Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 93: Chương 93: Lời Đồn Đãi




Chỉ cần là dược vật có thể trị liệu nguyên năng cắn trả, thì có giá trị!

Loại dược tề này lượng tiêu dùng thật ra không lớn, nhưng lợi nhuận cực cao, dù sao có thể có nguyên năng cắn trả đều là nguyên sĩ.

Nguyên sĩ không thiếu tiền.

Chỉ cần có thể làm vấn đề của bọn họ được giải quyết, bao nhiêu tiền cũng chịu tiêu.

Cho nên dược tề giải quyết nguyên năng cắn trả chưa bao giờ sợ nhiều chủng loại, có một số người dùng một hai loại hiệu quả không tốt, thậm chí sẽ lần lượt mua một lần về. Ai cũng không biết loại nào khiến cho vấn đề của mình được giải quyết.

Dù sao tình huống nguyên năng cắn trả cũng nhiều chủng loại, không có ai biết một loại nào càng thêm đúng bệnh hơn.

Tờ đơn này cùng đơn dược tề trị liệu nguyên năng cắn trả thông thường bọn họ bây giờ dùng có sự khác nhau rõ ràng, cái này ý nghĩa riêng là giá trị tham khảo cũng rất cao, càng đừng nói bản thân giá trị tiêu thụ.

Chưởng quầy cũng không lo Tô Trầm lập mưu lừa bọn họ, Tô gia tứ thiếu gia còn chưa đến mức thiếu nhân phẩm như thế. Lại nói lừa Tố Phong đường, về sau Tô gia cũng đừng nghĩ tìm bọn họ xem bệnh nữa.

Nhưng chưởng quầy muốn mua, Tô Trầm lại không muốn bán, chỉ là lắc đầu nói: “Tờ đơn này không bán, bốc thuốc đi.”

Chưởng quầy kia cảm thấy tiếc hận.

Có ý khuyên vài câu nữa, lại nghe một được thanh âm nói: “Đơn nào quý giá như vậy? Để ta xem chút.”

Một cái tay đột ngột vươn tới, đã đem đơn phối trong tay chưởng quầy lấy đi.

Đó là một nam tử thân thể thon dài, mặc một thân trường bào màu trăng sáng, ở cổ còn quấn cổ áo lông Tuyết Điêu, bên hông đeo một cây trường kiếm màu tuyết, thoạt nhìn rất có khí chất phong lưu hiệp thiếu. Ở bên cạnh hắn còn có hai người, một người trong đó cũng là người trẻ tuổi anh tuấn quần áo gấm vóc, áo khoác lông điêu, người còn lại là nữ tử, lại là Cố Khinh La.

Cố Khinh La thế mà sẽ xuất hiện ở đây, khiến Tô Trầm hơi kinh ngạc, nhưng hắn vẫn che giấu rất tốt sự kinh ngạc ở trong lòng.

Ngược lại là Minh Thư, nhìn thấy nam tử kia lấy đi tờ đơn, bất mãn nói: “Này, ngươi là người nào? Đừng lấy bừa đồ của người khác!”

“Hả?” Nam tử lông điêu nhìn Minh Thư một cái, lại nhìn nhìn Tô Trầm, đột nhiên cười nói: “Đây không phải thiếu gia mù nọ của Tô gia sao? Sao thiếu gia mù thế mà có thể đưa ra được phương thuốc?”

Thiếu niên hoa phục bên cạnh cười nói: “Có lẽ là bệnh lâu thành thầy thuốc đi.”

Vẻ mặt nam tử áo lông điêu liền kinh ngạc nói: “Nếu như vậy, cũng nên đưa ra thuốc trị liệu bệnh mắt mới đúng chứ.”

Hoa phục thiếu niên liền tiếp lời: “Không chừng, người ta cũng thường xuyên gặp phải nguyên năng cắn trả đó.”

Hai người nhìn nhìn nhau, cùng nhau cười lên, mang theo ý trào phúng không kiêng nể gì.

