Ngược Về Thời Minh

Chương 244: Q.6 - Chương 244: Chính Đức không thể đại đăng khoa




Lưu Huy, Hạ Tam Đàn sửng sốt, lập tức kịp phản ứng lấy lòng, Hoàng thượng đồng ý không đồng ý chưa nói, mà là làm thế nào để khen Hoàng thượng, thua kém Hứa Thái rồi, không hổ là Võ Trạng nguyên, có đặt trên người chúng ta, chữ to như cái sọt cũng không đọc ra nổi.

Ba người lập tức quỳ xuống nói: - Ngã hoàng thần võ, bọn thần xin làm Thiên Tử môn sinh!

Dương Lăng cũng cười: - Hoàng thượng thượng võ thiên hạ đều biết, binh thư chiến sách hết sức quen thuộc đấy, có lão tướng ở sa trường, Hoàng thượng có thể đem sở học áp dụng vào, có vũ lược của Hoàng thượng thêm kinh nghiệm của các lão tướng, nhất định có thể luyện Ngoại Tứ gia quân và kinh doanh thành một đội bách chiến bách thắng, quét ngang thiên hạ!

Chính Đức vừa nghe mừng rỡ, thiên tử môn sinh? Hoàng thượng tự mình thu học sinh? Hay nha! Nhìn mấy Đại tướng quân uy danh lẫm lẫm, tương lai kiến công lập nghiệp, mở nhà xây phủ, ai cũng biết đó là mãnh tướng Hoàng thượng đào tạo ra, như thế rực rỡ thế nào?

Chính Đức không chút nghĩ ngợi, vỗ bàn nói: - Được! Trẫm làm Đại Thống soái Ngoại Tứ gia quân. Hắn chần chừ một chút nói: - Dương khanh, trẫm phong ngươi làm Uy Võ Tướng quân, phụ tá trẫm Thống soái tứ trấn quan binh, trẫm phong mình làm... Làm Uy Võ đại tướng quân, ha ha....

Chính Đức cười vỗ bàn nói: - Người đâu, người đâu, bảo Ngự Mã Giám Miêu Quỳ, tức tốc chế cho trẫm một hàm bài Ngự Mã Giám cao nhất, nhớ kỹ, phải to nhất, ha ha ha, nói là trẫm ban cho Đại thống soái Ngoại Tứ gia quân, lệnh Ti Lễ Giám hạ chiếu, ban thưởng Uy Võ đại tướng quân quyền cưỡi ngựa trong cung. Đúng rồi, bốn vị tướng quân cũng có quyền này.

Bốn vị tướng quân vừa nghe, không khỏi cười khổ. Hoá ra, Hoàng đế đặc biệt ban thưởng quyền cưỡi ngựa trong cung là một loại ân sủng lớn. Tuy vô cùng vinh quang, nhưng quy củ bất thành văn: Người chịu ban thưởng hàng năm phải dâng cho Hoàng thượng ngựa tốt cực phẩm.

Bốn vị này tướng quân là đại tướng lãnh binh đánh giặc, khác Dương Lăng thường ở trong cung, đặc quyền này gần như không dùng được, mà cũng không thể keo kiệt đưa ngựa cho Hoàng đế, xem ra sau này hàng năm phải thu xếp ngựa tốt dâng hoàng thượng.

Bốn người cúi mình tạ ơn, thái giám khác không hiểu, trong cung mỗi người đều đeo thẻ bài. Quy củ chế tác hắn hiểu, nên lại vội khom người nói: - Hoàng thượng, không biết vị Uy Võ đại tướng quân họ gì? Phải để khắc trên lệnh bài.

Chính Đức không cần nghĩ ngợi nói: - Đương nhiên là Chu..., tên hoàng thượng có kiêng kị, nhưng công khai gọi Chu Hậu Chiếu không khỏi đùa quá mức, Chính Đức đảo mắt nói: - Trẫm có chư vị ái khanh. Giang sơn Đại Minh vững chắc vạn vạn năm, trẫm liền gọi là... Chu thọ! Đúng, là Chu Thọ, cứ như vậy nói cho Miêu Quỳ.

Thái giám vừa nghe hoảng sợ, hóa ra Uy Võ đại tướng quân là đương kim Hoàng đế. Tiểu thái giám có rắm cũng không dám thả phải vội vàng đi truyền chỉ. Chính Đức cười nói: - Chu thọ, chu thọ Rồi bỗng nói với Dương Lăng: - Dương khanh năm nay vừa kịp nhược quán. Đã có tự chưa?

Dương Lăng vội nói: - Còn chưa có, thần đang muốn... Qua mấy ngày mời Lý Đông Dương Đại học sĩ hoặc là Tiêu Các Lão cho thần tự.

Chính Đức nói: - Bọn họ lấy được tên hay sao? Trẫm ban thưởng cho ngươi.

