Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch

Chương 6: Chương 6




Hôn lễ kết thúc, Ô Nguyệt Vân cũng không vì vậy mà cảm thấy thoải mái, ngược lại, so với lúc trước thì cô lại càng bận rộn hơn.

Cô bắt đầu hẹn dùng cơm với giáo sư đại học, giáo sư đại học vô cùng thân thiện, tướng mạo tao nhã, nói chuyện cũng rất lịch sự, giống như mẹ cô đã từng nói, là một người đàn ông tốt.

Hẹn hò cùng người đàn ông khác khiến Ô Nguyệt Vân hoàn toàn không có cách nào đối mặt với Chu Uy Tuấn, cô giống như một đứa trẻ làm chuyện sai trái, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vì vậy, cô quyết định rời khỏi nơi này, bắt đầu âm thầm tìm phòng.

Cô nghĩ, cô là một người xấu.

Cùng lúc đó, Chu Uy Tuấn chưa bao giờ có tai tiếng lại đột nhiên vướng phải scandal, bị hai cha con tổng giám đốc công ty ‘Vạn Thắng’ dây dưa, tình huống này được đám nhân viên trong công ty đem ra làm chủ đề bàn luận trong những lúc trà dư tửu hậu.

“Tôi đi tuần trăng mật mới có 2 tuần mà trở về đã nghe được tin tức chấn động như thế rồi.” Phương Bách Hâm nhân lúc rảnh rỗi chạy vào văn phòng chủ tịch: “Cậu tính chuẩn bị vứt bỏ cô hầu gái . . .à, Nguyệt Vân sao?” Sửa miệng sửa miệng, trước kia cứ quen gọi là cô hầu gái, từ lúc bị vợ nghe thấy thì anh đã bị mắng một trận rồi.

“Cậu nghĩ vậy à?” Chu Uy Tuấn nhún vai, đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi. Bình thường anh đều mang kính sát tròng, nhưng dạo này buổi tối trước khi ngủ anh lại hay suy nghĩ vài chuyện, đôi mắt bị khô, vậy nên mới chuyển sang đeo kính gọng vàng.

“Ai mà biết được?” Phương Bách Hâm nhún vai như đang xem kịch vui.

“Chậc!” Chu Uy Tuấn cảm nhận được suy nghĩ của anh ta, lập tức quăng ra một cái nhìn khinh bỉ: “Người nào đó cũng không nghĩ thử xem, lúc cầu hôn, là ai giúp cậu ta âm thầm chuẩn bị, lúc kết hôn, là ai vì cậu ta mà làm trâu làm ngựa? Bây giờ đã có được người đẹp thì lập tức đem bạn bè đồng cam cộng khổ đá sang một bên, chống tay xem kịch vui?”

Phương Bách Hâm cười to, lại giả vờ hít hít vào mấy cái, phất phất tay nói: “Ái chà, sao lại nghe thấy mùi chua nhỉ?”

Chu Uy Tuấn híp mắt.

“Nếu ngưỡng mộ như vậy thì cũng tranh thủ mà cưới một người đi! Bảo đảm với cậu, cả ngày sinh lực dồi dào, cuộc sống tràn ngập màu sắc.”

Phương Bách Hâm nhếch miệng, vừa nghĩ tới vợ mình thì anh lại cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Nghe Phương Bách Hâm nói xong thì Chu Uy Tuấn đột nhiên rơi vào trầm tư, đây cũng là chuyện mà mấy đêm gần đây, anh vừa suy nghĩ, vừa nhìn Ô Nguyệt Vân nằm ngủ bên cạnh mình.

Trước kia anh chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, nhưng từ khi tham gia hôn lễ của Phương Bách Hâm, anh lại bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.

Mặc dù bây giờ anh và Ô Nguyệt Vân cũng không khác gì vợ chồng, thế nhưng trải qua kinh nghiệm lúc trước, anh cảm thấy kết hôn là một kiểu công khai, một loại nghi lễ khiến cho mối quan hệ giữa nam và nữ càng thêm chặt chẽ, thậm chí sau khi kết hôn thì anh cũng không cần phải băn khoăn nhiều như vậy, chỉ cần làm cho Ô Nguyệt Vân mang thai, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô khi chăm sóc cục cưng. Sau đó, trong nhà của bọn họ, ngoại trừ có chén lớn chén nhỏ thì sẽ xuất hiện thêm một cái chén be bé chuyên dùng cho cục cưng . . . .

Ôi, chỉ nghĩ tới thôi mà đã khiến anh hưng phấn như muốn bay lên rồi!

