Ngô Gia Kiều Thê

Chương 157: Chương 157: Thế tử sớm chút đi thư phòng nghỉ ngơi đi!




Hiếm khi thấy Lục Tông khen người, nghĩ đến vị Trần Tứ công tử này chắc cũng phải được xem là rất xuất sắc.

Khương Lệnh Uyển nghe xong tâm trạng vui mừng, lập tức nói: “Có lòng cầu tiến là tốt rồi. Nếu hôm nay không phải Trần Tứ công tử xuất hiện, Bảo Thiền làm sao có thể lông tóc không tổn hại trở về? Tông biểu ca, chàng không phải loại người chỉ để ý mỗi gia thế chứ?”

Tuy là nói vậy nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng, coi như lại có thêm nhiều lòng cầu tiến, gia thế cũng không thể quá thấp. Bảo Thiền nói thế nào cũng là quận chúa, cũng cần ở Tấn thành đi lại, nếu là gả đến quá thấp, ngày sau sẽ không tránh khỏi bị gièm pha sau lưng.

Lục Tông đúng là chăm chú, nói: “Gia thế tuy không phải là trọng yếu nhất, nhưng cũng là một phần cần suy tính. Xán Xán, ta biết trong lòng nàng suy nghĩ gì… Trần Tễ cứu Bảo Thiền, ta thân là huynh trưởng, tự nhiên cũng thấy cảm kϊƈɦ. Bảo Thiền là tiểu cô nương tuổi còn trẻ, Trần Tễ dáng vẻ anh tài, hôm nay xuất thủ cứu giúp, trong bụng muội ấy tất nhiên sẽ mang hảo cảm, thậm chí sinh ra tình yêu nam nữ… Nhưng những thứ này, còn chưa đủ để lấy Trần Tễ làm con rể của Vinh Vương phủ.”

Thấy hắn cũng có lòng để ý như vậy, Khương Lệnh Uyển cảm thấy nàng phản ứng hơi quá rồi. Nhưng nàng cũng là chỉ nghĩ lại một chút mà thôi. Lại nói, Trần Tễ đối với Bảo Thiền ý tứ ra sao, còn chưa ai biết được.

Nàng ngẩng đầu cắn một cái lên mặt hắn, âm thanh kiều kiều mềm nhũn: “Được rồi, vậy chàng cùng cha hảo hảo thương lượng một chút, ta sẽ phụ trách Bảo Thiền bên này, ngày mai sẽ hỏi lại ý của muội ấy.”

Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhìn chàng nghiêm túc thế này, ta thật lo lắng ngày sau nếu là sinh cái khuê nữ, bảo đảm chàng cứ kén chọn như vậy, con liền không ai thèm lấy.”

Hắn nghiêm khắc như vậy, tuyển con rể khẳng định so với hoàng thượng tuyển phi còn khó khăn hơn.

Lục Tông vẻ mặt lập tức ôn nhu lên, trầm thấp nở nụ cười, bàn tay to lớn cách quần áo mỏng manh nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới bằng phẳng của nàng, nói: “Muốn làm con rể của Lục Tông ta, ta đương nhiên sẽ đánh bóng mắt ngắm nghía thật kỹ… Nếu không phải là rồng phượng trong loài người, ta mới không yên lòng đem khuê nữ giao ra đâu.”

Nghe một chút xem! Nói cứ như đã thật sự làm cha cũng không bằng.

Khương Lệnh Uyển khóe miệng uốn cong, trong lòng thầm cầu khẩn: Lúc này nàng vẫn là sinh con trai đi.

Chí ít gia thế không lo, mà dung mạo Lục Tông cùng nàng đều được xem là xuất chúng, không quan tâm là giống ai, cũng sẽ là một nam tử tuấn tú. Chỉ cần sinh ra thật soái, tự nhiên không lo không cưới được tức phụ.

Tại Trầm Hương viện, Phan Trắc phi lúc trước nghe nói Lục Bảo Thiền rời nhà trốn đi, vốn là đang cười trêи sự đau khổ của người khác. Sau đó lại nghe Lục Bảo Thiền bình an trở về, đúng là không khỏi có chút thất vọng.

Phan Trắc phi nằm ở trong giường nhỏ dưỡng thân thể, nghe Tân ma ma kể lại Lục Bảo Thiền là bị một nam tử xa lạ đem về, hơn nữa hai người còn cùng cưỡi một con ngựa, trêи người Lục Bảo Thiền còn khoác áo choàng của nam tử kia…

Bởi vậy, khuê dự này tất nhiên đã hỏng.

Phan Trắc phi mặt mày hài lòng một chút. Bà vẫn luôn ngóng trông Lục Bảo Thiền có thể gả đi đi. Chỉ cần nàng đi khỏi, ở Vinh Vương phủ này, bà cũng không cần lại phải nhìn sắc mặt của nàng ta nữa, hơn nữa Yên nhi của bà cũng có thể nói tới chuyện hôn sự.

Phan Trắc phi liếc mắt nhìn Tân ma ma, hỏi: “Có biết đưa Quận chúa về là người phương nào không?”

Đã làm ra chuyện đến vậy, coi như thân phận đối phương không xứng với đường đường Quận chúa này, nàng cũng phải gả. Nếu không, mất danh tiếng rồi, còn ai muốn nàng ta?

Mà Phan Trắc phi đương nhiên là hi vọng thân phận nam tử kia càng thấp càng tốt.

Tân ma ma suy nghĩ một chút, nói: “Nghe nói là con thứ Tôn nhi của Trần các lão, Trần Tứ công tử.”

