Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 54: Chương 54: Chương 53




“Như thế nào?” Tô Nhiễm Dao đối mặt với Bạch Nghiên nói, “Nếu ngươi nguyện ý, liền ngay tại chỗ này ta có thể sử dụng cấm thuật đưa ngươi trở về. Ngươi có thể một lần nữa dùng chính thân phận của bản thân mà sống, mọi việc phát sinh ở thế giới này hết thảy cứ coi như một giấc mộng Nam Kha.”

Hắn còn chưa chết? Hắn còn có thể trở về ư? Rời khỏi nơi này, một lần nữa sống một cuộc sống bình thường ở thế giới thực, coi mọi thứ xảy ra ở đây là một giấc mộng?

Như vậy không phải tốt hơn sao? Dù sao hắn cũng không phải vai chính gì, chỉ là một vai ác nho nhỏ, bất quá sống ở đây suốt ngày đều phải đề phòng lo lắng mà thôi.

Nhưng mà.......

Bạch Nghiên cúi đầu, vì sao hắn lại do dự cơ chứ? Đáp án dễ như trở bàn tay kia vì sao lúc này lại không thể nói thành lời được.

“Ngươi còn do dự? Lúc này đã không thể chờ đợi thêm, thời gian kéo dài càng lâu thì ràng buộc của ngươi và thế giới này càng sâu, đến lúc ấy việc ta sử dụng Linh Đồng không còn đơn giản như bây giờ nữa.”

Tô Nhiễm Dao thở dài nói: “Có lẽ đến lúc đó cũng chỉ còn một con đường chết.”

“Ta.......” Bạch Nghiên cúi đầu nhìn tiểu mao cầu trong lòng ngực, tiểu mao cầu cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Cứ rời đi như vậy sao? Hắn còn chưa có bồi tiểu mao cầu đi tìm Tế An và mấy con hung thú khác, cũng chưa kịp gặp mặt tiểu Ngọc nhi một lần nữa, hắn đã đồng ý với tiểu Ngọc nhi lúc rời đi nhất định phải nói lời từ biệt, hắn còn chưa có trở lại tìm tiểu khất cái.......

Còn nữa, hắn còn chưa làm rõ khúc mắc trong lòng, cũng như chưa rõ cảm giác rung động từ nụ hôn và cái ôm kia mang lại. Hắn vẫn chưa kịp dũng cảm đối diện với trái tim mình, nói cho Vân Mặc Tuyên biết đáp án của hắn.

“Hiện tại ta......còn chưa muốn rời đi.”

“Nghiên Nghiên!” Tuy tiểu mao cầu không hiểu rõ lắm mấy lời Tô Nhiễm Dao nói, nhưng những gì Linh Đồng dự đoán, nó không thể không tin, Tô Nhiễm Dao cũng không cần thiết nói dối bọn họ làm gì, mà đoạn đối thoại vừa rồi của hai người cũng đã chứng thực mọi chuyện.

Bạch Nghiên là linh hồn đoạt xá mà tới, mà linh hồn này cũng gọi là Bạch Nghiên. Kỳ thực tiểu mao cầu không thèm để ý tới này nọ, nhưng điều nó quan tâm nhất đó chính là lựa chọn của Bạch Nghiên. Nếu Bạch Nghiên thật sự chọn ở lại, như vậy theo lời Tô Nhiễm Dao nói cũng chỉ còn kết cục là chết.

Nó không hiểu, vì sao Bạch Nghiên lại đưa ra lựa chọn này?

“Vì sao?” Tô Nhiễm Dao khó hiểu nhìn Bạch Nghiên, “Ngươi biết ta thông qua Linh Đồng đã nhìn thấy kết cục của ngươi là cái gì không? Cho dù hiện tại ngươi không đồng ý, thì vẫn không thể nào chạy thoát khỏi số mệnh đã an bày.”

Nàng che lại đôi mắt, giọng run run nói: “Bạch Nghiên, ngươi có biết kết cục tệ nhất là gì không? Ta thật sự đang giúp ngươi.”

“Ta hiểu rõ, cảm ơn ngươi.”