Cố Khinh La khẽ nhíu mày.

Nàng đến Lâm bắc thời gian dài rồi, cũng biết bốn đại gia tộc tuy bất hòa, nhưng cũng không đến mức vừa gặp mặt đã bùng nổ tranh chấp. Thời khắc này hai người này biểu hiện, quá nửa vẫn là cố ý thể hiện bản thân ở trước mặt nàng.

Tâm tính thiếu niên, luôn cảm thấy chà đạp người khác có thể nổi bật lên sự lợi hại của mình, lấy lòng hồng nhan tri kỷ.

Lại không biết nữ tử phần lớn không thích tranh chấp, đừng nói Cố Khinh La và Tô Trầm có quan hệ cá nhân, cho dù không phải bạn bè, nhìn thấy bọn họ như vậy cũng sẽ không thích.

Ngại là hai người này không biết, còn đang vì hành vi của bản thân mà tự mình thưởng thức, đắc ý, giống như không như thế không đủ để biểu hiện bản thân anh minh cùng cao lớn.

Bên kia Minh Thư đã tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, chửi ầm lên: “Chó hoang ở đâu ra, cũng dám cắn bừa đối với thiếu gia nhà ta.”

Nam tử áo lông điêu biến sắc: “Muốn chết!”

Giơ tay lên, một luồng chỉ phong đã đánh về phía Minh Thư.

Ngay tại lúc Minh Thư sắp trúng chiêu, Tô Trầm bắt lấy Minh Thư kéo về phía sau, tránh thoát chỉ phong đó, chỉ phong kia đánh ở trên cây cột bên cạnh, đục thủng lỗ,

Tô Trầm chậm rãi nói: “Lâm gia đây là muốn khai chiến với Tô gia sao?”

Hai người đồng thời ngẩn ngơ.

Nam tử đồ hoa nói: “Ngươi biết chúng ta là người Lâm gia?”

Tô Trầm cười nói: “Cái mùi thối kia trên thân người Lâm gia, ta dù muốn không đoán được cũng khó.”

Lâm gia bởi vì trường kỳ nuôi thú, trên người khó tránh khỏi sẽ dính một ít mùi hôi của chồn sói. Nhưng loại mùi thối này phần nhiều là bọn kẻ dưới mới có, như hai kẻ trước mắt rõ ràng là thiếu gia Lâm gia tất nhiên không có khả năng có. Tô Trầm cũng là cố ý nói như vậy, như đối phương châm biếm hắn người mù, thương tổn nhau cả thôi, ai sợ ai chứ.

Nam tử áo lông điêu lại biến sắc: “Tên mù chết tiệt, đừng tưởng ngươi lấy được hạng đầu ở trong một đám rác rưởi kia của Tô gia thì ghê gớm bao nhiêu!”

Hắn mở tay phải, lại một luồng gió xoáy hình thành ở trong tay. Chỉ là một lần này lại trực tiếp hình thành hình dạng một mũi tên.

Nam tử áo lông điêu nắm chặt mũi tên gió ném về phía Tô Trầm, mũi tên đó phát ra tiếng vang ô ô bắn về phía cánh tay Tô Trầm. Hiển nhiên là chỉ tính đả thương người không tính giết người.

Nhưng cho dù là đả thương người Tô Trầm cũng không thể để hắn như ý, dựng thẳng bàn tay làm chưởng đao, giơ tay chém xuống trên mũi tên gió kia, mũi tên gió đó bị một đòn đánh tan. Làm người ta kinh ngạc là không bởi vậy biến mất, ngược lại hóa thành mấy chục mũi tên gió càng thêm nhỏ bé bắn về phía Tô Trầm.

Nam tử áo lông điêu đã cười to nói: “Đại phong vô hình, há là ngươi có thể dễ dàng ngăn cản!”

Tô Trầm ấn một chưởng ở chỗ trống.

Ngay sau đó, mỗi người đều như nghe được tiếng sấm sét, như trống chiều chuông sớm từ đáy lòng nổi lên. Nhưng lại không phải tồn tại thực tế, chung quanh tiểu nhị, chưởng quầy, vậy mà chưa một ai phát hiện.