Chính Đức vung tay lên: - Ngươi gọi Vạn Niên đi, trẫm tên Chu Thọ, ngươi Vạn Niên, ghép vào là Chu Thọ Vạn Niên, ha ha.

Dương Lăng toát mồ hôi nói: - Hoàng thượng, thần mơ hồ nhớ có một thi nhân tên Dương Vạn Niên?

Chính Đức nói: - Đại Tống Dương Vạn Niên là thi nhân, Đại Minh Dương Vạn Niên là tướng quân. Rất khác biệt.

Dương Lăng không nói gì, hắn thấy Chính Đức hưng trí, nhẹ nhàng khoát tay áo, nói: - Bốn vị tướng quân tạm lui ra sau, bản quan có cơ mật muốn cùng Hoàng thượng thảo luận.

Bốn người lên tiếng lui ra, Chính Đức ngạc nhiên nói: - Có chuyện gì quan trọng như vậy?

Dương Lăng mắt nhìn hai thái giám sau lưng Chính Đức, thấp giọng nói: - Mời Hoàng thượng bảo hai người kia lui.

Trong lòng Chính Đức càng thêm tò mò, vội xua tay nói: - Đi xuống. Đi xuống, không thấy trẫm gọi các ngươi, không ai được đi vào.

Hai thái giám vội lui ra, Chính Đức tò mò nói: - Dương Thị Độc, chuyện gì quỷ bí như vậy?

Chính Đức tiến lên vài bước, thấp giọng nói: - Hoàng thượng, việc này dính đến người bên cạnh Hoàng thượng, nếu hai người này quả thực có ác ý, có thể ảnh hưởng tới an nguy của Hoàng thượng, sự tình trọng đại, thần không dám mạo muội bẩm báo....

Đại Minh Hoàng đế 'Hốt Tất Liệt' lại chơi trò gian trá, biến thành Uy Võ đại tướng quân Chu Thọ.

Giải Ngữ, Tu Hoa đứng dưới bóng rừng, nhìn sĩ tốt bận rộn hủy đi đại trướng, từng bầy cung nữ, thái giám theo sau bị sai hồi cung, nơi báo viên phong cảnh hoa lệ biến thành quân doanh.

Tu Hoa cười khổ nói: - Vị Hoàng đế ngoan đồng lại muốn đóng giả tướng quân? Lần tới đóng giả cái gì?

Giải Ngữ cười, thấp giọng nói: - Đóng giả Thánh giáo giáo chủ, vậy cũng thú vị, chúng ta một tả một hữu, thực là Thánh nữ phụng dưỡng giả thiên sư, ha ha... .

Tu Hoa trừng nàng nói: - Không có đứng đắn, cẩn thận lộ chân tướng.

Giải Ngữ bĩu môi nói: - Tiểu Hoàng đế không đem lòng sinh nghi, ai dám hoài nghi hai người chúng ta? Đáng tiếc chúng ta không thể động thủ, bằng không Ninh Vương sẽ có cơ hội vào kinh rồi, nếu không Tiểu Hoàng đế sớm đã bị chúng ta... Hừ, coi hắn suốt ngày chỉ biết càn quấy, làm sao giống với một minh quân, giang sơn sớm nên đổi chủ, do Di Lặc Phật Tổ chủ thế.

Tu Hoa bỗng nhiên thở dài nói: - Hắn... Với chúng ta coi như không tệ, nếu không phải do ta và ngươi bị triều đình vô năng làm hại cửa nát nhà tan, thuở nhỏ hứa hẹn chung thân phụng dưỡng Di Lặc Phật tổ....

Giải Ngữ sẵng giọng: - Tỷ tỷ....

Tu Hoa lập tức ngậm miệng, sau một lúc lâu mới thở dài nói: - Không có chuyện gì... Hoàng thượng cũng quá càn quấy chút, cả cung nữ thái giám cũng đuổi đi rồi, báo viên đây quan binh. Như vậy chẳng phải chúng ta sẽ mất liên lạc với bên ngoài?

Giải Ngữ nói: - Tỷ tỷ lo lắng làm gì? Giáo chủ thần thông quảng đại, nhất định sẽ nghĩ cách phái người vào.

Hai người đang xì xào bàn tán , một tiểu giáo khiêng đại kỳ đi tới, cắm xuống mặt đất rồi buộc dây thừng lên cây, hai người vừa mới định tránh đi, chợt phát hiện tiểu giáo anh tuấn như đang lơ đãng làm thủ hiệu, Tu Hoa giả bộ vuốt ve trâm hoa trên tóc mai, cũng làm một thủ thế không để người khác chú ý.

Tiểu giáo từ từ đi qua, thấp giọng nói: - Phật Di Lặc hàng không, làm chủ thế giới.