Bạch Nghiên nói lời cảm ơn này từ tận đáy lòng, hắn biết Tô Nhiễm Dao thật sự muốn giúp đỡ mình, thậm chí còn nguyện ý chịu nhận lấy tổn thương cho cặp Linh Đồng. Thân là một 'vai ác', số mệnh của hắn cũng đã rõ ràng, có lẽ cũng giống như kết cục trong tiểu thuyết, ở lại thế giới này hắn cũng trốn không khỏi vận mệnh phải chết.

Bạch Nghiên nhớ tới cuộc sống ở thế giới thực, hắn đã là cô nhi từ trong bụng mẹ, từng bước mà sống, cô độc một mình, không có mưu cầu gì, bình tĩnh bước qua phồn hoa ồn ào náo nhiệt, cuối cùng cũng chỉ còn một mình cô độc. Quay đầu nhìn lại quá khứ nhợt nhạt đến nỗi liếc mắt cũng có thể trông thấy kết cục, từ trước tới nay hắn vẫn luôn một mình một người, thậm chí hắn còn nghĩ rằng cuộc sống của mình cũng chỉ có như vậy.

Nhưng rồi một tai nạn xe cộ ngoài ý muốn kia lại đem hắn tới thế giới này, rõ ràng mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, thế nhưng trong cái nháy mắt đó dường như lại xảy ra rất nhiều chuyện. Có điều gì đó trong vận mệnh đã ràng buộc hắn từ lâu, những việc phát sinh ở biển hoa, ảo ảnh u lam trong suốt,......

Bạch Nghiên nghĩ, có lẽ hắn đã sớm có một mối ràng buộc không thể nào tách rời đối với thế giới này.

“Vận mệnh đã định thật sự không thể nào thay đổi được sao?” Lúc Tô Nhiễm Dao thả tay xuống, khóe mắt thế nhưng lại có một vệt máu chảy dài theo gương mặt.

Bạch Nghiên kinh ngạc nói: “Ngươi đây là........”

“Không sao.” Biểu tình Tô Nhiễm Dao đột nhiên trở nên lạnh nhạt, tựa như nàng đã bình tĩnh trở lại, “Nếu ngươi đã quyết định như vậy, nhất định cũng đã nghĩ kỹ hậu quả sẽ như thế nào, ta sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng ta còn muốn hỏi ngươi một câu, nếu hiện tại không xảy ra những chuyện này, ngay từ đầu khi ta gặp được ngươi, ngươi sẽ lựa chọn rời đi sao?”

Tô Nhiễm Dao nhìn Bạch Nghiên, cũng đã nhìn thấu được nguyên nhân vì sao hắn chọn lưu lại.

“Nếu là khi đó, ta nhất định sẽ lựa chọn rời đi, chỉ là hiện tại......”

Bạch Nghiên còn chưa nói xong, bên tai đột nhiên vang lên tiếng lục lạc như xa như gần, là loạn hồn linh. Trước đây Bạch Nghiên chưa từng nghĩ sẽ cảnh giác đối với Tô Nhiễm Dao, đến khi lâm vào bóng tối hắn còn không dám tin, chỉ nghe thấy Tô Nhiễm Dao nói: “Thực xin lỗi, mặc kệ như thế nào ta cũng hy vọng ngươi có thể sống sót.”

Có điều gì đó trong Linh Đồng đã tác động tới nàng, Tô Nhiễm Dao biết rõ không nên làm như vậy, trong một khắc Bạch Nghiên nói ra quyết định, kết cục thuộc về hắn liền xuất hiện.

“Ngươi làm cái gì vậy!” Tiểu mao cầu biến thân thành hình người giành trước một bước đỡ lấy Bạch Nghiên.

“Nếu ngươi không muốn hắn chết, ngươi nên để ta đưa hắn trở về nơi mà hắn thuộc về, ít nhất ở đó hắn còn có khả năng sống sót.” Tô Nhiễm Dao đối diện nói với tiểu mao cầu, “Sí Vụ, chẳng lẽ ngươi hi vọng hắn chết sao? Ngươi biết những lời ta nói đều là sự thật.”

Tiểu mao cầu không muốn Bạch Nghiên chết, nó đang dao động.

Tô Nhiễm Dao nhìn biểu tình rối rắm của tiểu mao cầu cũng không nhiều lời nữa, đỡ Bạch Nghiên nằm ở trung tâm tế đàn, nàng vận dụng linh lực của Linh Đồng, muốn thi triển cấm thuật.