“Này này, sao mặt cậu trông lại ngốc như vậy?” Lại còn cười đến say mê, trông thật là quái dị!

“Người đứng ôm mặt khóc trong lúc kết hôn không có tư cách nói tôi ngốc.” Nhớ lại dáng vẻ tên nào đó để cho cô dâu an ủi, lau nước mắt cho mình, Chu Uy Tuấn vẫn cảm thấy buồn cười. Đợi đến khi đĩa phim ghi hình đám cưới tới tay, anh nhất định sẽ sao chép ra vài bản, mỗi ngày phải ôn lại cái khoảnh khắc kinh điển này.

“Cứ cười đi, cười nhiều vào, đợi đến ngày nào đó cậu lại đi theo gót chân của tôi, tôi tuyệt đối sẽ cười lại gấp bội, không hề khách khí.” Haha!

“Đàn ông không thể dễ dàng rơi nước mắt.” Chu Uy Tuấn hừ lạnh.

“Cậu nghĩ sao cũng được.” Phương Bách Hâm thờ ơ nói, dù sao thì cứ chờ tới lúc đó rồi sẽ biết! “Nói chuyện chính đi, cậu định giải quyết hai cha con bọn họ thế nào?”

Gần đây, tin tức của hai cha con ông trùm ‘Vạn Thắng’ cứ tuồn vào trong ‘Toàn Phương Vị’, mà kiều nữ Hoàng Vi Vi lại càng thích trèo lên người Chu Uy Tuấn như gấu koala, khuôn mặt tô son trét phấn trông khủng khiếp cứ như bôi phải hóa chất.

Chu Uy Tuấn trở về bàn làm việc, ngồi xuống ghế sofa xoay: “Tiếp tục im lặng quan sát tình hình.”

Dáng vẻ thoải mái kia khiến hàng lông mày rậm của Phương Bách Hâm khẽ nhướng lên.

“Cậu không định giải quyết à?” Cứ để cho cha con bọn họ tác oai tác quái như vậy sao?

“Tôi đang chờ kết quả điều tra bọn họ.”

“Cậu phái người điều tra bọn họ?”

“Cậu không cảm nhận được hành vi của bọn họ có mùi âm mưu sao?” Mấy tháng trước cứ liên tục không ngừng ‘quấy rầy’ anh, cứ một câu bác Hoàng, hai câu bác Hoàng, bây giờ còn lôi cả con gái vào, cả ngày quấn lấy anh, nghĩ kiểu gì cũng có vấn đề! Đừng trách anh có tư tưởng tà ác, đó là bởi vì anh hiểu rõ bản tính của tổng giám đốc Hoàng mà thôi.

“Không.” Mùi âm mưu ở đâu? Thứ cho anh ngu muội.

“Người phụ nữ kia trước giờ vẫn không thích loại đàn ông nho nhã như tôi, lần này lại đột nhiên lại muốn móc nối quan hệ với tôi, cậu không cảm thấy rất kỳ lạ sao?” Chu Uy Tuấn chắp tay chống cằm, đôi mắt sau gọng kính vàng khẽ híp lại khiến Phương Bách Hâm cảm thấy run rẩy.

“Đột nhiên tôi cảm thấy dáng vẻ này của cậu rất giống hồ ly.” Phương Bách Hâm nhíu mày.

“Không hồ ly một chút thì đã sớm bị lão già kia nhai đến không còn xương cốt rồi.” Chu Uy Tuấn híp mắt. Anh cũng không muốn làm hồ ly, nhưng thân là người đứng đầu công ty, điều này là không thể tránh được.

“Cũng đúng.” Phương Bách Hâm vừa gãi gãi cằm, vừa gật gù. Nếu không như vậy thì tuyệt đối sẽ không thể nào chỉ đạo được công ty, ngược lại sẽ bị đối thủ ăn tươi nuốt sống.

“Tóm lại, cậu cũng nên im lặng quan sát tình hình đi!”

“Thật có lỗi, tôi không định tham gia vào trận âm mưu này.” Phương Bách Hâm phất phất tay như đuổi ruồi: “Được rồi, tôi phải trở về tiếp tục công việc đây.”

Phương Bách Hâm rời khỏi văn phòng chủ tịch, vừa đi được hai bước thì lại chợt nghĩ đến cái gì, lại vội vàng quay trở lại, mở cửa thò đầu vào.

“Hồ ly, cậu thích ăn đậu hũ gì? Hấp? Hay là lăn bột chiên xù?” Nói để anh đi mua về an ủi tinh thần nào.

Phương Bách Hâm cười đến vô sỉ, sau đó lại nhận lấy một ánh mắt khinh thường.