Tu Hoa khẽ cười nói: - Phật tổ cứu kiếp nạn, tế độ muôn đời. Ta tin Phật, vị quan gia này cũng tin Phật tổ sao?

Tiểu giáo ngẩng đầu, mày kiếm vô cùng anh tuấn. Nghe vậy lại hạ giọng nói vài câu, Tu Hoa lúc này mới vui vẻ nói: - Các ngươi thật bản lãnh, Hoàng đế vừa mới thay đổi người trong viên, các ngươi đã đến. Phái ngươi tới chính là... Đại pháp sư sao?

Tiểu giáo nói: - Cô nương chỉ đã đoán đúng một chứ đại.

Giải Ngữ không nhịn được nói: - Một chữ đại? Chẳng lẽ là Đại thiếu chủ? Hắn đến kinh sư rồi hả?

Tiểu giáo đột nhiên mở miệng cười, nói:

- Không phải Đại thiếu chủ, là Đại tướng quân. Trụ Quốc Long hổ Thượng Tướng Quân, Dương Lăng Đại tướng quân!

Giải Ngữ chấn động, môi vừa hé ra, ngón tay tiểu giáo đã cách ngực dưới nàng ba tấc, nói: - Mạo phạm, không cần nói với Hoàng thượng.

Giải Ngữ trừng mắt nhìn lão Đại, thân mình đã mềm nhũn. Tu Hoa hoảng hốt, thân hình lao về phía trước. Giống như muốn cứu Giải Ngữ, nhưng thân hình vừa động, mũi chân lại quay ngược như tìm đường bỏ chạy.

Tiểu giáo rút từ hông ra một thanh Long Tuyền nhuyễn, thản nhiên cười nói: - Cô nương nếu như là người thông minh, biết có chắp cánh cũng không thể ra khỏi báo viên.

Tu Hoa quay lại. Xung quanh là binh lính đao ra khỏi vỏ, tên trên dây cung, trường thương san sát. Quả nhiên là lên trời xuống đất đều không có lối đi, sắc mặt lập tức biến thành tuyết trắng, tiểu giáo thấy nàng đã bỏ ý chạy trốn, thu kiếm, ôm quyền cười nói: - Võ Đang môn hạ Ngũ Hán Siêu, mời cô nương bó tay chịu trói.

- Cứ như vậy là thôi sao? Dương Lăng mặc nhung trang, ngồi trên ghế nhíu mi hỏi.

Lý Đông Dương cười nói: - Hoàng thượng lòng mềm yếu, không đồng ý dùng hình với hai vị cô nương kia, cũng không moi ra khẩu cung, tạm giam cũng không nghiêm, nhưng lại cho các nàng tìm cơ hội tự sát. Cẩm Y Vệ, nội vụ phủ đang điều tra tư liệu liên quan tới lai lịch các nàng.

Hai người này thân phận không thể bắt bẻ, các nàng là hồng bài trong đoàn kỹ nghệ Nam Xương, từ nhỏ đã sống ở đó, thời gian ở đoàn kỹ nghệ cũng bảy năm, gần Nam Xương không ai không biết các nàng. Vào mừng thọ Ninh Vương phi thì vào phủ chúc thọ, trùng hợp Ninh Vương thu xếp tiến lễ cho Hoàng thượng, biết Hoàng thượng khi còn là Thái Tử đã thích kỹ nghệ, liền đem đoàn kỹ nghệ này vào kinh.

Ninh Vương phái người vào kinh thu xếp, Dương Đình Hòa cũng thu Ninh Vương hậu lễ, hơn nữa cứ việc giờ chứng minh Giải Ngữ Tu Hoa là Di Lặc giáo nhân, nhưng Di Lặc giáo chỗ nào cũng nhúng tay vào, từ biên quan tướng lĩnh tới đoàn kỹ nghệ dân gian, lợi dụng Ninh Vương, cài người bên Hoàng thượng cũng không phải là không được.

Trong lòng Dương Đình Hòa vẫn đi theo suy nghĩ của hắn: Di Lặc giáo phản Đại Minh, phản Chu gia, cho dù Ninh Vương muốn phản, cũng không có khả năng cùng Di Lặc giáo hợp tác.

Cho nên Dương Đình Hòa tiếp lời nói: - Xem ra Di Lặc giáo đã mang các nàng vào kinh mới phát giác được đó là một cơ hội có thể lợi dụng, do đó bảo các nàng sắc dụ hoàng thượng, mê hoặc triều cương, Ninh Vương cũng có tội, nhưng Phiên vương lại rất khó động tới.

