Nghĩa Nữ Của Thành Vương

Chương 52: Chương 52: Đau Lòng




Triệu Doãn đứng một bên nhìn gương mặt hóa than của Triệu Huân, trong lòng bỗng thấy thật thoải mái, quả nhiên cha nào con nấy, chuyên gây phiền toái cho người khác như nhau.

-“ Thanh quan khó quản việc nhà, dù có là hoàng đế cũng không ngoại lệ, tiểu Thái tử còn nhỏ, lại không có mẫu thân bên cạnh, chắc chỉ muốn gây chú ý với phụ hoàng của mình nhiều hơn thôi, hoàng huynh đừng giận quá, thần đệ không làm phiền hoàng huynh trị gia nữa, xin phép cáo lui trước.” Triệu Doãn vờ khuyên giải xong cũng không đợi Triệu Huân đáp lời, lập tức quay người rời cung.

Triệu Huân vốn muốn làm cho xong mớ tấu chương rồi sẽ cùng Triệu Doãn xuất cung gặp Mặc Tự Ngôn, vì sắp tới sẽ không còn nhiều thời gian xuất cung nữa, ngờ đâu xảy ra việc này. Trên đường đến Thái Phó Viện trong lòng hắn thầm nói: Tiểu tử, ngươi được lắm, để coi qua hôm nay người còn sức để chạy nhảy như thế không!

Về đến vương phủ, thấy Niên Lão ra đón Triệu Doãn liền hỏi:” Nhược Nhi tập võ xong chưa?”

-“Bẩm vương gia! Tiểu thư vẫn đang tập, ngài nên khuyên nàng nghỉ ngơi một chút, trên người nàng bây giờ đầy những vết bầm do té khi luyện tập khinh công, lão nô đã nhờ Lạc Phong canh chừng rồi, nếu có gì nguy hiểm liền ra tay ngăn lại a.” Niên lão đau khổ tố giác.

Luận về cứng đầu và cố chấp của nàng, Triệu Doãn sớm lãnh giáo qua, nên nhanh chóng đi đến sân tập nhỏ. Hắn biết tính nàng kiên cường, một khi quyết định dù có đâm đầu vào đá cũng không ngần ngại mà luyện tập, nếu không phải bị đám hắc y nhân truy đuổi, cứ để nàng quy ẩn núi rừng. Dám chừng nàng sẽ liều mạng mà luyện để trở thành đệ nhất võ lâm lắm.

Vừa đến sân tập nhỏ, tim Triệu Doãn liền thót lại, lập tức phi thân nhảy qua giàn cọc gỗ, nhanh chóng đỡ lấy bóng dáng nhỏ bé đang rơi tự do xuống đất! Ôm lấy Nhược Yên vào lòng, hắn gầm lên hỏi:” Nàng đây là muốn làm gì? Muốn tự sát sao không bật cao thêm một chút nữa? Thế này rơi xuống bất quá chỉ bị thương tật thôi! Nàng hiểu không!!!”

Vốn Nhược Yên đang vận công để phóng qua giàn cọc gỗ, nhưng nàng dụng lực hơi lớn nên cú nhảy xa hơn dự tính, chưa kịp đề khí tiếp đất thì bị hắn ôm vào lòng. Đang muốn vui mừng vì không bị té đau lại nghe hắn quát, lần đầu tiên nàng thấy Triệu Doãn hung dữ với mình như thế, vừa hết hồn vừa ủy khuất, cắn chặt môi nhỏ, đôi mắt to tròn trong veo như nước nhìn hắn, hai hàng nước mắt rơi lả chả.

Triệu Doãn vì lo lắng quá mức nên nổi giận to tiếng với nàng, hắn chỉ mới quát nàng một câu, không ngờ nàng lại khóc như mưa, nhìn nàng không dám nói tiếng nào chỉ im lặng rớt nước mắt, cái mũi đỏ lên do nàng thút thít, làm cho hắn đang tức giận lại cảm thấy đau lòng. Gương mặt đang nghiêm nghị của hắn lập tức bị vỡ ra, nửa muốn dỗ dành nàng, nửa lại lúng túng không biết nên dỗ thế nào.

Nhược Yên càng khóc càng dữ dội, Triệu Doãn liền đầu hàng, bàn tay to lớn bối rối lau nước mắt cho nàng, hết sức dịu dàng nói:” Được rồi... được rồi... là ta sai, đừng khóc nữa, ta chỉ lo lắng cho nàng quá mức nên hơi nóng nảy. Nhược Nhi... đừng khóc nữa... được không... hả?”

