Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 245: Chương 245




Những quá khứ đen tối như vậy, Hàn Băng thật sự chẳng muốn Tư Đồ Vũ Thiên biết dù chỉ một chút!

Mất thêm ba ngày ngồi trên lưng Song Đầu Điểu linh thú bọn họ mới tiến gần đến kinh thành Ngạo Hùng quốc.

Ra lệnh cho linh điểu hạ cánh ở một khu đất trống ngoài bìa rừng, sau khi thu lại Song Đầu Điểu vào giấy khế ước, năm người liền chậm rãi đi bộ đến cổng thành.

Lính gác một thân trang phục nghiêm chỉnh ôm mũi giáo nhìn từng người đi qua. Một quân lính nhìn thấy đoàn người Vu Cầm lạ mặt liền giơ tay chặn lại.

“Các ngươi là người nơi nào? Mau xuất trình thẻ bài thân phận.”

Tố Phụng nhanh chân bước lên một bước mỉm cười, nháy mắt phóng mị nhãn với đối phương.

“Ai dô quan gia a, ngài đừng hung dữ như thế, người ta sợ lắm! Đây là giấy tờ thân phận do quan huyện lệnh nơi tiểu thiếp đóng dấu, quan gia nhìn xem a!”

Lính canh bị Tố Phụng mê hoặc lúng túng nhận lấy tờ giấy nàng đưa ra, sau khi lướt qua một lần liền trả lại.

Nguyên lai là một gia đình địa chủ vào kinh chơi a!

Nghi hoặc nhìn qua Tư Đồ Vũ Thiên ăn mặc quý phái đeo mặt nạ cùng Hàn Băng mang khăn voan che mặt, tên lính canh âm thầm suy đoán hai người chính là chủ tử.

Tiểu hài tử kia chắc là thư đồng đi theo, thêm hai nha hoàn, quả thật giống như địa chủ có tiền đi du ngoạn.

Lính canh liền lùi về sau, giọng nói cứng ngắc. “Được rồi, đi đi, đừng có mà gây rối đấy!”

“Đa tạ quan gia, chúng ta nhất định sẽ không gây rối đâu!” Tố Phụng mỉm cười yểu điệu, chỉ nháy mắt đã câu hồn vô số nam tử ở đó.

Vị địa chủ kia cũng thật có phúc! Có thê tử xinh đẹp đi cùng, lại còn có hai nha hoàn kiều diễm mê người như vậy sát bên, đúng là số hưởng mà!

Dưới sự ghen tỵ hâm mộ của người khác, cả đoàn người thoải mái tiến thẳng vào bên trong, thuê một chiếc xe ngựa cỡ lớn cùng hai tuấn mã khỏe mạnh kéo xe, Vu Cầm liền điều khiển dây cương chậm rãi lái ngựa đi lòng vòng quanh kinh thành.

Nơi này cũng có sản nghiệp ngầm của Tư Đồ Vũ Thiên, nhưng đều là những nơi như sòng bạc hoặc thanh lâu lớn, ngược lại tửu lầu khách điếm lại không có mấy, hoàn toàn nho nhỏ không đáng để mắt. Bất quá hắn có một biệt viện riêng an tĩnh không đến nỗi tồi, còn nằm ngay trên đường đi đến Kính Nguyệt hồ xinh đẹp kia.

Người trông cửa là một nam tử tuổi tầm đôi mươi, khuôn mặt không có điểm gì nổi bật, khi nhìn thấy Vu Cầm giơ lên lệnh bài liền cung kính cúi đầu mở rộng cửa lớn cho xe ngựa đi vào.

“Thiếu gia cùng thiếu phu nhân đã trở lại, nếu có gì cần phân phó cứ việc sai xử tiểu nhân.”

Nam tử tên A Trạch, là một người rất thông minh, nhìn mặt đoán ý chính là sở trường của y, ngay khi nhìn thấy tư thế thân mật của hai người Tư Đồ Vũ Thiên cùng Hàn Băng liền nhanh chóng chuyển giọng.

Nam Thiên Sang dẫn đầu bước vào kinh ngạc nhìn phong cách bài trí xung quanh.

Biệt viện xây theo kiểu khép kín hình chữ hồi (回), sảnh trước là sảnh tiếp khách, hai bên nối liền có bên phải là phòng bếp cùng phòng chứa củi, bên trái là phòng ở cho nha hoàn cùng người hầu, cuối cùng là phòng dành cho chủ nhân cùng thư phòng.

Chính giữa là một khoảng sân trống có kê bàn đá, trang trí hòn non bộ cùng núi giả, hai góc trước phòng chủ tử còn trồng không ít khóm trúc mây nho nhỏ, chỉ cần mở cửa sổ ra liền ngửi thấy mùi trúc non thanh sạch tươi mát, bốn viện được nối liền bới nhau bởi một dãy hành lang gấp khúc.