Tiêu Phương thấy Dương Lăng trầm tư bèn khuyên giải nói: - Đại nhân, bản quan và hai vị Đại học sĩ thảo luận, phiên vương không dễ động! Thiên hạ các nơi đều có phiên vương đóng quân, hơi có ngọn gió thổi cỏ lay sẽ dâng lên sóng to gió lớn, có thể biến động toàn cục. Huống chi Di Lặc giáo giỏi về luồn cúi, lại là bệnh cũ của Đại Minh, đủ loại dấu hiệu cho thấy Ninh Vương cũng chẳng hay biết gì, là người bị hại.

Dương Lăng nghe hắn giải thích, trong lòng đã rõ tam Đại học sĩ kiêng kị, từ xưa tước bỏ thuộc địa vốn là việc rất khó làm. Nếu chỉ dựa vào thông báo công bố nói hai nữ gián điệp biết nói vài câu ám hiệu của Di Lặc giáo, không người chứng nhận, không có vật chứng nhận, hai nữ nhân lại chết, không có bằng chứng mà bãi miễn phiên vương, chỉ sợ tất cả phiên vương sẽ như lâm đại địch nghĩ triều đình cố ý chế tạo cạm bẫy để tước bỏ thuộc địa.

Triều đình đại sự dù sao cũng không như ân oán giang hồ chém giết. Nghĩ đến đây, Dương Lăng bình tĩnh lại. Rốt cuộc mình vẫn thua kém đám lão thần trong triều, chưa biết bình tĩnh như họ, Dương Lăng hỏi: - Việc này giải quyết thế nào?

Lý Đông Dương nói: - Mới vừa rồi ba người chúng ta gặp mặt Hoàng thượng, đã nói ý tứ của mình, Hoàng thượng đã đồng ý rồi. Hạ chỉ khiển trách Ninh Vương, phỏng chừng không lâu nữa tấu chương thỉnh tội sẽ tới, sau đó lại mời Hoàng thượng hạ chỉ an ủi, lệnh Xưởng Vệ nghiêm mật chăm chú nhìn Giang Tây dò la động tĩnh là được.

Còn có. Nội đình Lưu công góp ý với Hoàng thượng, khôi phục Ninh Vương tam vệ, Hoàng thượng chưa đồng ý khôi phục tam vệ, nhưng hạ chỉ Nam Xương tả vệ chia làm Ninh Vương phiên vệ, sau việc này, đã phi ngựa phái người đuổi theo thu hồi thánh chỉ.

Dương Lăng gật gật đầu, nói: - Ba vị Đại học sĩ suy nghĩ cặn kẽ, thực bản quan không thể bằng.

Lý Đông Dương cười nói: - Còn may mà đại nhân tỉnh táo. Di Lặc giáo nữ không biết có chủ ý gì, các nàng ở bên Hoàng thượng lâu như vậy, nếu có ý giết vua... Ta nói là nếu, thì thực giật mình toát mồ hôi lạnh.

Hắn đứng lên nói: - Bản quan nghe nói Sơn Đông liệp hộ Thanh Châu thay mặt triều đình bắt giữ mãnh thú, tử vong nhiều người, triều đình không khỏi lo lắng cứ thế sẽ kích khởi dân biến, có hơn ba trăm thợ săn trong núi tụ họp dân chúng gây rối đã bị vệ sở trấn áp. Nhưng bản quan đối với chuyện này vẫn không yên lòng, muốn đi Hộ bộ, Hình Bộ thảo luận với hai vị thượng thư, chuẩn bị quan viên tới Thanh Châu xét hỏi một phen, để mau chóng bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng. Dương đại nhân, cáo từ.

Tiêu Phương ở trước mặt người khác không tiện quá mức thân mật, cũng chăp tay cáo từ rời đi. Dương Đình Hòa đứng dậy muốn đi, lo nghĩ thế nào vẫn nói: - Đại nhân, bản quan có một lời khuyên, đại nhân xin chớ trách móc, Hoàng thượng dù sao cũng là thiên hạ cộng chủ, quan tâm võ bị cũng không sai, nhưng tự phong đại tướng quân, cả ngày ở ngoai ô diễn võ, tiếng pháo ù ù, âm thanh chấn động kinh ấp, cái này không ổn.

May mắn Hoàng thượng 'Đại tướng quân' không ra khỏi kinh sư nửa bước, chỉ ở ngoai ô diễn võ có thể xem như Hoàng thượng chơi đùa, ta còn có thể trấn an được quan viên trong triều, đại nhân... Ôi! Đại nhân là người bên cạnh Hoàng thượng, vẫn nên khuyên nhủ mới được.

Dương Lăng khác họ, tuy nhiên lời Dương Đình Hòa uyển chuyển hết sức chân thành, hắn rõ ràng noi theo Chính Đức, đủ loại quan góp lời, tai trái nghe tai phải bốc hơi là được, nhưng cũng không muốn cãi cọ với y, chỉ đành mỉm cười nói phải.

Dương Đình Hòa khẽ lắc đầu, chắp tay thở dài, bước chân trầm trọng rời đi.

