Ngô Gia Kiều Thê

Chương 186: Chương 186: Tâm tư của thiếp thân, người cũng rõ ràng




Vinh Vương nhìn nữ tử một thân trang phục đẹp đẽ, vẻ mặt căm giận bất bình trước mặt, lông mày nhíu một cái, hỏi lại: “Ngươi vừa nói gì? Từ hôn?”

Phan trắc phi nói: “Đúng a, Vương gia. Người xem, Yên nhi của chúng ta lớn lên xinh đẹp như hoa lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, Trần gia tuy cũng được, nhưng Trần Tứ kia chỉ là cái con thứ mà thôi. Thϊế͙p͙ thân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy gả cho Trần Tứ là oan ức chúng ta Yên nhi.”

Phan trắc phi lại bổ sung: “Yên nhi nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, việc hôn nhân không cần vội vã, chậm rãi chọn cũng tốt a.”

Nói lời này thời điểm, Phan trắc phi cẩn thận quan sát sắc mặt Vinh Vương.

Lần trước chuyện hôn sự của Yên nhi, có thể nói là do Lục Bảo Thiền cuối cùng đẩy một cái mới thành.

Nếu không phải Lục Bảo Thiền, chắc chắn Vương gia sẽ không thẳng thắn đáp ứng như thế.

Hồi đó bà cho rằng Lục Bảo Thiền đối với Trần Tễ này tâm tâm niệm niệm, tiểu Quận chúa được nuông chiều từ bé, không gả được cho nam tử mình thích, cho nên tức giận mới nói ra lời nói này. Mà loại quyết định không qua suy nghĩ đã nói ra, Vương gia nghe xong lại theo nàng đồng ý, cái kia sau này coi như muốn đổi ý cũng là không kịp.

Đến lúc đó, Yên nhi của bà chẳng phải khi không được một cái như ý lang quân.

Có điều ——

Phan trắc phi lúc trước vừa vừa ý Trần Tễ, nhưng trong lòng vẫn còn chọn mấy người khác, ai biết được lại xảy ra chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, Lục Bảo Thiền lập tức coi trọng Trần Tễ. Cũng là bởi vì cái này, Phan trắc phi đối với Trần Tễ vốn còn chút do dự, xem như là triệt triệt để để bị quét sạch.

Này đại để là lòng hư vinh nổi lên, cũng không phải rất bắt mắt này nọ, thế nhưng chỉ cần người cạnh tranh đủ có thân phận, vật kia tự nhiên cũng biến thành quý giá. Với Phan trắc phi mà nói, càng là quyết tâm muốn đem nữ nhi gả cho Trần Tễ, tuyệt đối không thể để cho Lục Bảo Thiền cướp đi phu quân thuộc về nữ nhi của bà!

Chỉ là bây giờ, Lục Bảo Thiền đối với Trần Tễ cũng tới mức cuồng dại không có không được như bà nghĩ, hôm nay tới một Tĩnh Ninh Hầu so với Trần Tễ thân phận tốt hơn một chút, lớn lên đến đẹp đẽ chút, liền không biết xấu hổ lập tức đáp ứng hôn sự rồi.

Phan trắc phi nơi nào nuốt trôi cơn tức này!

Bà ta lúc trước muốn nhìn thấy, chính là Lục Bảo Thiền tâm tâm niệm niệm Trần Tứ, mà Trần Tứ lại cùng nữ nhi của bà ân ái không nghi ngờ, đem nàng ta đau lòng chết.

Đó mới là kết quả bà ta muốn.

Vinh Vương nói: “Trần gia sính lễ đã thu, chuyện hôn nhân đại sự, chẳng lẽ là trò đùa?” Hơn nữa Trần Tứ xác thực là cái không sai nam tử, bất quá sau khi trải qua một loạt chuyện kia, loại này khen, Vinh Vương bây giờ đã không nói ra được.

Vinh Vương thấy Phan trắc phi còn muốn nói gì, lạnh mặt nói: “Trần Tễ tuy là con thứ, nhưng Yên nhi cũng là thứ nữ, gả cho Trần Tễ, Yên nhi không chịu thiệt.”

Thời điểm Vinh Vương thốt ra lời này, Phan trắc phi khuôn mặt tô son điểm phấn, tỉ mỉ hoá trang chợt trắng ba phần.

Đổi làm trước đây, Vinh Vương căn bản sẽ không bảo giờ cường điệu thân phận con thứ của Yên nhi.

