Người Thắng Cuộc

Chương 90: Chương 90




Bác quản gia và bác gái đầu bếp đều là người lớn tuổi, Du Dã cơ bản là không có cách nào chặn hai người lớn tuổi ở ngoài cửa từ chối tiếp, đành phải mời họ tiến vào.

Bác gái đầu bếp xách theo bịch lớn bịch nhỏ, nói một câu 'xin phép', đi thẳng vào nhà bếp. Bác quản gia thì lại nhìn thấy vệt máu dính trên chiếc áo sơ mi mà cậu chưa kịp thay, kêu lên đầy thảng thốt: “Sao lại bị thương, tủ thuốc ở đâu?”

Du Dã mất tự nhiên nói: “Không có việc gì, bác để cháu tự xử là được.” Cậu tạm ngừng một chút, lại ngượng nghịu nói: “Bác đừng nói với Quý Khâm Sinh.”

Quản gia hiển nhiên sẽ không nghe cậu, giống hệt như Quý Khâm Sinh, không chỉ cương quyết băng bó cho cậu bằng được, mà buổi tối hôm đó, trong lúc Du Dã đang ngồi trước bàn ăn, bác gái đầu bếp đang hầm canh cho cậu, cậu còn nhận được tin nhắn WeChat của Quý Khâm Sinh hỏi cậu làm sao mà bị thương.

Du Dã bỏ điện thoại di động sang một bên, không thèm để ý. Tay nghề của bác gái đầu bếp thực sự quá giỏi, món canh này rất thơm ngon, húp vào quả thực làm cho người ta muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Chỉ là điện thoại di động không ngừng rung lên, thực sự ảnh hưởng đến tâm trạng. Cậu định cứ mặc kệ, ăn uống xong xuôi, liền mặc áo len vào, xuống lầu đi dạo một vòng uống sữa bò.

Kết quả cậu vừa mở cửa ra, gần như lập tức có động tĩnh truyền đến từ cánh cửa trước mặt, quản gia thế mà lại bước ra từ căn hộ đối diện: “Cậu Du, cậu chuẩn bị ra ngoài sao?”

Du Dã trợn mắt há mồm, liếc nhìn căn hộ đối diện: “Sao bác lại...”

Quản gia: “Cậu chủ đã thuê căn hộ này từ sáng sớm, trước khi cậu chủ trở về, tôi đều sẽ đây.”

Du Dã: “...” Cậu nén cơn giận và nuốt lại tiếng chửi thề: “Cháu chuẩn bị ra ngoài dắt chó đi dạo, bác muốn đi theo?”

Bác quản gia nhìn chú chó trắng chạy tới bên chân cậu vẫy đuôi đầy vui sướng: “Vâng.”

Du Dã: “...” Vâng cái gì mà vâng! Thật sự phải giám sát cậu như vậy sao?

Chiêu này của Quý Khâm Sinh tuy rằng đơn giản và thô bạo, nhưng thực sự đã bóp nghẹt cánh cổng sinh mệnh của Du Dã. Cậu không có việc làm, chỉ cần ra ngoài là bác quản gia sẽ đi theo, cũng không thể gọi là gây cản trở công chuyện.

Cậu nói muốn hẹn bạn bè ra gặp mặt, bác quản gia bèn nói sẽ đưa cậu đến chỗ hẹn, bác chờ ở bên ngoài là được.

Du Dã thật sự hẹn bạn, sau khi buổi hẹn kết thúc, đi ra nhìn thấy bác quản gia ngồi trong xe ăn cơm hộp, người đã lớn tuổi như vậy, thoạt trông quá đỗi xót xa.

Du Dã không chịu nổi, chủ động gọi lại cho Quý Khâm Sinh: “Quý Khâm Sinh, anh kêu người về ngay cho em, các bác đã già cả như vậy rồi, anh hành xác bọn họ làm gì hả!”

Quý Khâm Sinh: “Rốt cuộc em cũng chịu để ý đến tôi.”

Du Dã: “Thôi đi, đừng đánh trống lảng, em đang nói chính sự với anh đây!”

Quý Khâm Sinh: “Thể chất của chú Trần rất tốt, hơn nữa đến lúc tôi trở về chú ấy sẽ quay về biệt thự nhà họ Quý, em đừng lo lắng.”

Du Dã: “Thế khi nào thì anh trở về?”

Quý Khâm Sinh nghe đến vấn đề này lại bắt đầu im lặng, Du Dã kìm nén cơn nóng nảy: “Coi như em xin anh, anh đi để làm gì chứ, chuyện đã qua cả rồi, hiện tại em chỉ muốn hai đứa mình đều bình an khỏe mạnh không được sao?”

Giọng của Quý Khâm Sinh cũng dịu hẳn: “Em tin tôi.”

Du Dã giận dữ cúp điện thoại, tin cục cứt! Cái tên khốn khiếp này!