Bốn phía yên tĩnh, chỉ có Tô Nhiễm Dao đang nhắm chặt đôi mắt nhỏ giọng niệm một chú ngữ cổ xưa, hoa văn quỷ dị dưới đất theo chú ngữ dần dần hiện ra ánh sáng xanh biếc, nhẹ nhàng bao phủ toàn thân Bạch Nghiên, đột nhiên có một bóng dáng nhàn nhạt tựa như hồn phách nằm phía trên khối thân thể này. Hồn phách này dần dần tách khỏi khối thân thể, giống như lập tức liền biến mất.

Trán Tô Nhiễm Dao không ngừng thấm ra từng hạt mồ hôi, nàng nhíu chặt hai hàng lông mày, thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu. Việc thi triển cấm thuật sẽ phải trả đại giá, nàng đã cảm giác được Linh Đồng bắt đầu có dị động, phải nhanh lên, nàng hy vọng có thể thành công trong một lần, nếu thất bại nàng cũng biết bản thân mình sẽ không bao giờ có cơ hội lần thứ hai.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, một đạo kiếm phong chém tới, đem Tô Nhiễm Dao đẩy ra. Thân ảnh Vân Mặc Tuyên xuất hiện phía trung tâm tế đàn, hắn đem Bạch Nghiên ôm vào trong ngực, âm thanh lạnh lẽo nói: “Các ngươi đang làm cái gì?”

Tô Nhiễm Dao nghiêng đầu phun một ngụm máu tươi, đôi mắt nàng nhắm chặt đang chảy xuống hai dòng huyết lệ, nàng không giải thích ngược lại hướng tiểu mao cầu nói: “Sí Vụ, một khi cấm thuật đã thi triển liền không thể gián đoạn.”

Tiểu mao cầu nhìn Tô Nhiễm Dao rồi quay đầu lại nhìn về phía Bạch Nghiên còn đang bất tỉnh, cắn răng một cái, hóa thân thành bộ dáng hung thú hỏa diễm lao về phía Vân Mặc Tuyên.

Một thân sát khí của Vân Mặc Tuyên còn chưa tiêu tán, hắn ôm lấy Bạch Nghiên, Hàn Ảnh kiếm hóa thành mấy đạo kiếm phong vòng quanh thân, nhất thời tiểu mao cầu không tiến lên được.

“Giải thích.” Vân Mặc Tuyên ôm Bạch Nghiên từng bước đi tới trước mặt Tô Nhiễm Dao, cảnh tượng hắn vừa nhìn thấy giống như trong nháy mắt kia Bạch Nghiên sẽ biến mất vĩnh viễn.

Tô Nhiễm Dao vẫn nhắm chặt đôi mắt, trong lòng nàng biết không còn cách nào khác đành phải nói “Như ngươi đã biết, Bạch Nghiên hắn không thuộc về thế giới này. Vậy nên, cách tốt nhất chính là mang Bạch Nghiên trở lại thế giới nguyên bản của hắn.”

- ---------✿byhanako❀-----------

Tại Linh Y Cốc, sau khi trêu ghẹo xong, nghĩ tới khoảng thời gian Phương Lẫm Nam đến tìm mình, Phương Linh Nguyệt không khỏi lo lắng hỏi, “Gần đây đệ có đều đặn uống dược ta đưa không?”

Phương Lẫm Nam cười cười nhưng không trả lời.

Phương Linh Nguyệt nhíu mày nói: “Không cần mỗi lần đều như vậy, đau một hai lần đệ còn có thể chịu được, nhưng đệ có thể chịu đau cả đời hay sao? Lẫm Nam, những cái đó đều không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có hiện tại mới là chân thật.”

“A Tỷ, ta biết, ta sẽ.”

Phương Lẫm Nam ngoan ngoãn đồng ý, Phương Linh Nguyệt lại có thể nghe ra sự qua loa trong lời nói của hắn, chỉ dựa vào dược vật đều không phải là kế lâu dài, huống chi Phương Lẫm Nam hiện tại căn bản không muốn phong ấn ký ức trong quá khứ, ngược lại muốn tìm ra sự thật. Nhưng nàng cũng không thể nói cho hắn biết sự thật tàn nhẫn như thế nào, chỉ có quên đi mới chính là lựa chọn tốt nhất cho hắn.