Đã nhiều ngày Chính Đức vô cùng mê luyến chiến hỏa, chinh chiến, được tứ đại tổng binh chỉ điểm, Chính Đức gần như tinh tiến thần tốc.

Hắn phát hiện hoá ra chỉ huy tác chiến không chỉ suất quân xung phong đơn giản như vậy, trong đó có rất nhiều học vấn, sau khi trở về phê xong tấu chương liền xem binh thư, lại gọi Binh bộ và ngũ quân phủ đô đốc đến giảng giải, thái độ cần cù hiếu học.

Tiễn ba vị Đại học sĩ ra khỏi cửa, Dương Lăng rời khỏi phòng khách tới chỗ Chính Đức ở: - Thần Dương Lăng tham kiến Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng đã phê xong tấu chương?

Dương Lăng chỉ yêu cầu Chính Đức Hoàng Đế mỗi ngày không được đọng lại tấu chương, nhất định phải xử lý xong tấu chương mới được đi ngoại ô diễn võ, Chính Đức cũng biết Dương Lăng vì tốt cho hắn, ngẫm lại tấu chương quan trọng cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn nội các đã nghĩ ra ý tưởng, cũng không từ chối.

Chính Đức một tay nhấc bút son, một tay cầm tấu chương xem, nghe tiếng Dương Lăng liền ngẩng đầu cười nói: - Miên đi, Dương khanh tới thật đúng lúc, trẫm bị tam Đại học sĩ làm chậm trễ một lát, ở đây chỉ còn hai phần mà thôi.

Chính Đức đã mặc sẵn giáp trụ, hắn vội vàng duyệt tấu chương, bỏ thêm lời phê rồi cho thái giám để vào hộp, phân phó nói: - Lập tức đưa trở về Ti Lễ Giám. Sau đó vui vẻ nói: - Dương khanh, chúng ta đi thôi.

Đúng lúc này, một thái giám ôm một ngọc bài trong suốt tới, cung kính nói: - Hoàng thượng, hàm bài Ngự Mã Giám cao nhất đã xong, mời Hoàng thượng xem qua.

Chính Đức ngạc nhiên nói: - Hàm bài ở đâu? Ngươi đang cầm gì vậy?

Tiểu thái giám nói: - Đây... Đây là hàm bài Ngự Mã Giám phụng thánh dụ chế tác ở mức cao nhất, dùng ba con ngà voi, bốn lượng vàng. Mời Hoàng thượng khiển lãm.

Tiểu thái giám quân bài làm từ xương, chỉ thấy bên trên có một hàng chữ vànglớn: - Uy Võ đại tướng quân Chu Thọ

Chính Đức ngây người sửng sốt, ôm bụng cười nói: - Trẫm nói lớn nhất là muốn nói chữ và số trên quân bài, bọn họ như vậy... Như vậy...

Chính Đức bật cười, dù sao tấm bài khá tinh xảo nên khoát tay nói: - Thôi. Đã làm xong thì giữ đi, đi đến đâu ngươi cõng theo cho trẫm là được.

- Dương khanh lời nói luôn kinh người, chiến lược thủ thế giống như trong Tôn Tử binh pháp, không biết là chiến lược thủ thế gì? Chính Đức ngồi trên lưng ngựa hỏi. Vừa mới cùng tứ trấn tổng binh diễn võ bày trận, Chính Đức hưng phấn cũng Dương Lăng trở về. Ngồi trên lưng ngựa vừa đi vừa lãnh giáo.

Dương Lăng lại cười nói:

- Hoàng thượng, kỳ thật đây là binh pháp mà Tôn Tử binh pháp đề cập qua, chiến lược thủ thế và thủ kích hư thực có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chủ yếu là chú ý trước tránh bất lợi. Đợi chiến cuộc có lợi với chúng ta thì thủy cầu quyết chiến.

Tuy nhiên nói dễ làm khó, một là tố chất quân sĩ, áp dụng chiến lược thủ thế, sĩ tốt phải hiểu được ý của tướng lĩnh, phải hiểu rõ trong lòng, nếu không sĩ khí đê mê, lòng người u ám. Vốn là có dự mưu nhượng bộ tránh né, nhưng binh sĩ không thể phối hợp, cuối cùng lại thành tan tác.

Vả lại, theo bề trên lý giải, tướng lĩnh ủng hộ tiền phương kế hoạch, nếu một viên Đại tướng cố ý yếu thế dụ địch xâm nhập, thực thi chiến lược lui bước, nhưng quan trong triều không hiểu được. Cho là hắn e sợ địch, ép hắn tức thời xuất binh, phá hủy kế hoạch. Thì dù có là Tôn Vũ tái thế, Vũ Mục tái sin, cũng chỉ có thể ngồi khóc nhìn thất bại.