Giữa trưa, rốt cuộc Phương Bách Hâm đã được chứng kiến công lực quấn người của nữ chính trong truyền thuyết!

Chỉ thấy cô nàng nhìn Chu Uy Tuấn như diều hâu đang nhìn gà con, thân thể vừa động thì đã thấy cô nàng bổ nhào vào trong ngực Chu Uy Tuấn, miệng cũng không quên la lên: “Anh Tuấn. . . .”

Đến cả Phương Bách Hâm sau khi nghe xong thì da gà da vịt cũng dựng đứng hết cả lên. Trời ạ! Đây là cái âm thanh gì vậy? Tuổi cũng không còn nhỏ, vậy mà lại bắt chước mấy bé gái nói cái giọng nũng nịu ỏn ẻn, quả thực là chẳng ra làm sao, bắt chước không giống ai như vậy, nghe vào trong tai có cảm giác kinh khủng không thể nào tả nổi!

Lại còn . . . gào ‘anh Tuấn’ đến ngoác cả mồm, cũng không phải là đang đóng phim cổ trang nha!

Chu Uy Tuấn lặng lẽ đẩy người phụ nữ đang bám dính trên người mình ra, suýt chút nữa thì bị mùi nước hoa nồng nặc trên người ô ta xông đến chóng mặt.

“Hoàng tiểu thư, Hoàng tổng.” Anh mỉm cười chào hỏi, biểu hiện không chê vào đâu được.

“Vi Vi, ba đã nói là con không nên dán sát vào người Uy Tuấn như vậy, thật không lễ phép.” Khuôn mặt gầy như khỉ của tổng giám đốc Hoàng tràn đầy ý cười, nhắc nhở con gái.

“Nhưng mà người ta không chịu nổi. . .” Hoàng Vi Vi vô tội dậm chân.

“Thật là không biết lớn nhỏ, chẳng may làm tổn hại đến thanh danh của Uy Tuấn thì biết làm thế nào?”

“Cha. . .” Người nào đó chu môi.

Phương Bách Hâm bắt đầu bội phục công lực của bạn tốt, cậu ta vậy mà lại có thể chịu đựng được hai cha con nhà này, so với lời đồn đãi bên ngoài thì bọn họ còn khoa trương hơn nhiều.

Anh và Chu Uy Tuấn vốn đang cùng nhau xuống lầu để chuẩn bị ăn trưa, bỗng nhiên Chu Uy Tuấn lại nhận được điện thoại, nói là hai cha con tổng giám đốc công ty Vạn Thắng tới chơi, vậy nên anh cũng đi theo để xem náo nhiệt, không ngờ lại . . . Anh thật hối hận vì chính mình đã đến đây tham gia náo nhiệt.

“A Tuấn, cậu đã có hẹn với người khác, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa!” Phương Bách Hâm nói xong, đang chuẩn bị bỏ trốn thì một đôi mắt sáng như đèn neon đột nhiên lướt tới người anh.

“Anh Tuấn, vị này là. . . .” Trong nháy mắt, lúc Hoàng Vi Vi nhìn tới người đứng phía sau Chu Uy Tuấn thì cô nàng chợt hít sâu vào một hơi. Trời ạ, vóc người này, khuôn mặt này, da thịt sáng bóng này . . . .

Oa! Đây căn bản là món ăn của cô nha!

Ánh mắt cô nàng dán chặt vào người Phương Bách Hâm, chỉ thiếu điều chưa bổ nhào vào anh như mãnh hổ vồ sơn dương mà thôi, ánh mắt đó khiến da đầu Phương Bách Hâm run lên.

Người phụ nữ này đã nhịn đói lâu năm sao?

“Đây là bạn tốt của tôi, cũng là giám chế cấp cao của công ty chúng tôi —— Phương Bách Hâm.” Chu Uy Tuấn nhìn về phía bạn tốt, dùng dáng vẻ bỡn cợt lúc sáng trả lại toàn bộ cho Phương Bách Hâm.

“Ơ kìa, thì ra là giám chế Phương tiếng tăm lẫy lừng đó sao!” Tổng giám đốc Hoàng cười tươi roi rói.

“Anh Hâm. . . .” Hoàng Vi Vi vươn tay ôm lấy cánh tay của Phương Bách Hâm, thậm chí dáng vẻ còn hưng phấn hơn so với khi nhìn thấy Chu Uy Tuấn, gần như là đem cánh tay của anh dán trước khe ngực mình.