Chỉ là theo tiếng sét vô thanh này, toàn bộ mũi tên gió cũng đã bị đánh xơ xác.

Tô Trầm thu tay lại, mỉm cười nói: “Đại âm hi thanh, lại há là ngươi có thể dễ dàng nghe được.”

Lấy Lôi Âm Đao đối với Phong Ảnh Tiễn, hai người thế mà lại đấu bất phân thắng bại.

Nam tử áo lông điêu cũng hơi ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ Tô Trầm phản ứng nhanh nhẹn như thế, thực lực càng vượt qua hắn đoán trước.

Sắc mặt âm trầm hung hăng nói: “Cũng có mấy chiêu, nhưng còn chưa đủ. Lại thử cái này!”

Hắn đang muốn ra tay tiếp, Cố Khinh La đột nhiên xen mồm nói: “Lâm Nghiệp Mậu, Lâm Tịnh Hiên, các ngươi quấy rối đủ chưa? Ta đến nơi đây là phối thuốc cho Lam Dạ, không phải xem các ngươi quấy phá.”

“Khinh La.” Nam tử áo lông điêu lập tức biến sắc, mặt đầy nụ cười nhìn về phía Cố Khinh La.

Cố Khinh La đã xoay người rời đi: “Ân oán hai nhà Lâm Tô các ngươi không quan hệ với ta, mau đem thuốc cầm đi, ta không muốn lãng phí thời gian ở đây.”

“Được, được!” Nam tử áo lông điêu vội vàng đáp ứng.

Hung hăng trừng mắt nhìn Tô Trầm một cái, nam tử áo lông điêu nói: “Tên mù chết tiệt, nhớ kỹ tên ta. Ta tên Lâm Nghiệp Mậu. Ngày thi đấu Tiềm Long, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.”

Hoa phục nam tử cũng đi lên, cười nói: “Ta tên Lâm Tịnh Hiên, ta chờ mong giao thủ với ngươi.”

Nói xong cũng tự rời khỏi, lại là theo nam tử áo lông điêu và Cố Khinh La cùng nhau bốc thuốc đi.

“Lâm Nghiệp Mậu, Lâm Tịnh Hiên...” Tô Trầm thấp giọng lập lại một lần hai cái tên này.

Nếu nhớ không lầm, lúc trước trong bốn cái tên Cố Khinh La từng nói với mình, có hai cái chính là vậy.

Nói như vậy, bốn gã hạt giống lúc trước phái đi Cố gia đã trở lại?

Xem ra theo Tiềm Long chi tranh tới gần, Lâm gia đã không đem bọn hắn giấu đi nữa.

Chỉ không biết bọn họ ở Cố gia, thực lực có tiến bộ như thế nào, thật đúng là làm người ta chờ mong mà!

Không để ý thêm tới đối phương, Tô Trầm từ Tố Phong đường bốc thuốc xong trực tiếp về Tô phủ.

Vừa tới Tô phủ, chỉ thấy một nha đầu vội vàng lao tới trước mặt: “Tứ thiếu gia, ngài đã trở lại.”

“Đã xảy ra chuyện gì? Nôn nóng như vậy.” Tô Trầm hỏi.

“Là thái thái... Thái thái bà ấy...” Nha hoàn kia nhất thời không nói tiếp được.

Tô Trầm lại hơi biến sắc: “Mẫu thân làm sao vậy?”

“Thái thái bà ấy hộc máu hôn mê rồi.” Nha hoàn rốt cuộc đáp.

——————————————————

Cẩm Tú hiên.

Đường Hồng Nhị mặt tái nhợt nằm ở trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh.

Một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi xem, nói: “Đây là cấp hỏa công tâm gây ra, bệnh nhân cần an tâm tĩnh dưỡng. Ta quay về kê cho thái thái mấy đơn thuốc, theo đơn uống thuốc, dưỡng một đoạn thời gian là khỏi. Nhưng nhớ lấy, nhất định đừng để cho bệnh nhân cảm xúc kích động nữa.”

