được rồi, chỉ một ngàn nguyên thạch. Hợp tác vui vẻ!” Dạ Mị ở từ “hợp tác” này tăng mạnh khẩu khí.

“Hợp tác vui vẻ.” Tô Trầm đáp lại bằng trả lời tương tự.

Sau đó hắn nói: “Đúng rồi, đã đều là bằng hữu, về sau nói chuyện không cần bóp nghẹt cổ họng nữa, để ta nghe một chút giọng gốc của ngươi là như thế nào.”

“Cái này...” Dạ Mị do dự một phen.

“Không phải là nữ nhân sao, phải tới nỗi giấu đến bây giờ?”

Dạ Mị lập tức mở to mắt nhìn: “Ngươi biết ta là nữ?”

Tô Trầm trả lời khiến cô phẫn nộ:

“Thích khách ngốc như ngươi, cũng chỉ có là nữ nhân mới có thể làm người ta dễ dàng chấp nhận bỏ qua.”

***

Hôm nay đi, vẫn như cũ là cả nhà đưa tiễn.

Duy nhất có khác biệt là Tô Khắc Kỷ không che dấu oán hận trong lòng nữa, ngay cả khách khí trên mặt mũi cũng miễn, ánh mắt nhìn Tô Trầm tràn ngập hung ác và oán độc. Nếu không phải có lão gia tử, nhắm chừng đã xông lên dạy dỗ Tô Trầm hẳn hoi.

Tô Trường Triệt nhìn đứa cháu này của mình, vẻ mặt phức tạp.

Một hồi lâu sau mới nói: “Ta bây giờ hỏi lại ngươi một lần, ngươi vẫn như cũ xác định muốn chọn trừng phạt Thâm Hồng sao? Ngươi còn có cơ hội đổi ý, nếu ngươi đổi ý, ta có thể an bài khiển trách khác.”

Tô Trầm lắc đầu: “Cháu bây giờ chỉ muốn đi vào trong đó.”

“Được rồi.” Lão nhân thở dài: “Ngươi đã quyết định tiếp tục vào Thâm Hồng, vậy tất cả dựa theo quy củ đi, lần này ta sẽ không chiếu cố ngươi nữa. Trừng phạt Thâm Hồng, trong trăm ngày. Mặt khác ngươi còn cần đi đỉnh Đông Lê, đem Xích Huyết Liên đỉnh núi nơi đó hái về một đóa, cần là sáng sớm nở, hoa nở sáu cánh, có hương thơm lạ xộc vào mũi, lấy hộp ngọc đậy kín sau đó mang về; lại đi đỉnh Bách Lạc, đem Thiết Hoa Mộc bên kia hái một cây trở về, không cần nhiều, chỉ lấy một đoạn giữa đầu đuôi, gần trên gốc có cành, trên cành mọc gai, tuổi cây không vượt qua ba mươi năm mới được.”

Trừng phạt Thâm Hồng thật sự, sẽ ở cùng lúc trục xuất cho ra một số an bài đặc biệt, thông qua phương thức này xác định tuyến đường cho đối phương, khiến người ta không thể sau khi tiến vào rừng rậm tìm một chỗ co đầu rút cổ xong việc.

Một lần trước là cân nhắc đến Tô Trầm bị mù, hơn nữa là Tô Trầm chủ động đưa ra muốn trừng phạt Thâm Hồng, lại nói sai lầm cũng chỉ là đánh tên hạ nhân bắt nạt chủ, cho nên Tô Trường Triệt sẽ không đưa ra yêu cầu này, thật ra chính là ám chỉ Tô Trầm ở trong rừng lăn lộn hơn trăm ngày là được.

Nhưng bây giờ Tô Trầm đánh đau Tô Khánh, một lần nữa vào Thâm Hồng, tính chất đã khác.

Cho dù hắn là người mù, Tô Trường Triệt cũng sẽ không vì hắn mở một mặt lưới nữa.

Muốn một người mù đi địa điểm chỉ định thu thập vật phẩm chỉ định, còn cần đi qua rừng rậm tầng tầng lớp lớp hung hiểm, đây không phải chuyện gì dễ dàng, Tô Trường Triệt muốn khiến Tô Trầm biết, Thâm Hồng sơn mạch không phải vườn hoa sau nhà hắn, không phải hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, lại càng không phải bùa hộ mệnh Tô Trầm hắn có thể tùy ý phát uy, làm tình làm tội.

Nhưng rất đáng tiếc, bùa hộ mệnh này, Tô Trầm nhất định cần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.