Vinh Vương cưng Lục Bảo Thiền, chẳng qua cũng là bởi vì nha đầu kia là cái có nương sinh không nương nuôi dưỡng, mới nhiều hơn mấy phần thương tiếc, đối với Yên nhi của bà, không chút nào bởi vì con thứ thân phận mà bạc đãi nàng. Chỉ là lúc có mặt Lục Bảo Thiền, Vinh Vương sẽ không đối với Yên nhi quá mức thân cận, đỡ phải để cái tiểu tổ tông bá đạo nuông chiều kia buồn bực.

Phan trắc phi trong lòng như bị kim đâm, vô cùng đau đớn, nhấc mắt rưng rưng nhìn Vinh Vương.

Thấy thế, Vinh Vương mới biết lại chính mình vừa nãy nói có chút nặng lời, dịch ra ánh mắt bà ta, không có lại nhìn.

Ông hạ giọng xuống một chút, nói: “Được rồi, lúc này không nên nhắc lại. Chờ tháng Mười Thiền nhi xuất giá, sang năm đầu xuân, Yên nhi liền thanh thản ổn định gả tới Trần gia đi thôi. Dù sao cũng là cô nương Vinh vương phủ gả tới, Trần gia mấy người kia, coi như lại không có mắt, cũng sẽ không dám để cho Yên nhi chịu oan ức.”

Vinh Vương cũng biết, việc hôn nhân của nữ thứ nữ, quá nửa là bởi vì Thiền nhi của ông ngày ấy lên tiếng. Nếu không phải vậy, ông cũng không có ý định đáp ứng Trần Tễ cầu thân.

Bất quá, tuy hắn thật sự có phần không biết đúng mực, cũng không thể phủ nhận Trần Tễ làm vị hôn phu sẽ không quá kém cỏi.

Nếu đổi lại là cái tên con trai trưởng chi thứ hai Trần gia người không ra người, ma không ra ma lần trước kia đến, coi như là Thiền nhi có hồ đồ, ông cũng sẽ không đáp ứng đem Yên nhi gả cho hắn.

Cũng là bởi vì Trần Tễ phẩm hạnh không tệ, cho nên hắn mới được thành toàn.

Nhưng mà nói cho cùng, hôn sự này, ông xác thực không có hỏi qua thứ nữ ý tứ…

Nhớ tới thứ nữ từ nhỏ ngoan ngoãn, mọi chuyện không tranh giành, Vinh Vương tất nhiên là cảm thấy có phần oan ức nàng, nhưng những thứ này, ông cũng sẽ ở trong đồ cưới chú tâm bồi thường một ít. Chí ít ngày sau Yên nhi gả đi, ngày tháng cũng có thể qua thoải mái tốt đẹp.

Phan trắc phi từ trong tay áo lấy ra khăn tay xoa xoa lệ, biết Vinh Vương đã nói tới bậc này, bà nếu là lại nói, thật sự sẽ chọc giận ông.

Phan trắc phi trong lòng nín giận, quỳ gối hành lễ, mới ung dung rời đi. Vừa ra khỏi cửa, nhất thời liền biến đổi sắc mặt, hai tay trong tay áo cũng gắt gao siết lại.

Cả một ngày này, Phan trắc phi biểu tình đều không dễ nhìn, mãi đến tận lúc chạng vạng, Vinh Vương bên người nha hoàn đến truyền tin tức, nói tối nay Vinh vương sẽ tới.

Nghe xong, Phan trắc phi lập tức liền mừng tít mắt.

Tân ma ma cuối cùng cũng dám mở miệng nói chuyện, vui vẻ nói: “Phan trắc phi ngài xem, Vương gia trong lòng vẫn có ngài.”

Phan trắc phi gương mặt cười đến cùng đóa hoa nhi tự, khóe môi đều không ép xuống được.

Bà đột nhiên gấp gáp ngồi vào trước gương, liếc nhìn nhìn trong gương chính mình dung nhan, nhíu mày nói: “Hôm nay cả ngày đều nhíu mày, muốn mọc ra một cái đường vân ở đây rồi.”

Phan trắc phi ở tuổi này, xác thực cũng tính là phong quang không tệ, bất quá mười mấy năm nay, trong vương phủ viện sự tình mỗi ngày cần xem xét, có nhiều chuyện phiền lòng, tự nhiên không thể so với mấy tiểu cô nương yểu điệu, thủy thủy nộn nộn kia.

Phan trắc phi vuốt gương mặt, lại bất chợt nghĩ đến Minh Nhạn. Cái đồ tiểu tiện nhân!