“Thôi, đệ chỉ cần nhớ rõ lời ta nói, không được tin tưởng Phù Ly là tốt rồi.” Phương Linh Nguyệt thờ dài, lấy ra một bình sứ men xanh nhỏ, nhẹ nhàng cắt một giọt máu rót vào miệng bình rồi hạ một đạo phong ấn, “Cầm đi.”

Phương Lẫm Nam cầm bình sứ nho nhỏ, bên trong chính là ngưng lộ mà Phương Linh Nguyệt dùng chính máu của mình chế thành. Thế nhân chỉ biết cốc chủ Linh Y Cốc thanh đan diệu thủ có thể chữa được hết thảy những căn bệnh khó khăn cũng có thể giải được bách độc trên thiên hạ, nhưng ít ai biết được máu của nàng cũng có thể làm linh thảo thực vật chết khô sống lại.

Một cái lọ nho nhỏ này lại dành cho một cái cây kì dị, cũng chính là cái cây duy nhất bên trong Thiên chi cảnh. Phương Lẫm Nam không biết vì sao Phù Ly lại để ý đến cái cây đó như vậy.

Trước kia khi tới lấy huyết lộ, hắn ngẫu nhiên nghe Phương Linh Nguyệt có nói qua loại cây này trước đây từng mọc khắp nơi ở đại lục An Lạc, nhưng sau đó đều bị Phù Ly tự tay phá hủy hết toàn bộ. Cũng không biết vì sao bên trong Thiên chi cảnh vẫn còn lưu lại một cây cuối cùng, tuy rằng nó đã rất yếu ớt, chỉ có thế dựa vào loại huyết lộ này mà tồn tại.

Phù Lỳ và Phương Linh Nguyệt làm một giao dịch, điều kiện là Phương Linh Nguyệt phải cung cấp huyết lộ cứu cái cây kia, nhưng điều kiện này của Phù Ly hắn lại không tài nào hiểu nổi, Phương Linh Nguyệt cũng cẩn thận không nhắc tới nữa.

Rời khỏi Linh Y Cốc, Phương Lẫm Nam mang theo lọ huyết lộ đi tới miệng giếng bên trong Thiên chi cảnh. Lúc này đây, Tế an và Bích Oánh cũng đang ở đó.

Tế An và Phương Lẫm Nam nhìn nhau không vừa mắt, ai cũng không thèm để ý tới.

Phương Lẫm Nam đi vòng qua hắn nói với miệng giếng: “Huyết lộ ta đã mang tới.”

“Ân.” Vẫn là âm thanh khàn khàn trầm thấp từ trong miệng giếng phát ra.

“Tôn chủ, lần này tuy rằng ta đã thành công dẫn ra tâm ma của Vân Mặc Tuyên, nhưng Linh Y cốc chủ Phương Linh Nguyệt lại tựa hồ có chút không phối hợp như đã ước định.” Tế An làm trò trước mặt Phương Lẫm Nam, không chút kiêng nể mà nói.

Phương Lẫm Nam lộ ra vẻ mặt không vui nhìn Tế An: “Ngươi có ý gì?”

“Lúc đối chiến với Vân Mặc Tuyên trên Thiên Thiển Sơn, nếu Phương Linh Nguyệt không khoanh tay đứng nhìn, còn nói muốn cứu cái tiểu nha đầu kia, bọn ta cũng sẽ không phải cố kị nàng, mà Cốt Ngọc cũng không cần cần thiết phải hy sinh.”

“A Tỷ vốn không dính vào vụ này, nàng muốn làm cái gì, khi nào tới lượt ngươi hỏi?” Phương Lẫm Nam cười lạnh nói, “Tôn chủ, ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Đem huyết lộ đi dùng đi.” Âm thanh dưới giếng đối với đoạn đối thoại của bọn họ tựa như không nghe thấy, “Những việc này không cần nhắc lại, chỉ cần Phương Linh Nguyệt không quấy nhiễu tới kế hoạch thì những việc khác không cần để ý tới.”

Nhận được câu trả lời tạm được, Phương Lẫm Nam vẫn là gật đầu, cầm huyết lộ rời đi.

Tế An cúi đầu, tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nói “Vâng.”

- ---------✿byhanako❀-----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.