“Đa tạ Tôn y sư.” Tô Trầm cúi người thi lễ nói.

Tôn y sư là đại phu tốt nhất Tố Phong đường, có lời này của lão, tái tim Tô Trầm mới buông xuống hơn phân nửa.

Tiễn y sư ra khỏi cổng Tô phủ, Tô Trầm về Cẩm Tú hiên.

Ngồi ở trên cái ghế nọ mẫu thân thường ngồi, giọng hắn trầm thấp nói: “Hương Tú, nói một chút đi, đang yên đang lành, mẫu thân ta vì sao sẽ đột nhiên cấp hỏa công tâm?”

“Cái này...” Hương Tú do dự một chút.

“Nói!” Giọng điệu Tô Trầm đã rõ ràng nghiêm khắc hẳn lên.

Hương Tú bị dọa giật mình, vội hỏi: “Phu nhân sở dĩ hôn mê, là vì bà nghe được lời đồn đãi.”

“Lời đồn đãi gì?”

Hương Tú run rẩy trả lời: “Lần trước thi đấu cuối năm, mỗi người đều nói nhị thiếu gia khẳng định có thể thắng, ngay cả đại lão gia cũng không đứng ở bên thiếu gia. Nhưng... Nhưng tam lão gia vẫn ủng hộ tứ thiếu gia, thậm chí nguyện ý bỏ ra năm ngàn lượng vàng ròng cược với nhị lão gia. Nói, nếu là tứ thiếu gia thua, thì thua năm ngàn lượng vàng ròng này cho nhị lão gia. Nếu là tứ thiếu gia thắng, thì để nhị lão gia bò quanh sân một vòng.”

“Ta biết việc này, cái đó và lời đồn đãi có gì quan hệ?”

“Tam lão gia luôn luôn yêu thích có thừa đối với tứ thiếu gia, vì thế liền có lời đồn nói... Nói...” Hương Tú nhìn Tô Trầm một cái, rốt cuộc đánh bạo nói: “Nói tứ thiếu gia thật ra không phải con của đại lão gia, mà là tam lão gia và phu nhân tư thông sinh ra.”

Bốp!

Tô Trầm vỗ một phát trên bàn hương cạnh người, đem cái bàn hương gỗ hoa lên kia vỗ vỡ nát.

Dù là hắn tính tình ẩn nhẫn kiên nghị, vẫn bị lời đồn này chọc giận thật sâu.

Một khắc đó, hắn siết chặt hai nắm đấm, há mồm hít thở, thật lâu sau, mới có thể khiến tâm tình bình ổn chút.

Qua một hồi lâu nữa, Tô Trầm nói: “Lời đồn đãi này đã truyền bao lâu ở Tô phủ?”

Hương Tú cúi sát đầu xuống đất, run giọng trả lời: “Ước chừng được bảy tám ngày rồi.”

“Bảy tám ngày... Vậy là bọn hạ nhân hẳn là đã sớm biết rồi nhỉ?” Tô Trầm hỏi.

“... Vâng!”

“Là ngươi nói cho mẫu thân ta biết?”

“Không, không phải!” Hương Tú sợ tới mức kêu to: “Tiểu nhân nào có lá gan đó, ở trước mặt thái thái ăn nói như vậy.”

“Vậy bà là làm sao mà biết được?”

“Là Lan Chỉ!” Hương Tú trả lời: “Là Lan Chỉ ở lúc nói chuyện với đám hạ nhân, thảo luận chút chuyện, vừa lúc bị thái thái nghe được.”

“Đem Lan Chỉ gọi tới.”

Một lát sau, Lan Chỉ xuất hiện ở trước sảnh.

Trong đại sảnh trừ Tô Trầm thì không có lấy một ai.