Tân ma ma nói: “Trắc phi tuổi trẻ mỹ mạo, lão nô nhìn thấy, dáng dấp người vẫn như cô nương gia không quá hai mươi.”

Nữ nhân đều thích được khen, Phan trắc phi tất nhiên cũng thế. Bà nghe xong cười cợt, nhìn Tân ma ma nói: “Chỉ biết nói mấy lời sáo rỗng dỗ ta hài lòng.”

Bất quá trong lòng đúng là thoải mái hơn một chút.

Buổi tối Vinh Vương đến, Phan trắc phi vẫn ghi nhớ không nên biểu hiện quá ân cần, chỉ rụt rè ôn nhu săn sóc giúp ông đổi y phục. Vinh Vương cũng không có từ chối.

Đến lúc hai người thượng giường, Phan trắc phi nằm thẳng, một lòng mong đợi, người bên cạnh lại không có động tĩnh.

Trong bóng tối, bà hơi nhíu mày, không mò ra Vinh Vương trong đầu đang suy nghĩ gì.

Vinh Vương nhắm mắt liền ngủ, giống như từ trước đã như thế, sau nửa khắc, mới chợt mở hai mắt ra, lạnh nhạt nhìn cánh tay nằm ngang ở eo, nói: “Ngủ đi.”

“Vương gia…”

Vinh Vương không lên tiếng, chỉ nhấc tay bà bỏ ra khỏi người, không có nửa phần do dự.

Phan trắc phi tâm đều nguội mất một nửa, lúc này mới không nhịn được nhoài người đi tới, gò má dán vào sống lưng Vinh Vương, thân thể có chút kϊƈɦ động nói: “Thϊế͙p͙ thân liền chỉ có một khuê nữ là Yên nhi, trước mắt con bé đã muốn xuất giá, ngày sau bên người đều không có ai bầu bạn, khó tránh khỏi quạnh quẽ cô đơn. Vương gia… Tâm tư của thϊế͙p͙ thân, người cũng rõ ràng.”

Nói xong lời này, Phan trắc phi gắt gao ôm chặt người trước mặt hơn một chút.

Vinh Vương thở dài, lại một lần nữa đem tay bà bỏ ra, sau đó đứng dậy tự mình đổi quần áo, đi ra phòng ngủ.

Bên ngoài chỉ có một tiểu nha hoàn gác đêm, đôi mắt ríu lại vừa muốn ngáp một cái, liền nhìn thấy Vinh Vương đi ra, lập tức hoảng sợ che miệng, còn lại nửa cái ngáp miễn cưỡng nín trở lại, vội vàng quỳ gối hành lễ.

Thấy Vinh Vương không chút lưu luyến rời đi, tiểu nha hoàn một mặt mộng bức: Vương gia đây là có chuyện gì vậy?



Trong phủ không thiếu mấy hạ nhân huyên thuyên, chuyện tối hôm qua Phan trắc phi chọc giận Vinh Vương, sáng hôm sau liền truyền ra khắp phủ.

Vinh vương phủ quạnh quẽ, hai năm qua, nếu tính ra thì cũng chỉ có mình Long Ngọc viện của Thế tử gia có chút náo nhiệt, bởi vậy vừa những chuyện này vừa truyền ra, liền có không ít đề tài được lén lút thảo luận.

Thí dụ như nói liệu có phải là Vương gia ghét bỏ Phan trắc phi hoa tàn ít bướm? Nhưng cũng không phải a, dù sao Phan trắc phi này dáng dấp có được thật không đến nỗi, thêm tô điểm trang phục, cũng phải gọi là mỹ phu nhân rực rỡ cảm động. Thêm nữa Vương gia nhiều năm như vậy, chỉ “chuyên sủng” Phan trắc phi một người, nghĩ đến cũng không phải loại người tùy tùy tiện tiện liền biến tâm. Chuyện đến cùng vì sao, sợ là chỉ có Phan trắc phi bản thân mới hiểu được.

Nói đến nói đi, nam nhân đều là một cái hình dáng, trong đầu yêu nhất nhất vẫn là thê tử đã qua đời, lại có thể quang minh chính đại cùng thϊế͙p͙ thất bao năm triền miên ân ái như thường, hơn nữa vẫn không tái giá, còn có thể đạt được cái danh “si tình”.

Khương Lệnh Uyển hiện tại có ba cái bảo bối, cũng không còn rất thích nghe mấy chuyện bát quái này nữa.