Dương Lăng nói tới đây, nhớ tới tên Hùng Đình Bật khốn khiếp, biết rõ tất bại, lại bức bách lệnh vua, ở đầu thành khóc lớn một hồi, suất quân tuyệt vọng ra khỏi thành chiến cùng quân Thanh khiến cõi lòng ưu tư.

Chính Đức thấy vậy nói: - Trẫm hiểu, muốn mưu của tướng soái quán triệt cần trên dưới phối hợp, nếu không chỉ có hỏng việc.

Chính Đức ngẩng đầu, kêu: - Khởi cư quan, thư ký quan! Hai người vốn ở gần, nghe Hoàng thượng triệu tập, liền cùng thái giám ôm quân bài lớn nhất ruổi ngựa tới, Chính Đức dương dương tự đắc mà nói: - Nhớ kỹ, hôm nay trẫm chính miệng cho phép, ngày khác Dương Lăng ái khanh ở chiến trường có thể tùy ý làm, tướng ở bên ngoài mà không phụng quân mệnh, trẫm không trị tội!

Khởi cư quan cúi người xác nhận, Dương Lăng không biết nên khóc hay cười: - Hoàng thượng, thần chỉ nói ra tâm tình của kẻ làm tướng soái, chứ không có xin Hoàng thượng quyền to như vậy.

Chính Đức cười nói:

- Trẫm hiểu, chỉ có điều chiến sự trọng đại, chẳng lẽ không phải Uy Võ Tướng quân ngươi thay trẫm xuất binh? Quyền lợi cho ngươi, không phải biểu lộ trẫm quân thần một lòng, phối hợp tâm ý sao?

Dương Lăng nghe xong không khỏi bật cười lắc đầu, lúc này Hoàng đế đã gần kinh thành, trước sau tuy chỉ có ba dặm, thành trì nguy nga trước mắt, ven đường cây cỏ nở rộ, rất nhiều gia đình giàu có, cung nữ, tú sĩ đạp cỏ tìm hương, thấy gần ngàn tên binh sĩ phóng ngựa chạy tới, không khỏi nghỉ chân dừng xem.

Dân chúng chỉ biết ngoai ô có binh biên quan tứ trấn điều đến chỗ này diễn võ, Đại tướng quân Chu Thọ, tướng quân Dương Lăng cầm binh chứ không biết Chu Thọ chính là đương kim Hoàng thượng. Chính Đức nhìn dân chúng ven đường, vui sướng hết nhìn đông lại nhìn tây, nói với Dương Lăng: - Trẫm thấy dân chúng cũng rất vui vẻ, nếu mặc long bào, đỉnh đầu đội lọng vọng, dọc đoạn đường này cũng chỉ có thể thấy đỉnh đầu quỳ bái và mấy cái mông, thật sự không thú vị.

Dương Lăng phì cười, Chính Đức cũng cười nói: - Hiện tại vẫn còn sớm, trẫm thay quần áo theo ngươi hồi phủ. Gặp Tiên nhi.

Mấy ngày nay, Chính Đức mỗi lần gặp Đường Nhất Tiên đều có cảm giác nàng đối đãi mình, từ giọng điệu, ánh mắt hoàn toàn khác trước, có khi lộ ra dịu dàng chưa bao giờ thấy, có khi lại như thoáng chút suy tư nặng nề, nhưng ý vị nữ nhân càng thêm đậm đà khiến Chính Đức thần hồn điên đảo, hắn cũng cảm nhận được ám hiệu của Đường Nhất Tiên. Cảm giác ngọt ngào và khoái hoạt này thật quá kỳ diệu.

Chính Đức nói xong, ánh mắt nhìn qua dân chúng trên đường, đột nhiên thân mình chấn động, dây cương căng thẳng, ghìm ngựa đứng lại nơi đó. Hoàng thượng dừng ngựa, các tướng sĩ cùng đều ghìm ngựa đình cương, nhất thời đội ngũ ngàn người nghiêm nghị không một tiếng động.

Dương Lăng nhìn qua, lập tức cũng giật mình. Đường Nhất Tiên, Hàn Ấu Nương, Mã Liên Nhi và một đám mỹ nhân xinh đẹp đang đứng ở ven đường, Dương Lăng không khỏi âm thầm kêu khổ, cả nhà đều nhận ra Chính Đức, duy chỉ có Đường Nhất Tiên không thân phận thật của hắn, vốn mấy ngày nay thấy hai người tình đầu ý hợp. Đang chuẩn bị tìm cơ hội nói ra thân phận của Chính Đức, ai ngờ...

Đường Nhất Tiên nhìn từ từ bạch mã lên Chính Đức, nón bạc giáp bạc thắt lưng đeo trường đao. Sắc mặt nhìn không giống như giận, một trận gió thổi qua mũ soái của Chính Đức khiến chùm dây đỏ phất phơ, hắn cũng không khỏi giật mình tỉnh lại, quay đầu có chút cầu xin nhìn Dương Lăng.

