Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 108: Chương 108: Càng lúc càng thích ngươi!




Quyền chưởng hai người vừa đụng nhau, Đồng Nhị Thập chỉ thấy một cỗ nhiệt kình nóng bỏng trực tiếp thiêu đốt mình một quyền lực lượng, không chỉ như vậy, cỗ nhiệt kình khủng bố như biển lửa kia còn đang hướng các huyệt đạo nơi cánh tay của hắn không ngừng trút vào, tựa hồ muốn đem hắn kinh mạch thiêu đốt hoà tan đồng dạng.

Cửu Dương Phần Thiên Chưởng ẩn chứa đáng sợ liệt hoả kình, là bộ chưởng pháp chí dương chí cương, luận cấp bậc tuyệt đối hơn xa Đồng Nhị Thập tu luyện Thiết Tượng Quyền mười tám con phố, thế nhưng Vương Hạo Thần chẳng qua chỉ mới luyện thành cảnh giới đầu tiên trong Cửu Dương, còn Đồng Nhị Thập đã luyện Thiết Tượng Quyền đến đỉnh phong, nếu như không sử dụng Đệ Nhất Dương cảnh giới, Vương Hạo Thần một chưởng này nhiều nhất chỉ sánh quang Đồng Nhị Thập toàn lực một chiêu Thiết Tượng Quyền.

Luận đến tu vi thâm hậu, Vương Hạo Thần tuy chỉ là Ngũ Tinh Vũ Sĩ, bất quá lại nội tình còn hùng hậu hơn Thất Tinh Vũ Sĩ Đồng Nhị Thập, vì thế khi lấy cứng đối cứng, người thứ hai liền rơi xuống hạ phong.

Lại nói, liệt hoả kình của Cửu Dương Phần Thiên Chưởng quá lợi hại, chỉ trong giây lát đã đốt cho kinh mạch nơi cánh tay của Đồng Nhị Thập như nhũn ra, đau đớn đến mức hắn phải mở miệng hét thảm.

- Bành!

Đồng Nhị Thập liều mạng vận chuyển nguyên khí dồn vào hai tay, cuối cùng miễn cưỡng đem Vương Hạo Thần chấn lui.

- Phốc!

Đồng Nhị Thập tuy rằng thoát khỏi việc bị Cửu Dương Phần Thiên Chưởng liệt hoả kình thiêu đốt, thế nhưng cũng như cũ bị kình lực của Vương Hạo Thần một chưởng chấn cho không ngừng lui về phía sau, bị nội thương không nhẹ, không nhịn nổi mà phải phun ra một ngụm máu tươi.

Vương Hạo Thần chẳng qua chỉ lui về phía sau vài bước, trên thân bạch y không nhiễm một hạt bụi tựa như trích tiên.

Đồng Nhị Thập trong lòng kinh hãi không kể đâu cho hết, hắn làm sao cũng không ngờ được, chỉ giao đấu một chiêu, bản thân liền bại trong tay một tên thiếu niên tu vi so với mình thấp hơn hai tiểu cảnh giới, hơn nữa còn là thua đấu lực lượng, phương diện mà hắn tự tin nhất.

Không phải nói, người trước mắt chỉ có tu vi Ngũ Tinh Vũ Sĩ hay sao? Như thế nào có thể mạnh như vậy?

Đồng Nhị Thập hai mắt hoảng sợ nhìn xem Vương Hạo Thần, lúc này hắn mới để ý, Vương Hạo Thần dung mạo không chỉ anh tuấn, mà còn rất trẻ tuổi, nhiều nhất là 17, 18 tuổi.

Còn trẻ đã có thực lực như vậy, Vương Hạo Thần thiên phú chắc không phải là Đồng Thanh Chi có thể so sánh, thậm chí, Đồng Nhị Thập còn cho rằng, ngay cả Đồng gia trăm năm qua đệ nhất thiên tài Đồng Thanh Cương cũng không bằng người này.

Chí ít, Đồng Thanh Cương khi mới 17 tuổi còn lâu mới có được tu vi giống như Vương Hạo Thần, chiến lực càng là không cách nào có thể so sánh.