Lúc này Phó Minh Khang gọi điện thoại cho cậu, nói thị thực đã được cấp, bảo cậu đi lấy hộ chiếu, lại hỏi cậu bao giờ xuất phát.

Du Dã cầm di động nghía bác quản gia ở cách đó không xa: “A Khâm nhờ người giám sát tôi, hiện tại tôi ra ngoài đều có người đi cùng.”

Phó Minh Khang oa một tiếng: “Không ngờ nha, ông Quý dữ dội như vậy luôn?!” Vừa nói xong chính gã dường như cũng cảm thấy này tính từ này không đúng, khẽ ho một tiếng: “Ý của tôi là...”

Du Dã: “Được rồi, tôi cần anh hỗ trợ một việc.” Hỗ trợ đánh lạc hướng bác quản gia.

Chuyện này nói khó cũng không khó, ngày hôm sau cậu ra khỏi nhà tìm Phó Minh Khang, hai người gặp nhau ở một hộp đêm. Ông chủ hộp đêm là bạn tốt của Phó Minh Khang, Du Dã cầm hộ chiếu mà Phó Minh Khang trả lại cho cậu, chuồn ra ngoài từ cửa sau theo sự chỉ dẫn của ông chủ.

Đến lúc cậu có mặt ở sân bay, Du Dã lại nhận được cuộc gọi của bác quản gia, cũng chỉ có thể trái lương tâm mà gác máy.

Cậu một thân một mình, ngay cả hành lý cũng chẳng mang gì mấy, chỉ cầm một chiếc điện thoại di động, hộ chiếu và vé máy bay, bay thẳng đến nước Pháp.

Du Dã chẳng suy nghĩ quá nhiều, thứ gì đến đó cũng có thể mua, hơn nữa nếu như cậu đã ở Pháp rồi, Quý Khâm Sinh cũng đâu thể nào không gặp cậu chứ.

Thời gian của chuyến bay rất dài, dài đến nỗi lúc Du Dã xuống máy bay, sau đó đổi sim điện thoại, bấy giờ mới phát hiện WeChat đã bị Quý Khâm Sinh cuồng oanh loạn tạc. Tin nhắn cuối cùng là năm tiếng trước, Quý Khâm Sinh nói: “Rốt cuộc em đã đi đâu vậy, đừng khiến tôi lo lắng.”

Rốt cuộc ai mới là người khiến người khác lo lắng đây!

Du Dã không mang theo hành lý, cũng may là cậu đã từng đến đây, cậu gọi điện thoại cho Quý Khâm Sinh, không có ai nhấc máy.

Cuối cùng Du Dã chỉ đành phải bấm số điện thoại của bác quản gia, bác quản gia ở đầu dây bên kia kích động vô cùng, Du Dã chờ quản gia kích động xong, mới chậm rì rì nói: “Hiện tại cháu đã đến Pháp, bác nói cho cháu biết cậu chủ nhà bác đang ở đâu đi?”

Bác quản gia: “Cậu Du... sao cậu lại tùy hứng như vậy!”

Du Dã: “Đâu có tùy hứng bằng cậu chủ nhà bác, thế mà còn dám gọi bác tới canh chừng cháu.”

Bác quản gia: “Tôi đã hứa với cậu chủ là không thể nói.”

Du Dã: “Vậy cháu nói thật với bác nhé, hiện tại trên người cháu không có đồng nào cũng không có hành lý, ở mãi tít một nơi đất khách quê người xa xôi, nếu như bác không nói cho cháu biết anh ấy đang ở đâu, thì cháu chỉ có thể vật vờ ở sân bay thôi.”

Quản gia: “Tôi mua vé máy bay về nước cho cậu.”

Du Dã: “Cháu không về.”

Quản gia: “...” Trong sự bất lực, quản gia cuối cùng vẫn là nói cho cậu biết khách sạn mà Quý Khâm Sinh đang ở, còn nói với giọng lo lắng: “Cậu có tiền để đi taxi chưa?”

Du Dã: “Ban nãy cháu lừa bác đấy, cháu mang theo thẻ ngân hàng.”

Bác quản gia đã hoàn toàn hết giận nổi, cũng xem như là tại mình giám sát không nghiêm, nếu như Quý Khâm Sinh sau này trách cứ bác, bác cũng chỉ có thể chịu trận.

Như là có thể đoán được bác quản gia đang suy nghĩ điều gì, Du Dã cười nói: “Bác yên tâm, cháu sẽ không để cho anh ấy làm khó dễ bác, anh ấy vẫn chịu nghe lời cháu.”

Chỉ là trong chuyện bắt cóc này, Quý Khâm Sinh hoàn toàn không chịu nghe lời.

Quý Khâm Sinh muốn làm gì, cậu biết, nhưng Quý Khâm Sinh cơ bản là không biết hai người đàn ông kia đáng sợ đến mức nào.

