Nghĩa Nữ Của Thành Vương

Chương 76: Chương 76: Chương 76: “Ta Biết Nàng Sợ, Nhưng... Muộn Rồi!”




Chương 76: “Ta Biết Nàng Sợ, Nhưng... Muộn Rồi!”

Hai người ngủ luôn từ chiều hôm qua đến tận sáng nay, vẫn chưa thấy bước ra khỏi phòng, Niên lão cũng biết vương gia và tiểu thư mệt mỏi, nên cũng không dám đánh thức, chỉ dặn dò hạ nhân luôn giữ bếp nóng, chờ hai người vừa thức là dọn điểm tâm lên ngay.

Đã giờ qua giờ thìn, ánh mặt trời mùa đông vẫn không tỏa nổi tia nắng nào vào bên trong phòng. Nhược Yên trở mình úp mặt vào lồng ngực ám áp của Triệu Doãn, vòng tay ngang eo hắn nhưng vẫn không mở mắt.

Triệu Doãn nằm im quan sát vẻ ngái ngủ của nàng mà lòng ngứa ngái, liền cầm lấy một lọn tóc của Nhược Yên, khẽ vuốt từ trán dài xuống sống mũi nàng, Nhược Yên bị nhột liền chu môi tránh né, chợt nghe tiếng cười của hắn, nàng mới mở mắt ra.

Cái gọi là sắc đẹp thay cơm, có thể diễn tả trong phút này, khi bạn vừa tỉnh giấc, lập tức xuất hiện trước mặt bạn là một nụ cười sủng nịch ngọt ngào của một nam nhân tuấn mỹ, cơ thể hai người lại còn dán sát vào nhau, gần đến mức có thể thấy được từng sợi lông măng trên gương mặt không có điểm nào chê được của hắn, sau một lúc ngây người, Nhược Yên nhịn không được mà hôn nhẹ lên má Triệu Doãn, rồi nghẻn cười nói:” Chào buổi sáng!”

Bị nàng bất ngờ hôn lên má, Triệu Doãn ngạc nghiên một lúc mới đưa má còn lại cho nàng nói:” Làm lại đi, lúc nảy ta chưa chuẩn bị!”

Nhược Yên nghe vậy liền bật cười khúc khích, nhưng cũng ngoan ngoãn hôn thêm một cái lên má hắn đưa qua, nhưng chưa kịp lui ra đã bị hắn túm lại, lật người đè lên người nàng, hôn tới tấp khắp mặt mũi nàng. Hơi thở hắn phả lên mặt và vành tai làm nàng nhột, liền cầu xin nói:” Được rồi, được rồi chàng tha cho ta đi, còn bị chàng hôn nữa ta sẽ bị nhột chết mất!”

Triệu Doãn quả thật dừng lại, vẫn tư thế nằm sấp trên người nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, một tay hắn vén làn tóc mai trên mặt nàng ra sau vành tai rồi nói:” Chuyện của Lục gia tuy chưa giải quyết được, nhưng đã có đầy đủ bằng chứng cho thấy Lục Yên Nhi là giả. Vài hôm nữa hoàng huynh sẽ khôi phục thân phận cho nàng, lúc đó... ta sẽ đến Lục phủ cầu thân, nhanh chóng rước nàng trở lại, nàng... gả cho ta nhé?”

Nhược Yên ngây người một lúc, mới nhận ra được là Triệu Doãn đang cầu hôn mình. Mặc dù địa điểm à... ờ khá lý tưởng đấy, nhưng nàng không nghĩ nhanh như vậy, hai người quen nhau cũng chỉ mới mấy tháng thôi, ở hiện đại người ta tìm hiểu nhau cũng phải một hai năm là ít. Rồi lại nghĩ mình và hắn cái gì cũng “làm” gần hết rồi, ở cổ đại chỉ cần nhìn thấy bàn chân thôi cũng phải phụ trách, huống chi nàng và hắn ngày đêm chung đụng.

Vừa mừng rỡ vừa ngượng ngùng, còn chưa trả lời đã nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Triệu Doãn, nàng lập tức nổi lên ý nghĩ xấu xa muốn trêu chọc hắn nói:” Không được!”

Triệu Doãn vừa thấy nàng thất thần, lại vui vẻ, rồi lại ngượng ngùng, không hiểu vì sao nàng lại từ chối, liền cau mày hỏi:” Vì sao không được? Nàng không đồng ý gả cho ta?”

Nhược Yên không thèm nhìn vẻ thất vọng trên mặt Triệu Doãn, bài ra kiểu như chuyện đương nhiên nói:” Tất nhiên là không được rồi, chàng là phụ thân của ta, sao có thể loạn luân được!”