“Hoàng tổng, thật hân hạnh.” Phương Bách Hâm mượn cớ giãy cánh tay mình ra khỏi tay cô nàng, chuyển sang bắt tay cùng tổng giám đốc Hoàng.

“Bách Hâm có định dùng cơm với chúng tôi không?” Tổng giám đốc Hoàng hỏi thăm, lại còn âm thầm dùng ánh mắt cảnh cáo con gái của mình, muốn cô ngoan ngoãn một chút.

Hoàng Vi Vi thấy vậy thì hất đầu, lại thấy Chu Uy Tuấn đang nhìn mình thì vẻ mặt lập tức thay đổi, mỉm cười ngọt ngào với Chu Uy Tuấn.

“Thật ngại quá, tôi đang chờ vợ mình.” Phương Bách Hâm nói dối mà mặt không đổi sắc. Tuy Chiêm Chỉ Tĩnh cũng bán mạng cho ‘Toàn Phương Vị’ như anh, nhưng do khác bộ phận nên thời gian nghỉ trưa cũng không giống nhau.

Hoàng Vi Vi giơ hai tay ôm má: “Anh Hâm, anh đã kết hôn rồi sao?”

“Một tháng trước.”

“Thật đáng tiếc, bác Hoàng không kịp đưa bao lì xì cho cậu rồi.” Tổng giám đốc Hoàng tỏ vẻ có lỗi.

“Không có gì.” Vừa xưng bác, vừa gọi Bách Hâm . . . Anh không biết mình trở nên quen thuộc với cha con bọn họ như vậy từ bao giờ?

“Anh Hâm, nếu đã vậy thì hãy đi theo Vi Vi . . . chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, coi như là bồi thường nhé!”

Hoàng Vi Vi lại muốn nhào qua nhưng Phương Bách Hâm đã kịp thời tránh được.

“Thật ngại quá, thời gian nghỉ trưa của tôi không đủ để ra ngoài dùng cơm.”

“Không đủ?” Hoàng Vi Vi vẫn chưa từ bỏ ý định: “Anh Tuấn, anh là ông chủ, hôm nay anh có thể cho anh Hâm thêm một chút thời gian nghỉ trưa được không?”

Chu Uy Tuấn nhướng mày, về phía bạn tốt, lại thấy Phương Bách Hâm dùng ánh mắt cảnh cáo để nhìn mình.

“Anh Tuấn, Vi Vi năn nỉ anh đấy! Thêm một người ăn cơm thì càng vui hơn mà!”

“Đương nhiên là có thể.” Chu Uy Tuấn đem ‘tình nghĩa anh em’ bỏ hết vào trong ngăn kéo. Anh biết Hoàng Vi Vi không thích đàn ông vóc dáng như mình, không ngờ cô ta thích người có vóc dáng cục mịch như Phương Bách Hâm. Anh xấu xa nhìn vẻ mặt kinh hoảng của bạn tốt, tâm tình vô cùng vui vẻ, haha!

“Thật tốt quá!” Hoàng Vi Vi vô cùng vui vẻ, hoàn toàn làm lơ người cha già đang trừng mắt nhìn mình, một tay khoác lên tay Chu Uy Tuấn, một tay lại khoác lên tay Phương Bách Hâm, chuẩn bị đi đến nhà hàng.

“Hoàng tiểu thư. . . .”

“Anh Tuấn đừng khách khí, cứ trực tiếp gọi em là Vi Vi được rồi.”

“Mọi người đã chọn được nhà hàng chưa?”

Hoàng Vi Vi gật đầu, nói ra tên nhà hàng, đó là một nhà hàng cao cấp nằm ở trung tâm thành phố, một bữa cơm đã tốn hết mấy vạn.

“Vậy thì lát nữa tôi và A Hâm sẽ chạy xe tới đó sau. Nếu ra ngoài dùng cơm thì tôi phải thông báo lại một số việc đã.” Chu Uy Tuấn nhìn về phía tổng giám đốc Hoàng.

“Đây là đương nhiên rồi.” Tổng giám đốc Hoàng sợ thái độ của mình khác thường nên cũng không kiên trì mọi người phải đi cùng nhau nữa, quay sang kéo tay cô con gái còn đang nũng nịu kháng nghị, đi ra chỗ chiếc xe màu đen có rèm che đang đậu ở bên ngoài.

Sau khi hai cha con ngồi vào trong xe, khuôn mặt tổng giám đốc Hoàng lập tức sa sầm, quay sang dạy dỗ con gái mình.

“Con thật là không biết điều! Rõ ràng đã dặn là phải bám sát vào Chu Uy Tuấn, tại sao con lại cứ nhào về phía Phương Bách Hâm, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào cậu ta vậy?” Tổng giám đốc Hoàng tức giận.