Du Dã ngồi trên taxi, suốt dọc đường đi lòng căng như dây đàn. Cậu ngủ ở trên máy bay cũng không được ngon, hiện tại tính nhẩm một chút, đã không hề chợp mắt hơn hai mươi tư giờ, thế nhưng tinh thần của cậu rất kích động, không thấy buồn ngủ một chút nào.

Bây giờ cậu chỉ muốn mau chóng tìm được Quý Khâm Sinh, trước hết tẩn cho một trận, sau đó ôm người ngủ một giấc no say.

Đi taxi tốn hơn ba tiếng đồng hồ mới đến nơi, cũng may là Du Dã đã bốc trúng “ô có thưởng”*, sân bay mà cậu chọn là chỗ cách thị trấn nhỏ nơi cậu và Quý Khâm Sinh gặp gỡ năm ấy gần nhất.

*nguyên văn: 压对了宝, là trò xếp vài chiếc cốc ra trong đó có một chiếc cốc úp xúc xắc, đảo vị trí của cốc vài lần, ai đoán trúng cốc chứa xúc xắc là người thắng.

Quả nhiên, Quý Khâm Sinh cũng ở đó.

Còn ở ngay đúng khách sạn mà năm đó cậu đã từng ở.

Theo lời của Phó Minh Khang, Quý Khâm Sinh lần này không phải là đi một mình, hắn thuê một nhóm người, chỉ để lùng cho ra hai tên bắt cóc năm đó.

Không có bằng chứng từ phía cậu, việc đi tìm người từ hai năm trước tiêu tốn thời gian và công sức, chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Nếu không phải là như vậy, thì lẽ ra năm đó lực lượng cảnh sát ở đây đã tìm được rồi.

Nhưng Quý Khâm Sinh vẫn cứ hạ quyết tâm, ra chiều không-tìm-được-thì-sẽ-không-trở-về. Du Dã cảm thấy may mà mình chưa nói cho Quý Khâm Sinh biết chuyện này, đâu chỉ không nói, còn bởi vì vậy mà cãi nhau một trận.

Quý Khâm Sinh là bởi vì cãi nhau với cậu, cho nên mới chạy đến Pháp sao?

Du Dã đã tới được khách sạn, lại trông thấy có xe cảnh sát ở trước cửa, ánh đèn chói mắt kia không ngừng nhấp nháy xoay tròn, kích thích thần kinh vốn đã căng thẳng và mỏi mệt của Du Dã.

Cậu cất bước chạy nhanh về phía khách sạn, lại vừa đúng lúc bị một người đang lao ra từ bên trong đụng phải, ngã xuống đất.

Đó là một người Châu Á, vừa nói xin lỗi bằng tiếng Pháp, vừa đưa tay ra muốn đỡ cậu, ai ngờ lúc trông thấy mặt cậu, gã lại dừng động tác trong sự kinh ngạc: “Du Dã?!”

Du Dã ngẩn người: “Anh biết tôi?”

Người đàn ông kéo cậu lên khỏi mặt đất, lúc này lực lượng cảnh sát từ bên trong đi ra, ngăn cản người đàn ông kia, nói gì đó bằng tiếng Pháp.

Du Dã đã gần như quên sạch vốn tiếng Pháp, chỉ có thể miễn cưỡng nghe được tên của Quý Khâm Sinh.

Cậu vươn tay tóm chặt lấy quần áo của người đàn ông: “Quý Khâm Sinh đang ở đâu?”

Thấy động tác của cậu quyết liệt, cảnh sát tức khắc đặt tay lên khẩu súng, xô bờ vai của cậu một cách thô bạo, buộc cậu lùi về phía sau.

Người đàn ông giơ tay lên ngăn bọn họ lại, gã nói vài câu với cảnh sát, rồi mới quay sang Du Dã, nói: “Chúng tôi cũng không biết hắn đang ở đâu.”

Du Dã: “Thế là thế nào!”

Người đàn ông: “Quý Khâm Sinh mất tích, đã mất liên lạc ba tiếng đồng hồ.”

Hai tay của Du Dã run rẩy: “Ba tiếng đồng hồ, sao mà đã kinh động đến cảnh sát.”

Người đàn ông nhìn cậu, ánh mắt kia làm cho Du Dã cực kỳ sợ hãi: “Bởi vì hắn là bị bắt cóc đi, hẳn là do cùng một nhóm người đã bắt cóc cậu năm đó.”

Du Dã chỉ cảm thấy không khí bị rút cạn trong nháy mắt, cổ của cậu vừa giống như bị người bóp thật chặt, vừa giống như đầu bị người gõ thật mạnh một cái, trong nháy mắt đó tất cả mọi hình ảnh đều biến mất, bốn bề tối đen như mực, cậu đã chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

======================================================

Editor: Tôi đã sửa lại xưng hô của Phó Minh Khang và anh Quý cho giống bạn thân:>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.