Dương Lăng im lặng một lát, chợt nói: - Nhất tiên có thể thích một Giáo Úy nhỏ chứ không phải thích trang phục trên người hắn, Giáo Úy này có là tướng quân hay là Hoàng đế thì quan hệ gì? Sớm muộn gì cũng phải nói, Hoàng thượng tự nói rõ với Tiên nhi đi.

Chính Đức nghe xong chậm rãi quay lại, Đường Nhất Tiên lặng lẽ nhìn Chính Đức trong trang phục áo giáp anh khí bừng bừng, trong ánh mắt bỗng nhiên lộ ra một chút dịu dàng, Chính Đức bừng lên dũng khí, thúc ngựa đi tới bên Đường Nhất Tiên. Gương mặt thật sự nghiêm túc nói: - Tiên nhi, ta... Ta chính là....

Ý cười trong mắt Đường Nhất Tiên chợt lóe: - Ngươi là ai?

Chính Đức cắn chặt răng, lớn tiếng nói: - Ta chính là... Đại Minh Hoàng đế Chu Hậu Chiếu!

Hắn nói xong, vừa thoải mái vừa lo lắng, Nhất Tiên liệu có giận mình đã gạt nàng?

Đường Nhất Tiên duyên dáng hạ bái, nói: - Dân nữ Đường Nhất Tiên tham kiến ngã hoàng vạn tuế.

Trong lòng Chính Đức hoảng hốt, duỗi ra tay, chỉ thấy Đường Nhất Tiên chưa phụng chỉ dụ đã chậm rãi đứng dậy, hạ giọng nói: - Trong lòng Nhất Tiên vẫn hy vọng... Ngài là Hoàng Giáo Úy, cùng ta... Cùng ta hoàn thành nửa cuối "Sát Biên Nhạc".

Trong lòng Chính Đức mừng như điên, lớn tiếng nói: - Ta chính là Tiểu Hoàng, ở trước mặt muội ta vĩnh viễn chỉ là Tiểu Hoàng, là Tiểu Hoàng thích muội chứ không phải Đại Minh thiên tử.

Hắn vươn tay ra, ánh mắt nóng cháy nhìn Đường Nhất Tiên, kiên định nói: - Lên ngựa..

Hàn Ấu Nương và Tuyết Lý Mai mỉm cười đẩy nàng, Đường Nhất Tiên do dự một chút, đưa bàn tay nhỏ bé ra. Chính Đức nắm chặt, kéo nàng lên lưng ngựa, bả vai của hắn còn rất non nớt, nhưng mặc ngân giáp lại có vài phần khí thế của Đại tướng quân, điềm tĩnh và ung dung.

Hắn phóng tầm mắt nhìn quanh, bỗng nhiên thúc ngựa. Tuấn mã tung bốn vó, nhẹ nhàng chạy về phía trước.

Xuân phong quất vào mặt, trong lòng thư sướng dị thường. Bọn thị vệ nhanh chóng tránh sang hai bên, tạo ra một con đường, kỵ sĩ phía sau cũng đồng loạt thúc ngựa, đồng bộ chạy về phía trước, vây một ngựa hai người ở giữa.

- Nơi này chưa bao giờ tới sao? Phía trước... Chính là Ngọ môn Chính Đức ôm eo Đường Nhất Tiên, chậm rãi tới trước Ngọ môn, bọn thị vệ dừng ở phía sau.

Đường Nhất Tiên nhìn cửa cung màu đỏ thắm, thành cung màu vàng đồ sộ, hạ giọng nói: - Ừ, cửa cung đóng rồi.

Chính Đức nói: - Cửa chính rất ít khi mở, bình thường chỉ có ba loại người có thể từ cửa này vào hoàng cung.

Đường Nhất Tiên tò mò nói: - Người nào?

Chính Đức nói lỡ miệng, bất giác thầm hối hận, đành phải kiên trì đến cùng thấp giọng nói: - Một là Hoàng đế, chỉ có Hoàng đế xuất nhập cung đình phải đi cửa chính Ngọ môn. Một... Là Hoàng hậu, nàng... khi lần đầu tiên nhập cung, còn lại là... Ba người Trạng Nguyên, Bảng Nhãn. Thám Hoa đứng đầu thi đình các năm.

- Ah... Đường Nhất Tiên nói: - Thủ vệ đang nhìn, chúng ta quay về đi.

Chính Đức nghe nàng thở dài, đột nhiên trong lòng nóng lên, bàn tay để bên hông nàng căng thẳng: - Ta dẫn muội đi xem!

Chính Đức đi vào Ngọ môn, ngang nhiên quát: - Mở cửa cung!