“Tỷ tỷ, đệ có thể ở phòng sát cạnh phòng tỷ được không?” Nam Thiên Sang nhìn căn phòng gần sát với phòng ngủ chính của chủ nhân mím môi hỏi.

Hàn Băng vốn cũng không có ý kiến gì về việc này, vốn định gật đầu đồng ý lại bị Tư Đồ Vũ Thiên cướp lời từ chối.

“Không thể.”

“Tại sao chứ?” Tiểu tử nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn.

“Ngày nào đệ cũng phải dậy sớm luyện tập, nếu ở gần sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Băng Nhi. Sự lựa chọn tốt nhất chính là phòng đầu tiên, ngay sát bên là phòng của Vu Cầm.” Tư Đồ Vũ Thiên nói một cách vô cùng hợp lý.

Nam Thiên Sang gãi đầu suy nghĩ đắn đo một hồi liền gật đầu chấp nhận.

Hàn Băng bất đắc dĩ nhìn mỗ nam nhân lừa gạt tiểu hài tử, đẩy cửa tiến vào phòng chính quan sát.

Bên trong bày biện trang trí đơn giản không chút cầu kỳ, bên phải đặt một bộ bàn ghế tròn nhỏ, bên trái đặt bình phong ngăn cách giường bên trong, cạnh giường còn có tủ nhỏ để gương đồng, cuối chân giường có một sạp nhỏ dành cho nha hoàn hoặc thư đồng hầu cận ngủ để tiện chăm sóc chủ nhân.

Nhìn sạp gỗ nhỏ, trong đầu Hàn Băng lóe lên chủ ý.

Chỉ nghe thấy một âm thanh đổ ngã trầm thấp, mỗ nam nhân lưu manh bình tĩnh thong dong thu lại chân vừa đá gãy chân sạp nhỏ, vẻ mặt như chưa làm gì, vô tội nhìn nàng, lại nhanh chóng sai sử A Trạch tiến vào thu dọn sạp nhỏ vứt đi.

Hừ! Muốn tách hắn ra để ngủ riêng? Không có cửa đâu!

Hàn Băng thật sự cạn ngôn nhìn Tư Ðồ Vũ Thiên một cái thật sâu, lần trước ở Thiên Linh quốc hắn cũng đã làm như vậy một lần rồi a!

Nàng đi tới trên giường ngồi xuống, đặt tay nải qua bên cạnh gối nằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ.

“Trước tiên chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày, sau khi quen thuộc thời tiết nơi đây xong sẽ đi tảo mộ nhạc mẫu, Băng Nhi thấy sao?” Tư Ðồ Vũ Thiên tiến đến ngồi cạnh nàng, vươn tay nhẹ nhàng kéo Hàn Băng ôm vào trong lòng, dịu dàng thăm dò đưa ra ý kiến.

“Vậy cũng được.” Bôn ba liên tục mấy ngày liền không nghỉ ngơi đầy đủ cũng khiến Hàn Băng có chút mệt mỏi, việc nàng muốn làm hiện tại chính là ngâm nước nóng một chút, tắm rửa sạch sẽ sau đó ăn một bữa thật ngon, cuối cùng ngủ một giấc sâu để lấy lại tinh thần.

Chỉ khoảng một canh giờ nữa trời sẽ tối, Tố Phụng nhìn trời đoán thời gian nhanh chóng sắp xếp mọi việc, sai xử người đi nấu nước nóng còn bản thân thì bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.

Lúc Hàn Băng ngâm người trong bồn tắm gỗ, Tư Đồ Vũ Thiên liền nhân cơ hội ra ngoài xử lý một vài công chuyện riêng, đúng lúc ăn cơm thì quay trở lại.

Buổi tối, Tư Đồ Vũ Thiên mãn nguyện ôm chặt Hàn Băng vào trong lòng, tâm ý viên mãn mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sau ba ngày nghỉ ngơi liên tục, cơ thể cũng đã thích ứng với thời tiết ấm áp của Ngạo Hùng quốc, Hàn Băng mua một ít giấy vàng cùng chút đồ cúng viếng, mang theo Tư Đồ Vũ Thiên tiến vào nghĩa địa ở phía ngoại thành, dẫn hắn đến trước mộ của mẫu thân nguyên chủ.

Nhìn thấy trên mộ mọc đầy cỏ dại, Hàn Băng nhíu mày đặt đồ cúng gọn gàng qua một bên, trong lòng mang theo đau buồn mà chậm rãi dọn dẹp sạch sẽ phần mộ.

Tư Đồ Vũ Thiên cũng không để nàng làm một mình, cũng theo sau mà ngồi xổm xuống cẩn thận dọn dẹp cỏ dại.

Hàn Băng có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau lại im lặng không nói gì. Cả hai không nên tiếng âm thầm đồng nhất mà dọn dẹp thật sạch sẽ ngôi mộ, Hàn Băng lấy ra khăn tay sạch sẽ, đổ nước uống mang theo ra làm ướt khăn, từng ly từng tý lau lau mặt đá khắc tên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.