Hắn khẽ ôm nàng vào lòng, nhìn thấy Niên lão, Lạc Phong và đám hộ vệ mang trên mặt biểu tình kinh ngạc, liền phất tay bảo họ lui. Vì nếu nàng không nín hắn lại đành phải năn nỉ nàng tiếp, để thuộc hạ trong thấy cũng quá mất mặt! =.=’’

Được hắn ôm trong lòng, Nhược Yên khóc một hồi mới từ từ bình tĩnh lại, thật ra hắn cũng không nói gì quá đáng, chỉ là nàng đang cố hết sức, dùng hết toàn lực để luyện tập, đang lúc tinh thần, thể xác đều mệt mỏi lại bị hắn quát. Nên mới đem hết ủy khuất trong lòng khóc ra nhiều như thế. Vả lại tâm tình con người cũng rất lạ, khi không có ai quan tâm mình, dù đau đơn hay mệt mỏi hơn cũng sẽ không bao giờ khóc. Nhưng càng được dỗ dành lại càng khóc nhiều hơn! Vì biết chắc chắn sẽ có người an ủi.

Triệu Doãn thấy cuối cùng Nhược Yên cũng đã thôi khóc, thầm thở phào một hơi, lấy khăn trong người lau tạm mặt mũi nàng, nhưng hắn phát hiện mặt nàng không còn ướt nữa, vì nảy giờ nàng vùi đầu trong ngực hắn, nhân tiện lau hết vào áo hắn rồi, làm y phục trên ngực hắn ướt một mảnh lớn.

Đỡ nàng ngồi xuống ghế đá, thấy nàng dù nín nhưng vẫn còn bị nấc liên hồi, liền rót cho nàng chén nước. Dỗ nàng uống xong hắn mới nói:” Không phải ta bảo nàng từ từ luyện hay sao? Bây giờ dù có cả một đội quân cũng không thể vào đây gây thương tổn cho nàng được, vì cái gì lại gấp gáp như thế chứ?”

Nhược Yên uống xong chén nước, hít sâu vào thở mạnh một hơi mới không bị nấc nữa, liền trả lời hắn:” Ta không có cố ý, vì thấy thời gian này cũng rảnh, nên luyện nhiều một chút thôi. Lúc nảy là do ta chưa có kinh nghiệm đề khí để điều khiển khinh công, lỡ nhảy hơi xa tầm một chút, dù không có chàng cũng có Lạc Phong, hắn vẫn cứu ta kịp mà.”

-“Nhưng ta lo lắng! Lỡ ta về muộn một chút, lỡ Lạc Phong phản ứng chậm một chút, còn nàng thì lỡ nhảy cao một chút, vậy chẳng phải bị thương nặng hay sao?” Triệu Doãn nhăn nhó nói.

-“Ở đâu ra nhiều “lỡ” như chàng nói vậy chứ! Bây giờ ta vẫn không sao mà.” Nhược Yên thấy hắn lo lắng vậy, cũng tìm lời trấn an nói.

Đưa mắt quan sát toàn thân nàng, kiểm tra một lượt tay chân xem có chỗ nào bị thương nặng hơn không. Sau đó mới yên an lòng một chút, nhưng vẫn chưa yên tâm về thái độ của nàng, nên hắn nói:” Sau này không có ta bên cạnh, tuyệt đối không được học khinh công! Nàng nghe cho rõ đi!”

Nhược Yên đang tính cãi lại, bỗng nghĩ mấy tháng này lúc nào nàng luyện công hắn cũng bên cạnh nhìn, hiếm khi vắng mặt, như vậy có hứa cũng không ảnh hưởng đến luyện tập nhiều, liền gật đầu đồng ý với hắn.

Thấy nàng đồng ý, Triệu Doãn cũng không nói nhiều nữa, liền ôm lấy nàng đứng lên, Nhược Yên thấy hắn đang có ý định bế mình về, liền giãy giụa đòi xuống nói:” Ta tự đi là được, để mọi người nhìn thấy thật không tốt!”

Triệu Doãn cũng chẳng thèm buông ra chỉ nói:” Đầu gối nàng bị sưng rất to, đi đứng sẽ đau, đừng quấy nữa! Và chúng ta ở chung một phòng lâu như thế rồi, nàng còn sợ bị người khác nhìn thấy ta bế nàng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.