Trần Tứ công tử…

Phan Trắc phi vừa nghe, nhất thời sắc mặt biến đổi, lửa giận ầm ầm bốc lên không có chỗ phát tiết.

Trần Tễ là vị hôn phu vừa ý bà đã chọn cho Yên nhi!



Sau, Khương Lệnh Uyển thăm dò qua ý tứ Lục Bảo Thiền, biết được nàng đối với vị Trần công tử kia, xác thực đã sinh ra một chút tình cảm ái mộ.

Khương Lệnh Uyển cảm thấy, kỳ thật điều này cũng vô cùng bình thường. Lúc trước Bảo Thiền không lý do đi coi trọng ca ca của nàng, sau đó phải trơ mắt nhìn ca ca thú tẩu tẩu, miễn không được đã có chút tuyệt vọng rồi. Mấy ngày này, Lục Bảo Thiền lại cùng Vinh Vương quan hệ xa cách, hôm đó ra bên ngoài gặp phải nguy hiểm, có một nam tử dáng vẻ đường đường xuất hiện, bảo hộ nàng chu toàn. Tiểu cô nương nhỏ tuổi, khó tránh khỏi sẽ động lòng. Đối với cô nương gia, cái không cưỡng lại được nhất, chính là anh hùng.

Cho tới Vinh Vương, trải qua phen này, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Mấy ngày nay, không nói đến không đi thăm Phan Trắc phi, thậm chí ngay cả Lục Bảo Yên mỗi ngày đến Cẩm Hoa cư thăm hắn, đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa.

Vinh Vương xem ra lần này thật sự bị dọa sợ, chỉ lo lắng nữ nhi lại nháo ra chuyện gì nữa, ngày sau càng là không có mặt mũi đến gặp thê tử.

Lục Bảo Thiền lúc này tuy là hữu kinh vô hiểm, nhưng nghĩ đến ngữ khí hôm đó cha nói chuyện với nàng, trong lòng liền không nhịn được nghẹn ngào. Nàng tuy rằng được nuông chiều, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đánh người. Ngày ấy nàng xác thực tức giận, nhưng việc đánh đổ bánh ngọt của Lục Bảo Yên, là nàng không cố ý.

Chỉ là, hướng Lục Bảo Yên nói xin lỗi, nàng không làm được.

Lục Bảo Thiền nghe cha không gặp Phan Trắc phi cùng Lục Bảo Yên, hơn nữa còn đem nha hoàn Tiểu Đào bên người Lục Bảo Yên đuổi ra khỏi phủ, trong lòng cũng không có bao nhiêu dễ chịu. Sự tình đều đã qua, cha làm những điều này, căn bản là vô dụng. Có điều bây giờ, trong lòng nàng nhiều hơn một người, thời điểm rảnh rỗi, có thể lấy ra ngẫm lại.

Cứ như thế liền đến Tết Trung thu.

Ngày hôm đó Khương Lệnh Uyển vào cung thăm Tiết Tranh, trong lúc vô tình lại nghe được từ miệng Tiết Tranh tin tức Lục Tông sắp phải xuất chinh.

Tiết Tranh trêu đùa hai hài tử, vốn là thuận miệng nói đến một chút, nhưng nhìn dáng dấp này của Khương Lệnh Uyển, mới biết mình thế nhưng lỡ miệng– — hóa ra Lục Tông căn bản ngay cả thê tử cũng chưa thông báo.

Tuy không phải nàng cố ý, có điều Tiết Tranh cảm thấy chuyện này chính mình nhắc đến hình như có hơi không tử tế, mới ho nhẹ một tiếng, sau đó cúi đầu, yên tĩnh gảy gảy bình trà nhỏ của tiểu Hoàng tôn. ^..^



Đêm nay Lục Tông từ quân doanh trở về.

Quân vụ có chút nhiều việc, Lục Tông vẫn trì hoãn đến tận giờ Hợi mới có thể về. Cũng may hắn đã sớm lệnh Đỗ Ngôn hồi phủ, dặn dò thê tử đi ngủ sớm một chút, không cần chờ hắn.

Lục Tông trở về, bận bịu hướng phía Long Ngọc viện đi đến.

Mệt mỏi một ngày, hắn không có ý niệm khác, chỉ dự định ăn khẩu cơm nóng, sau đó ôm tức phụ ngủ, vậy liền xong. Nào biết vừa đi tới cửa, Kim Kết liền đem hắn ngăn lại.

Kim Kết cung cung kính kính hành lễ, nói: “Thế tử gia, phu nhân đã đi ngủ.”

“…Ừm.” Lục Tông mặt không cảm xúc gật đầu. Đã muộn như vậy, nàng phải làm chính là đi ngủ.

Hắn thấy Kim Kết còn đứng ở trước mặt, lại nói một câu: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.”

Kim Kết tuy rằng tính tình trầm ổn, nhưng đối mặt với chủ nhân nghiêm lãnh như Lục Tông, vẫn sẽ có chút không bình tĩnh nổi. Nàng nghĩ đến phu nhân mình, một lát mới nói: “Vừa rồi… Phu nhân cố tình dặn dò, hiện tại nhóm nô tỳ đã đem nệm chăn của Thế tử đều chuyển tới thư phòng…”

Nàng không dám nhìn sắc mặt Thế tử, dừng một chút, tiếp tục đem lời phu nhân bàn giao nói hết: “Cơm nước nhà bếp đều đã hâm nóng. Thế tử mau dùng bữa tối, sớm chút đi thư phòng nghỉ ngơi đi.!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.