- Bắc Hải Trấn căn bản không thể thiên tài như vậy mà Đồng gia chúng ta lại không biết! Người này đến tột cùng là ai!

Đến lúc này, Đồng Nhị Thập cũng không còn dám coi thường Vương Hạo Thần nữa, ngược lại đối với vị hôn phu của Đại tiểu thư này cực kỳ kiêng kị.

Vương Hạo Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, thế nhưng lại cho Đồng Nhị Thập một cỗ áp lực kinh người, giống như lúc này hắn đang đối mặt với một vị Vũ Sư thậm chí là Vũ Linh, chứ không phải là Vũ Sĩ tu vi so với hắn còn kém hơn hai tiểu cảnh giới.

- Ngươi nói một chút, ta so với Đồng Thanh Chi, ai mạnh hơn?

Vương Hạo Thần chắp tay sau lưng nhìn Đồng Nhị Thập cười nhạt nói.

Đồng Nhị Thập im lặng một lát, sau đó chỉ có thể thở dài nói:

- Ngươi mạnh hơn!

Vương Hạo Thần cũng không để ý, hắn không quá quan tâm Đồng Nhị Thập trả lời thế nào, hắn chỉ là muốn cho đối phương ngậm miệng lại, còn bản thân hắn trước giờ không quan tâm thế nhân nghĩ gì, hắn đối với thực lực của mình hiểu rất rõ, không cần một kẻ như Đồng Nhị Thập đến đánh giá.

- Nhớ kỹ! Làm nô bộc thì nên có giác ngộ của kẻ làm nô bộc, ngươi không có tư cách chất vấn chuyện của Đại tiểu thư! Nếu như có lần sau, ta nhất định sẽ không dễ dàng như vậy buông tha ngươi!

Vương Hạo Thần trầm giọng nói, để cho Đồng Nhị Thập giận đến tím tái mặt mày, thế nhưng hắn cũng chẳng dám làm gì, chỉ có thể ngậm miệng hằm hằm nhìn xem Vương Hạo Thần.

Vương Hạo Thần không quản Đồng Nhị Thập nữa, hắn thu lại khí thế, xoay người ôn hoà nhìn Đồng Tĩnh Vân, so với bộ dạng lúc trước giống như là hai thái cực trái ngược, đối với nàng nở nụ cười như gió xuân ấm áp, nói:

- Tĩnh Vân tỷ! Chúng ta đi thôi!

Trong lúc nói chuyện, Vương Hạo Thần đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại trắng mịn của Đồng Tĩnh Vân, cùng nàng cất bước mà đi.

Đồng Tĩnh Vân thực sự bị hắn từng hành động làm cho rung động, nàng biết rõ, tất cả những gì Vương Hạo Thần làm từ nãy đến giờ là muốn giúp nàng lấy lại mặt mũi.

Vương Hạo Thần thân là nàng vị hôn phu, hắn ra tay trừng trị Đồng Nhị Thập có thái độ thiếu tôn trọng nàng, vì nàng đòi một cái công đạo, đồng thời muốn nói cho người ngoài biết, hắn Vương Hạo Thần so với Đồng Thanh Chi càng thêm ưu tú, Đồng Tĩnh Vân lựa chọn hắn hoàn toàn là quyết định đúng đắn.

Sau chuyện này, Đồng Thanh Chi coi như tức giận, thế nhưng tài nghệ không bằng người, còn có thể trách ai?

Đồng thời, Đồng Tĩnh Vân cũng bởi vì Vương Hạo Thần thực lực mà kinh ngạc không thôi, nàng biết rõ người trước mắt mình rõ ràng chỉ có tu vi Ngũ Tinh Vũ Sĩ, nàng vốn dĩ cho là, Vương Hạo Thần đối đầu Đồng Nhị Thập là có chút lỗ mãng, nào ngờ, chiến lực của hắn lại vượt xa tu vi, Đồng Nhị Thập ở trước mặt hắn ngay cả một chưởng đều không chịu nổi.

Thực lực như vậy, trong thế hệ trẻ tại Bắc Hải Trấn, may ra chỉ có Đồng Thanh Cương mới có thể so sánh.