Chỉ thấy Tô Trầm ngồi ở nơi đó, tay nâng một ly trà thơm, cũng không uống, chỉ phát ngốc, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Lan Chỉ quỳ ở bên dưới, lại không thấy Tô Trầm hỏi, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy rất mất tự nhiên.

Một hồi lâu sau, Tô Trầm mới nói: “Là ai bảo ngươi đem lời đồn đãi truyền tới chỗ mẫu thân ta?”

Lan Chỉ kinh hãi: “Thiếu gia lời này ý gì? Tiểu tỳ cũng chỉ là nhất thời nói lỡ...”

Tô Trầm chậm rãi nói: “Ngươi trước khi tới ta đã hỏi, ngươi là lúc hái hoa ở thanh lương đình nói việc này. Nơi đó rộng lớn, tầm nhìn tốt, nếu có ai đến, rất dễ dàng có thể nhìn thấy. Hơn nữa mẫu thân ta buổi trưa mỗi ngày cần đi tổ đường dâng hương, đều sẽ đi qua nơi đó, ngươi theo bà nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng không biết. Ta còn từng hỏi Thúy Tâm, Ngọc Vân, Thu Đường mấy người bọn họ lúc ấy ở nơi đó, đều nói rõ, lúc ấy tuy có nói chuyện phiếm, lại không một ai nói tới đề tài có liên quan trong với lời đồn đãi. Là ngươi... Cố tình ngay tại lúc đó, ở địa điểm đó, nói ra lời không nên nói nhất. Ngươi bây giờ còn muốn nói, ngươi là vô tội sao?”

Lan Chỉ kêu to lên: “Thiếu gia đây là muốn đổ tội cho người ta sợ gì không có lý do. Lan Chỉ quả thực nói lời không nên nói, nhưng tuyệt đối không thể nói rõ là cố ý. Lời đồn đãi đã sớm truyền ra trong phủ, thái thái cũng sớm muộn gì sẽ biết, sao cứ phải nhận định ta là cố ý muốn nói cho thái thái nghe?”

“Ngươi làm sao biết thái thái nhất định sẽ biết?” Tô Trầm uống ngụm trà: “Lời đồn đãi truyền đã bảy tám ngày, nhưng có khi nào truyền tới chỗ thái thái? Người trên dưới trong phủ, đều không phải kẻ ngốc. Thứ nào không nên nghe thì không đi nghe, không nên truyền cũng sẽ không đi truyền. Có một số việc, nếu chủ tử không thích, vậy chỉ cần đám người hầu không ngốc, vĩnh viễn cũng sẽ không truyền tới chỗ chủ tử. Nhưng rất hiển nhiên, cái này không phù hợp mục đích của kẻ chế tạo lời đồn đãi... Điều đối phương muốn, không phải là mẫu thân ta nghe được sao? Dù sao lời đồn đãi không thể tiến vào trong tai đối phương, không có bất cứ lực sát thương gì đáng nói.”

Lan Chỉ run rẩy thân thể: “Vậy thiếu gia cũng không thể nói như vậy là ta cố ý làm. Lan Chỉ biết mình làm sai, nhưng chuyện này thật sự không phải âm mưu gì!”

Tô Trầm mỉm cười: “Còn muốn chối cãi.”

Tuy Lan Chỉ luôn phủ nhận, nhưng cô vẫn phạm vào một sai lầm giống với toàn bộ mọi người trước đó, chính là đem Tô Trầm coi là một người mù.

Như âm mưu Ngọc Trân các trước đây, cô cũng phạm vào sai lầm tương tự. Cô ta cho rằng mình là biểu diễn ở trước mặt một người mù, vì thế rất nhiều thứ liền bắt đầu làm cho có. Một ánh mắt khinh thường, một động tác lơ đãng, thậm chí còn không có sợ hãi ấm ức, thật ra tất cả đều đang bại lộ cô ta, nhưng chính cô ta còn không biết.

Đây chính là nguyên nhân Tô Trầm muốn một mình đối mặt với cô ta.

Chỉ có như vậy, mới có thể “nhìn” thấy đối phương chân thật nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.