“Con không thích Chu Uy Tuấn, vóc dáng trông vừa gầy vừa yếu, vừa nhìn là biết bất lực rồi! Anh Hâm thì ngược lại . . . Hihi!” Đó mới là món ăn của cô nha!

“Con đó, Phương Bách Hâm đã kết hôn rồi, con đừng có mà vọng tưởng! Ngược lại là Chu Uy Tuấn, cậu ta có thể trợ giúp cho nhà chúng ta, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên dùng đầu óc để suy nghĩ một chút đi!”

Lần đầu tiên bị cha mình dạy dỗ nghiêm khắc như vậy, Hoàng Vi Vi mím chặt môi.

“Chứ không phải tại ba đem công ty làm loạn hết cả lên rồi bây giờ mới cố gắng ép con dán vào cái cây gậy ốm yếu kia sao. . .” Hoàng Vi Vi trợn mắt nhìn cha mình.

“Con! Con muốn ba tức chết à?” Khuôn mặt tổng giám đốc Hoàng đỏ lên.

“Hừ!” Hoàng Vi Vi quay đầu sang chỗ khác.

Tổng giám đốc Hoàng cắn răng, một lúc sau thì thái độ rõ ràng đã mềm xuống. Không còn cách nào khác, nếu muốn vượt qua cửa ải khó khăn này, ông chỉ có thể dựa vào đứa con gái duy nhất này mà thôi.

“Được rồi được rồi, Vi Vi, là ba không đúng. Nhưng con cũng thử nghĩ một chút xem, nếu như chúng ta móc nối được quan hệ với Chu Uy Tuấn, đợi đến khi tài chính của công ty chúng ta chuyển biến tốt đẹp, lúc đó con muốn chơi thế nào cũng được . . . con thấy sao?” Một tay tổng giám đốc Hoàng vừa vỗ vai con gái, tay còn lại gõ gõ vào vách ngăn sau ghế lái, ý bảo tài xế cho xe chạy đi.

Tình trạng hiện tại của ‘Vạn Thắng’ đang dần dần sa sút, tài chính khủng hoảng, vậy nên ông muốn lợi dụng con gái, móc nối quan hệ với Chu Uy Tuấn để cứu vãn danh tiếng và số cổ phiếu bấp bênh của công ty. Ông không biết tỷ lệ thành công là bao nhiêu, nhưng bây giờ chỉ có thể đánh cuộc một lần!

Ở một nơi khác, Phương Bách Hâm đang nghiến răng nghiến lợi túm lấy cổ áo của Chu Uy Tuấn.

“Cậu rõ ràng là đang đẩy bạn mình vào trong hố lửa!” Phương Bách Hâm híp mắt. Ăn cơm với hai cha con bọn họ . . . Đi chết đi!

“Chỉ ăn một bữa cơm thôi, sẽ không có gì xảy ra với cậu đâu, yên tâm.” Chu Uy Tuấn cười tươi, nói.

“Cậu không thấy dáng vẻ của người phụ nữ đó sao?”

“Có tôi ở đây, cậu sợ cái gì? Anh Hâm . . . .”

“Cậu!” Phương Bách Hâm nghiến răng ken két.

“Đi thôi, chết sử siêu sinh sớm!” Chu Uy Tuấn hất bàn tay đang túm cổ áo mình ra, bấm nút điện thoại bàn dặn dò một câu, sau đó kéo theo Phương Bách Hâm tâm không cam tình không nguyện, mặt mũi cáu gắt khó chịu vào trong xe đi đến nhà hàng, bắt đầu một cuộc hành trình ăn cơm đầy gian nan và đau khổ.

***

“A. . .” Trong phòng ngủ tối đen như mực, một âm thanh rên rỉ quen thuộc vang lên.

Mái tóc dài đen nhánh bị người đàn ông vén sang một bên, để lộ ra cần cổ trắng nuột, người đàn ông vừa dùng sức đẩy mạnh mông và thắt lưng, vừa cúi xuống gặm cắn cần cổ trắng như tuyết.

Bên dưới liên tục bị anh rút ra đẩy vào, trên cổ lại bị anh cắn mút, khắp nơi đều khiến Ô Nguyệt Vân run rẩy đến không kìm được mà cất tiếng rên rỉ.

“A! Vân Vân, cổ của em thật sự là mẫn cảm. . . .” Chiếc lưỡi nóng hổi mơn trớn trên vành tai phiếm hồng, Chu Uy Tuấn vừa nói vừa dùng đầu lưỡi để liếm mút.