Triệu Doãn nhìn thấy vẻ mặt láu cá của nàng, biết mình bị nàng đùa giỡn, liền nheo mắt nguy hiểm, thì thầm bên tai nàng nói:” Vậy ta phải làm chút chuyện để nàng phân biệt rồi, vì... giữa cha con sẽ không làm chuyện này!” Chưa dứt lời, một tay Triệu Doãn đã dò vào trong vạt áo nàng, nhẹ nhàng xoa nắn nơi mềm mại trước ngực.

Nhược Yên không ngờ tự dưng vạt áo bị mở ra, bàn tay ấm nóng của hắn chạm vào da thịt nàng làm cả người nàng run rẩy.

-“A! Chàng... đừng mà.” Nhược Yên vốn muốn mở miệng phản đối, nhưng không kịp kiềm nén tiếng rên rỉ của mình, làm tiếng phát ra nặng nề đứt quãng.

Triệu Doãn cũng không để nàng kịp nói thêm điều gì, đã dùng môi mình chặn lại, mút mát làn môi thơm ngọt của nàng, dụ dỗ nàng hé miệng ra sau đó công thành chiếm đất.

Bên trên môi lưỡi liếm mút, bàn tay bên dưới vẫn bao lấy nơi mềm mại trước ngực nàng, mạnh mẽ xoa lấy.

Nhược Yên bị hắn hôn đến mức không còn chút sức lực, lại bị bàn tay hắn đốt lửa nơi nhạy cảm của mình, liền để mặc hắn hiếp đáp không chút kháng cự.

Triệu Doãn cảm giác được cả người nàng mềm mại như không xương, liền chậm rãi rời khỏi môi nàng, hôn dần xuống xương vai xanh, dùng một tay còn lại cởi nốt vạt áo nàng ra, đêm qua khi tắm xong đi ngủ, nàng chỉ mặc mỗi trung y trên người, cũng không mặc áo yếm, nên chỉ cần cởi vạt áo, khuôn ngực tròn trịa liền phơi bày ra ngoài. Hô hấp Triệu Doãn hỗn loạn, nhìn chằm chằm vào nơi tuyệt mỹ kia, chậm rãi cuối đầu xuống đưa môi ngậm lấy.

Cả người nàng run rẩy như hoa đào trước gió, khi hắn đưa lưỡi quét qua nụ hoa đào đỏ trên người nàng, Nhược Yên cảm thấy mình như sắp bị nấu chín, liền cắn chặt môi để ngăn những thanh âm đứt quãng phát ra từ miệng mình.

Triệu Doãn như niếm được mỹ vị của nhân gian, nên miệt mài mút lấy, tay phải hắn rời khởi bầu ngực của nàng, trườn dần dần xuống vùng đất bí ẩn của nàng mà thám hiểm.

Nhược Yên đang mê mang phút chốc tỉnh táo lại, thì thấy hắn đã lột sạch mình, liền ngượng ngùng chụp lấy tay hắn, âm thanh nhỏ như muỗi kêu nói:”Triệu Doãn... đừng...mà...”

Triệu Doãn ngước lên nhìn thấy gương mặt đỏ như hoa đào tháng ba của nàng, liền nhịn không được hôn xuống môi nàng rồi nói:” Ta biết nàng sợ, nhưng... muộn rồi!”

Nói xong cúi xuống hôn nàng một trận điên đảo đất trời. Khi hắn rời môi để cho nàng thở dốc, Nhược Yên thấy hắn ngồi thẳng người dậy, cứ nghĩ hắn tha cho nàng, nhưng không phải! Hắn chỉ ngồi dậy để tự cởi áo mình ra, vóc người cao ráo mạnh mẽ, trên ngực còn quấn băng trắng hiện ra trước mắt Nhược Yên. Ban đầu nàng còn ngượng ngùng không dám nhìn, chỉ khi thấy băng trắng quấn rất dày trên ngực hắn mới nhớ, vết thương của hắn cũng mới mấy ngày nay, nàng cũng chưa biết là sâu cỡ nào. Nên vương tay chạm vào ngực hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ dọc theo vải băng, Nhược Yên cảm giác được vết thương trên người hắn rất dài.

Triệu Doãn nhìn nàng đau lòng vì hắn, nội tâm mềm nhũn, cũng ngồi yên để nàng sờ.

Nhược Yên chống người ngồi dậy, cơ thể không một mảnh vải, làn da trơn mịn như da em bé, áp sát vào người hắn, nàng ôm chặt lấy rồi cằm tựa lên vai hắn nói:” Ta không biết vết thương chàng nặng như thế! Khi chưa gặp được chàng ta lo lắm, vì chàng bị thương ngay trước mắt ta, cảnh đó hễ ta nhắm mắt lại đều hiện ra trong đầu mình. Nhưng khi gặp lại chàng, thấy chàng sinh long hoạt hổ, nên cứ nghĩ vết thương không nặng lắm, sao chàng không nói cho ta biết chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.