Một ngày mười hai canh giờ, bốn cái canh giờ bồi lớn ngủ, còn lại tám cái canh giờ, đều muốn chăm sóc ba cái tiểu nhân nhi, ở giữa còn phải phân ra chút thời gian quản lý một ít việc vặt vương phủ, nàng nhưng là hận không thể một ngày có thể có hai mươi bốn canh giờ.

Phan trắc phi sự tình, nàng nghe một chút cũng là được, vốn cũng không cần để ý. Vinh Vương muốn sủng hay muốn lạnh nhạt bà ta, đều không có quan hệ tới nàng.

Trong tay không còn thực quyền gì, nghĩ tới muốn có một hài tử kề bên người bầu bạn làm chỗ dựa, này ngược lại là mong muốn cực bình thường.

Chỉ là nhìn tình hình hiện tại, cha chồng của nàng ngay cả cái này cũng không muốn cho.

Khương Lệnh Uyển sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của lão đại, phấn nộn hết cỡ, làm người khác không dám quá dùng sức, chỉ lo làm đau hắn. Nhìn tiểu tử một đôi đen lay láy, nước long lanh mắt to, Khương Lệnh Uyển càng xem càng bảo bối.

Chỉ là ——

Nàng xem xét nhìn ba con trai, đều giống nhau như đúc a.

Tuy nói khuôn mặt theo cha, rất tuấn tú, ngày sau tự nhiên sẽ có các tiểu cô nương tranh giành, nhưng nếu là lớn rồi, lại vẫn còn giống như đúc thế này, người ngoài kia phân không ra, đúng là sẽ sinh ra không ít chuyện phiền toái.

Khương Lệnh Uyển nhẹ nhàng nặn nặn mặt than nhỏ non nớt của lão nhị, thấy hắn con ngươi đen nhánh chỉ nhìn nàng, cũng không có bất luận cái gì trẻ con nên có hoạt bát, đúng là bất đắc dĩ.

Còn nhỏ tuổi, học cái gì không được, lại cứ muốn học biểu tình co quắp của cha con.

Phảng phất là nghe hiểu chính mình mẫu thân oán giận, lão Tam Bao Quanh vung vẩy tay béo, khanh khách cười lên, giống như đang cười nhạo Nhị ca.

Bên trong thư phòng.

Lục Tông xử lý tốt một ít công vụ, mới giơ tay xoa xoa mi tâm.

Mấy ngày nay hắn ở trong phủ sống an nhàn, đúng là cảm thấy những ngày tháng này cũng không tệ. Lúc trước đánh đánh giết giết, giường như cũng không bằng mấy ngày này đến thoải mái.

Hắn cầm lấy chén trà uống một hớp trà, trà đã lạnh, nhưng Lục Tông xưa nay không câu nệ tiểu tiết, cũng không quá để ý.

Có điều, thường ngày thê tử vào lúc này vốn sẽ luôn đưa trà nóng tới cho hắn.

Lục Tông gác bút đứng dậy, chuẩn bị đi phòng tam con trai, khẳng định tiểu thê tử lại đang mải mê ở đó.

Vừa đứng dậy, liền thấy Đỗ Ngôn tiến vào.

Nhìn Đỗ Ngôn, Lục Tông chợt nhớ tới hôm qua thê tử còn cùng hắn đề cập tới, nói có muốn hay không cho Đỗ Ngôn bàn một mối hôn sự, lập gia đình.

Đỗ Ngôn theo hắn mười mấy năm, xác thực là trung thành tuyệt đối, hơn nữa dung mạo phẩm hạnh cũng không tệ, nếu như muốn kết hôn, coi là cũng không khó chọn.

Chỉ là thê tử đã nhắc đến, hắn liền không thết tùy tiện thay Đỗ Ngôn an bài cái gì đồ bỏ việc hôn nhân. Muốn tức phụ, vậy để chính hắn chọn.

Lục Tông thoáng nhấc mâu, hỏi: “Có chuyện gì?”

Đỗ Ngôn hành lễ, thấy mấy ngày nay Thế tử gia tâm tình không tệ, nhất thời tâm trạng do dự trong chốc lát.

Lục Tông hiếm khi nhàn nhạt loan môi, nói: “Làm sao? Từ lúc nào cũng biến thành nói chuyện lề mề?”

Đỗ Ngôn lúc này mới mở miệng, nói: “Thế tử gia, nguyên nhân cái chết của Vương phi, giống như có chỗ kỳ lạ.”

Dứt lời, Lục Tông trêи mặt một chút ý cười cũng thu lại, hắn nhìn về phía Đỗ Ngôn, trầm giọng nói: “Ngươi lặp lại lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.