Ô Nguyệt Vân nấc nghẹn, tiếng kháng nghị đứt quãng, nghe rất đáng thương: “Đừng, em không muốn . . . .” Sao hôm nay anh lại đặc biệt trở nên mãnh liệt như vậy? Làm hai lần còn chưa đủ, lúc cô gần như hôn mê mà chìm vào giấc ngủ thì anh lại bắt đầu làm lần thứ ba.

Chu Uy Tuấn cười nhẹ, động tác ở mông ngừng lại, ngón tay thô ráp trượt đến nơi hai người giao hợp.

“Không muốn sao? Hm?” Anh miết nhẹ hai múi thịt đã ướt nhẹp: “Nhưng mà cái miệng nhỏ bên dưới của em rất hoan nghênh anh đấy! Cứ ngậm chặt lấy anh, không cho anh rời đi, cái mông nhỏ của em cũng vểnh lên, bây giờ anh không tiếp tục nữa, em xem, nó đã không chịu nổi mà bắt đầu vặn vẹo rồi kìa. . . .”

Ô Nguyệt Vân xấu hổ cúi thấp đầu nức nở, bị anh nói như vậy, rốt cuộc cô mới phát hiện mông của mình đang chủ động lắc lư, cắn nuốt vật to lớn khiến nó vui sướng.

Cô không ngừng được. . . .

“Ô . . . Anh bắt nạt em . . .” Cô úp mặt vào gối đầu mềm mại, bộ ngực cũng theo động tác của mông mà cọ xát xuống nệm, đầu vú đã sớm căng cứng, vô cùng đau nhức.

Chu Uy Tuấn vẫn không có động tác nào khác, chỉ nâng cao mông, tùy ý để chính mình nằm sâu bên trong, mặc cho mông nhỏ của Ô Nguyệt Vân một mình chiến đấu hăng hái.

Hôm nay anh cũng không vì hai cha con kia mà mất đi hào hứng ân ái với cô, nhìn thiên kim tiểu thư mặt mũi trang điểm lòe loẹt diêm dúa, anh càng thêm xác định người phụ nữ mình muốn là ai.

Cô hoàn toàn không giống với những người phụ nữ khác, tuy không xinh đẹp cũng không biết cách ăn mặc, nếu so ở cổ đại, cô giống như một tỳ nữ đi bên cạnh tiểu thư nhà mình, chỉ là một đóa hoa nhỏ để làm nền cho cảnh sắc tươi đẹp. Thế nhưng anh lại thích cô, không vì bất kỳ lý do nào cả.

Duyên phận của cô và anh bắt đầu từ lúc nhỏ, anh cũng từng hoài nghi có phải bởi vì mình đã quen có cô đi theo phía sau, vậy nên mới khiến anh đối với cô lưu luyến không quên, khiến anh sinh ra ảo giác là mình thích cô.

Nhưng hoàn toàn không phải như vậy, theo thời gian, thói quen sẽ dần mất đi, nếu không thì cũng sẽ thay đổi, nhưng bông hoa nhỏ này, trong lúc vô tình đã cắm rễ sâu vào trong lòng anh, vô cùng chặt chẽ, không muốn buông ra.

Có lẽ tình yêu và thói quen là hai chuyện khác nhau, nhưng ý nghĩa phía sau nó thì không thể nào quên được, đó chính là cảm giác quyến luyến đến khắc sâu trong lòng.

Anh thích cô, anh yêu cô.

Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, vì sao lại thích cô, tất cả đều không có ý nghĩa gì cả. Tình yêu có thể rất đơn giản, cũng có thể rất phức tạp, anh lựa chọn đơn giản.

Anh tin tưởng cô cũng có cảm giác giống mình, nếu không, cô sẽ không giao mình cho anh, càng khônng dùng ánh mắt quyến luyến đó để nhìn anh.

Chu Uy Tuấn đột nhiên đem nam tính đang chôn sâu trong hoa huyệt mềm mại rút ra, xoay người nằm xuống bên cạnh, tay chân dạng ra thành hình chữ đại (大), dục vọng cứng rắn vẫn đứng thẳng.

“Tuấn. . . .” Đột nhiên không còn vật cứng rắn lấp đầy trong thân thể, Ô Nguyệt Vân lập tức cảm thấy trống rỗng. Mặc dù vừa rồi cô vẫn luôn miệng nói là không muốn, nhưng thân thể đã bị dục vọng khống chế, mãnh liệt khát vọng được giải phóng.

Chu Uy Tuấn nhìn về phía cô, khóe môi khẽ cong lên.