Thị Vệ Thống lĩnh nhận ra đương kim Hoàng đế, nghe vậy không dám chậm trễ, cửa cung ầm ầm mở ra, tòa điện Thái Hòa cùng lầu đài các vũ cũng theo hai cánh cửa mà chậm rãi hiện ra trước mắt.

Chính Đức thúc ngựa, nói: - Giá! Ngựa nhẹ nhàng phóng qua cửa cung. Đường Nhất Tiên luống cuống. Vội nói:

- Làm cái gì vậy? Mau cho ta xuống, như vậy không tốt.

Chính Đức không để ý, Bạch Mã dọc theo con đường tới thẳng trước Thái Hòa môn mới dừng lại. Tất cả thị vệ, thái giám, cung nữ đều quỳ xuống ngay tại chỗ.

Chính Đức dương dương tự đắc nói: - Tiên nhi, muội xem, Đông sương này là nơi sắc phong nội các, tra xét chỉ dụ. Tây sương là nơi bàn việc công, bên trong còn có phòng ăn. Sau Thái Hòa điện là Trung Hòa điện, Bảo Hòa điện, tổng cộng ba đại điện. Bên kia là là Thể Nhân các, Hoằng Nghĩa các, cùng với Ngân, Bì, Đoạn, Y, Từ, Trà và Tư khố...

Hắn bùi ngùi thở dài nói: - Tiên nhi, đây là nơi ta đã sống mười sáu năm.

Đường Nhất Tiên dựa vào lòng hắn si ngốc thở dài: - Tráng lệ... Nhưng... Ta không thích nơi này, Tiểu Hoàng. Ta không muốn ở đây, ta... Có phải rất càn quấy?

Chính Đức mừng rỡ cười nói: - Làm sao có thể? Ha ha ha... , ta cũng không thích ở đây, nào! Chúng ta đi, trong thiên hạ, Hoàng đế không có cơ hội đại đăng khoa, nhưng vẫn phải có tiểu đăng khoa (lấy vợ) chứ?

Ta muốn dùng kiệu tám người khiêng, ở trong kinh, Báo Phòng chính là nhà của ta và muội. Chừng hai năm nữa. Ta muốn ở đại đồng xây dựng một phòng ở. Đưa cha mẹ nuôi của muội tới đó, chúng ta cũng tới đó ở. Còn hoàng cung....

Chính Đức giơ tay chỉ vào đám người đang quỳ nói:

- Người trong thiên hạ ai cũng coi nơi này là bảo bối, chỉ có ta và muội thấy nó không đáng một đồng! Hoàng cung lưu lại cho bọn họ, ngoài cung mới là nhà của ta và muội! Chờ chúng ta có con, nếu nó không thích, ta cũng không ủy nó tới chỗ quỷ quái này.

Đường Nhất Tiên đỏ mặt, xấu hổ gắt: - Ai muốn cùng ngươi sinh...! Mặt dày, nghĩ tai lại không biết đau....

Chính Đức cười ha ha, hai chân thúc ngựa, chạy thẳng tới cửa cung.

Bên ngoài cửa cung, là một không gian xanh thẳm, bồng bềnh những đóa mây trắng...

Trương Văn Miện lau mồ hôi, chắp tay nói:

- Lưu công.

Lưu Cẩn bước trong kiệu ra: - Vội vã như vậy, tìm chúng ta xuất cung có chuyện gì quan trọng?

Trương Văn Miện muốn nói lại thôi, theo sau Lưu Cẩn vào đại sảnh mới vội vàng nói: - Học sinh phụng mệnh Lưu công, sửa sang lại đám Ti Lễ Giám Vương Nhạc, phát hiện có món đồ này, tin rằng muốn điều Dương Lăng ra khỏi kinh đã không còn khó rồi.

Lưu Cẩn vừa mới ngồi xuống, nghe vậy hai mắt sáng ngời: - Cái gì vậy?

Trương Văn Miện thần bí cười, lấy trong tay áo ra một vật: - Lưu công mời xem.

Lưu Cẩn vội vàng mở ra, nhìn kỹ thêm một lần, lão văn hóa không cao, biết không nhiều chữ nên phải đọc lâu mới rõ, Lưu Cẩn xem hết, nhíu chân mày nói: - Thục vương? Là thật?

Trương Văn Miện nói: - Quản là thật hay giả, cho dù không có căn cứ, trình lên cũng bị Lưu công để ý, chỉ cần Lưu công khéo đưa đẩy, sự tình phiên vương ngay cả Hoàng thượng cũng không dám phái quan viên đi làm, trừ ngự tiền đệ nhất tâm phúc Dương Lăng, còn có thể chọn người thứ hai sao?

Lưu Cẩn vừa nghe, ngửa mặt lên trời cười to...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.