Sau cùng Vương Hạo Thần hẳn là cũng không muốn người khác nghi ngờ mối quan hệ giữa hắn và nàng, vì thế mới không ngại trực tiếp thể hiện tình cảm của hai người bằng cách nắm tay trước mắt mọi người.

Vương Hạo Thần loại thiên tài như vậy, lại chấp nhận trở thành vị hôn phu của nàng, cho dù chỉ là trên danh nghĩa, thế nhưng làm sao có thể không khiến cho Đồng Tĩnh Vân vừa tự hào vừa vui sướng đây?

Trên đường đi, nàng tựa như giống như đang chìm đắm trong ngọt ngào, mặt đỏ bừng như say rượu, vừa tận hưởng cảm giác được Vương Hạo Thần nắm tay, vừa làm người dẫn đường cho hắn.

- Thần đệ! Ta phát hiện, ta càng lúc càng thích ngươi!

Đồng Tĩnh Vân bất ngờ nói, mặc dù thanh âm của nàng tương đối nhỏ, thế nhưng vẫn đủ để cho Vương Hạo Thần nghe thấy rõ ràng.

Vương Hạo Thần khẽ giật mình, chỉ thấy Đồng Tĩnh Vân ở bên cạnh đang có chút như si như say nhìn mình, thần sắc lập tức trở nên lúng túng.

Trước đó, Đồng Tĩnh Vân đúng là đối với Vương Hạo Thần có tình cảm, bất quá lại không đến sâu đậm, nhưng bây giờ thì nàng đã hoàn toàn động tâm với hắn, có lẽ đến chính bản thân Đồng Tĩnh Vân cũng không ngờ mình có thể “ say nắng “ một nam nhân nhanh như vậy, mà Vương Hạo Thần cũng không ngờ, hắn lại có thể dễ dàng như vậy liền đoạt mất phương tâm của một thiếu nữ.

- Thần đệ! Có lẽ bây giờ ngươi vẫn chưa thực sự thích ta, thế nhưng ta có tự tin trong tương lai nhất định có thể khiến ngươi cảm động, trong lòng chính thức tiếp nhận ta vị hôn thê này!

Đồng Tĩnh Vân thanh âm nhẹ nhàng nói, trên mặt mặc dù có ngượng ngùng, thế nhưng nhiều hơn lại là kiên định và chấp nhất.

Vương Hạo Thần không biết nên nói thế nào mới tốt, chỉ có thể tiếp tục giữ im lặng, hắn đột nhiên có cảm giác, dường như việc trở thành vị hôn phu của Đồng Tĩnh Vân bây giờ có lẽ rất dễ dàng, thế nhưng sau này chỉ sợ sẽ rất khó thoát ra, ít nhất hắn có thể cảm nhận được, Đồng Tĩnh Vân đối với hắn tình cảm càng lúc càng thêm sâu đậm, đến sau cùng, trong lòng nàng chuyện hôn sự này sẽ từ giả mà biến thành thật cũng không phải không có khả năng.

Đến lúc đó, hắn sẽ phải làm thế nào?

Thực sự lấy nàng làm vợ? Xin lỗi, Vương Hạo Thần thực sự làm không được, bởi hắn căn bản không có tình cảm với Đồng Tĩnh Vân! Nếu không phải bởi vì muốn giúp Đồng Tĩnh Vân lấy lại chút công đạo và chứng minh mình và nàng mối quan hệ với Đồng gia, hắn tuyệt đối sẽ không có hành động thân mật như vậy với nàng.

Thế nhưng bảo hắn đến lúc đó thẳng thừng từ chối nàng, hắn cũng có chút không đành lòng, bởi vì làm như vậy, không cần nói cũng biết là sẽ khiến nàng tổn thương rất nhiều.

Có lẽ, rất nhiều năm về sau, Vương Hạo Thần sẽ bởi vì chuyện này mà hối hận, tự trách bản thân đã quá nhu nhược cũng như thiếu quyết đoán, đáng tiếc khi hắn nhận ra thì đã quá muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.