“Không phải em nói là anh bắt nạt em sao? Bây giờ anh cho em bắt nạt anh đấy.” Thấy khuôn mặt của cô đỏ bừng, thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn nằm im, không hề nhúc nhích.

Ô Nguyệt Vân nâng người lên, tầm mắt lướt qua vẻ mặt hào phóng của anh, đầu vú đỏ sậm, cơ bụng rắn chắc bằng phẳng, cùng với thứ ở giữa hai chân . . . . Cô nuốt nuốt cổ họng, trống ngực đập dồn dập.

“Em, em không dám. . . .” Bảo cô chủ động . . . Cô cảm thấy rất khó xử!

“Đừng thẹn thùng, cứ yên tâm dũng cảm mà chơi đùa đi! Em hẳn là vẫn chưa được thỏa mãn, đúng không?” Chu Uy Tuấn không giống như bình thường, dùng giọng nói mê hoặc hấp dẫn cô: “Cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ qua thì sẽ không còn nữa! Vân Vân, chẳng lẽ em không muốn ‘bắt nạt’ anh sao?”

Ô Nguyệt Vân chớp mắt đáng thương, sau khi do dự một chút thì cuối cùng cũng triển khai động tác.

Cô khẽ nhích thân thể, dưới sự chỉ đạo của Chu Uy Tuấn, dạng chân ngồi lên trên thắt lưng của anh.

“Kế tiếp tùy thuộc vào em, em muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.” Nhìn cơ thể đầy đặn của cô ngồi trên người mình, Chu Uy Tuấn hít thở có chút khó khăn.

Ô Nguyệt Vân cố gắng nhớ lại thường ngày anh làm với mình thế nào, nhìn dục vọng nóng bỏng của anh trong tầm mắt, lần đầu tiên cô chủ động hôn lên nó.

Cô run rẩy ngậm nó vào trong miệng, đầu lưỡi không lưu loát mà khuấy đảo, sau đó, cô chậm rãi dời miệng xuống dưới, lại đột nhiên nghe thấy tiếng rít nhẹ vang lên từ trong cổ họng của anh.

Ồ, thì ra đây là nơi mẫn cảm của anh!

Cô há miệng, từ từ ngậm hết viên cầu đã săn cứng vào trong miệng mình, đến khi cảm thấy thỏa mãn mới tiếp tục thăm dò lên trên, tiến tới đầu vú nho nhỏ đầy nam tính.

Cô nâng người, nhìn hai đầu vú đỏ sậm, bắt chước anh mà duỗi tay ra, nắm lấy hai hạt đậu đỏ, nhẹ nhàng vân vê.

“A. . .” Chu Uy Tuấn rên lên một tiếng trầm đục: “Vân Vân. . . .”

Ô Nguyệt Vân nghe thấy tiếng anh thở dốc, lại nhìn đầu vú giữa hai ngón tay mình đang cứng lại, thân thể cô bắt đầu cảm thấy hưng phấn, bên dưới truyền tới cảm xúc tê dại.

“Vân Vân, bảo bối, xin em hãy ngậm lấy nó, liếm mút nó. . . .” Chu Uy Tuấn híp mắt, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi bị cô xoa nắn, mặc dù không lưu loát, nhưng được người phụ nữ mình yêu thương đối đãi như vậy là một chuyện vui sướng và thoải mái cỡ nào.

Ô Nguyệt Vân nghe thấy tiếng cầu xin của anh, cô cúi xuống, miệng nhỏ chu lên, mút lấy hạt đậu nhỏ bên phải, chậm rãi liếm láp.

“A. . . Thật là thoải mái, Vân Vân, em làm anh thật thoải mái.” Chu Uy Tuấn đan mười ngón tay vào mái tóc của Ô Nguyệt Vân, cúi đầu nhìn dáng vẻ cô đang liếm mút mình, trong lòng cảm thấy thỏa mãn đến cực điểm: “Vân Vân, em có thể mạnh thêm chút nữa . . . A . . . chính là như vậy, em giỏi quá . . . đừng chỉ mút một bên, bên kia anh cũng muốn . . . .”

Bên tai tràn ngập tiếng rên rỉ khàn khàn đầy nam tính, hơi thở của Ô Nguyệt Vân bắt đầu trở nên hỗn loạn, phía dưới tiết ra càng nhiều dịch lỏng, thấm ướt cả vùng bụng rắn chắc của Chu Uy Tuấn, thậm chí còn theo đường cong của cơ thể chảy xuống nệm, khiến ga giường cũng ướt đẫm một mảng.

“Ưm . . . Tuấn . . .” Cô ngã xuống, hai bầu ngực áp vào ngực anh, không còn tâm tư để chọc ghẹo người đàn ông bên dưới nữa.

“Vân Vân, bảo bối, mới như vậy mà em đã không chịu được rồi sao?” Chu Uy Tuấn nắn bóp mông cô, thậm chí còn dùng đầu ngón tay xấu xa chạm vào ‘cúc hoa’ đáng yêu.

“Tuấn, em thật khó chịu, giúp em . . .” Thắt lưng của cô không ngừng lắc lư.

“Không được, muốn thì tự mình làm.”

“A. . .” Ô Nguyệt Vân vô cùng khó chịu, thân thể giống như đang bị hàng trăm con kiến gặm cắn, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy Chu Uy Tuấn có hành động gì, cô chỉ đành chống người lên, nhúc nhích cái mông, ngồi xuống chỗ phái nam đang dựng đứng của anh, nhưng dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể làm cho nó thuận lợi tiến vào trong.

Cô không ngừng cọ xát vào phái nam khiến Chu Uy Tuấn chảy mồ hôi đầm đìa: “Vân, ngoan, đừng gấp, lấy một tay cầm nó, tay kia chạm vào tiểu huyệt của mình . . . Đúng rồi, rất tốt, nhét nó vào đi . . . .”

Thật vất vả mới có thể tiến vào, cả hai người đồng thời rên rỉ.

“Vân, bắt đầu động đi! Tưởng tượng là mình đang cưỡi ngựa ấy. . . .” Đôi mắt Chu Uy Tuấn đỏ ngầu nhìn cô gái đang ngồi trên người mình, nhìn cô chủ động cắn nuốt dục vọng của mình, theo mỗi một nhịp của cô, anh cũng nâng mông đẩy mạnh lên trên.

Mái tóc dài của Ô Nguyệt Vân bay tán loạn, khuôn mặt say mê và tràn đầy hưng phấn.

“Vân Vân, em giỏi quá! Cố thêm chút nữa! Có cảm nhận được anh tiến vào rất sâu hay không?” Bầu ngực lên xuống nhấp nhô, Chu Uy Tuấn vươn tay nắm lấy rồi nhẹ nhàng xoa bóp.

Ô Nguyệt Vân ngồi trên thắt lưng của Chu Uy Tuấn, thoải mái đến mức nói không nên lời.

Cái tư thế nữ trên nam dưới này khiến cho vật to dài của đàn ông có thể tiến sâu vào bên trong cơ thể của phụ nữ.

Ô Nguyệt Vân mãnh liệt chấn động khiến cho tiểu huyệt phía dưới kẹp chặt lấy vật to lớn bên trong cơ thể, phái nam căng trướng không ngừng cọ xát vào khe huyệt non nớt, khiến cô sảng khoái không thốt nên lời, thỉnh thoảng hai viên cầu thịt nam tính còn cọ xát vào cánh hoa, nơi nào cũng ép cô sung sướng đến phát điên.

Đột nhiên, Ô Nguyệt Vân ngửa đầu hét to một tiếng, cô nín thở, thân thể cứng đờ, khuôn mặt vừa say mê vừa dâm đãng.

Cho đến lúc cao trào qua đi, cô mềm nhũn ngã phịch xuống người Chu Uy Tuấn.

Thế nhưng người đàn ông vẫn chưa được thỏa mãn, anh vung tay đảo ngược tư thế của hai người, nắm chặt eo cô, mãnh liệt đưa đẩy, ước chừng khoảng 20 phút sau mới bắn ra tinh hoa trắng đục bên trong cơ thể cô . . . . .

Sau khi xong chuyện, Chu Uy Tuấn cảm thấy mỹ mãn ôm lấy Ô Nguyệt Vân, yêu thương hôn lên môi cô cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ mệt mỏi, những lời từ trong đáy lòng . . . giờ phút này không kìm được mà khẽ thốt lên: “Vân Vân, chúng ta kết hôn nhé?”

Nhưng người trong lòng lại không có bất kỳ phản ứng nào, Chu Uy Tuấn cúi đầu nhìn thì phát hiện cô đã ngủ rồi.

Anh cười nhẹ, cũng không để ý, dù sao không bao lâu nữa thì anh cũng sẽ cầm nhẫn kim cương để cầu hôn cô.

Anh điều chỉnh tư thế của hai người, để cho cô gái nhỏ gối đầu lên tay mình, một tay ôm lấy cô, sau đó thả lỏng thân thể, từ từ tiến vào giấc ngủ .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.