Ngân Hồ

Chương 68: Q.1 - Chương 68: Vận mệnh Tam Hòe đường.




Hai người đang nói chuyện, một đứa bé đeo mặt nạ khỉ cưỡi ngựa trúc chạy ào qua giữa hai người, ôm chân Vương Ngọc xoay tròn, đứa bé lớn hơn đeo mặt nạ Côn Lôn nô truy sát đằng sau.

Vương Ngọc thét chói lói đẩy đứa bé mập mạp ngã dập mông, đứa bé kia chỉ ả chửi bới thế là đám nha hoàn xô ngã đấm đá liên hồi.

Thấy cái váy lụa đẹp đẽ của mình dính bẩn, Vương Ngọc đang định chất vấn lão chưởng quầy, chợt thấy một thiếu niên xách hồ lô chạy tới, đều tiên cứu thoát đệ đệ của mình khỏi tay nha hoàn, sau đó chắp tay thỉnh tội với Vương Ngọc tha cho đệ đệ mình tuổi nhỏ vô tri.

Vương Ngọc đâu chịu tha, mông ả có hai dấu tay đen xì, đứa bé còn quá nhỏ tất nhiên không nói tới tổn hại thanh danh, nhưng cái váy này hỏng rồi, tay đứa bé kia dính sơn, căn bản không giặt được.

Đám nha hoàn quang quác chửi Tiểu Thủy Nhi mặt đầy tro bếp, Tiểu Xảo Nhi đỡ cho đệ đệ , còn tay giơ hồ lô lên:

- Cẩn thận đổ ra ngoài.

Thấy hắn không đánh trả, một ả nha hoàn đưa tay ra tóm tay Tiểu Xảo Nhi, tên này giữ gìn cái hồ lô như thế, hẳn là vật quý, vậy thì chỉ cần giữ lấy thì không lo hắn chạy.

Hai bên giằng co, chỉ nghe thấy rắc một cái, hồ lô vỡ làm đôi sơn đen đổ ộc lên đầu nha hoàn, ả theo bản năng vung tay hất nửa bầu hồ lo đi, vừa vặn Tiểu Xảo Nhi buông tay, hồ lồ bay về phía cổ Vương Ngọc, sơn theo cổ áo lỏng lẻo chạy vào người ...

Một tên lưu manh xem náo nhiệt chướng mắt đám nữ nhân bắt nạt ba đứa trẻ con, bợp Tiểu Xảo Nhi một cái:

- Còn không mau chạy đi?

Tiểu Xảo Nhi thấy hai đứa nhóc đã chạy mất tăm từ bao giờ, phó dịch của Vương gia hùng hổ đi tới, vội chui qua nách tên lưu manh ẩn vào đám đông.

Thấy đám nha hoàn la hét đuổi theo, tên lưu manh cười dâm dật giang tay:

- Muốn tìm nam nhân thì tìm Hoa ca ca đây.

Đám đông ghét nhà giàu ỷ thế khinh người hò hét vỗ tay, lời ô uế vô lại tuôn ra không ngớt khiến đám nha hoàn chùn bước.

Tiểu Xảo Nhi rời Tây thị, tìm được Tiểu Linh Nhi và Thủy Châu Nhi ở chỗ cây liễu lớn, cởi mặt nạ của chúng ra rồi không chút do dự ném luôn xuống sông, sạch sẽ rồi dẫn chúng đi uống nước thơm đã hứa trước.



Gió thu đã nổi, tiết trời ngày một mát mẻ, còn lá cây hòe cổ thụ trước Tam Hòe đường thì đã rụng gần hết.

Dưới tán cây, hai ông lão bày cờ.

Các Uyên tiên sinh cầm một quân cờ lên, đập mạnh vào quân cờ đối phương, cho quân mã chết vào hộp, liếc xéo đối thủ không nói gì. Xuất thủ bất phàm, khí thế hừng hực.

- Chỉ gãy mười cái xương thôi, chẳng chết được, Các Uyên huynh cần gì phải lo.

Lão giả thanh sam búng chiếc lá khô rơi xuống vai mình, mỉm cười hỏi:

- Ài, sói con đã ăn thịt người rồi, huynh không lo à?

- Còn chưa ăn mà.

Các Uyên tiên sinh nhíu mày:

- Định đợi tới lúc nó ăn thịt người thật rồi sao?

- Nhi tử của Đàn Đàn không biến thành sói dữ đâu.

- Chưa chắc đâu, thằng bé đó sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai định hại mẹ nó, ta càng lo nó trút giận lên Tam Hòe đường, ài ..

Thanh sam lão giả chỉ cây hòe cổ thụ sau lưng:

- Cây già mọc cành mới, đó là điềm lành, cái cành mọc ra bảy năm trước nay đã chắc chắn, lá rậm cho cả tấm biển Tam Hòe đường, có ý bảo vệ nâng đỡ, Các Uyên huynh không thấy sao?

Các Uyên tiên sinh thả quân cờ vừa cầm lên:

- Dịch học không đáng nói, các vị năm xưa cho rằng Hạ Tủng Hạ Tử Kiều đã sơ ngộ Dịch học, tin tưởng lời nói nông nổi của hắn, khiến Đàn Đàn chịu khổ trong thâm khuê bốn năm, bốn năm đó nó phải chịu đựng thế nào?

- Cho dù là người thân cũng buông lời ác độc, thậm chí thù địch, ba lão già các ngươi không thèm hỏi tới, bỏ mặc đứa bé thông tuệ đó, khiến cho ...

Thanh sam lão giả thản nhiên:

- Dịch học có câu gặp thủy sẽ lành, chẳng phải ứng nghiệm rồi à?

Các Uyên tiên sinh đứng lên quát:

- Vương Tổ, cả đời này ông định đi theo con đường đã tính trước à?

Vương Tổ cũng đứng lên thi lễ với Các Uyên tiên sinh rồi vỗ cây hòe:

- Huynh lo cho Vương gia, Vương Tổ sao không biết, với khốn cảnh của Vương gia, nếu cứ để nó tiếp tục bình đạm, ắt sẽ an lành vui vẻ, trong nhà có vài đứa nghịch tử, thêm vài bại gia phụ, càng là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cho tới khi gia đạo suy bại.

- Gia phụ một mình đã dùng hết khí vận ba đời của Vương gia, nhưng chẳng lâu dài, còn chưa kiếm được đường lui thích hợp cho Vương gia đã buông tay qua đời, để lại kẻ thù khắp thiên hạ. Tới tận lúc lâm chung gia phụ vẫn không chịu nhắm mắt, như thấy được tương lai Vương gia, chỉ thở dài.

- Gia huynh nhiều lần dâng thư chọc giận bệ hạ, mong bệ hạ đầy Vương gia đi tha hương, dù biên châu hiểm ác cũng vui vẻ nhận, như thế mới kéo dài được chút hơi tàn. Chẳng ngờ dù đại ca liên tục chống đối bệ hạ, bệ hạ vẫn nhẫn nhịn, chuyện đã tới mức này không dám tưởng tượng nữa, một khi sai lầm của Vương gia bộc phát, bệ hạ thuận nước đẩy thuyền, Vương gia nguy mất.

- Nay tất cả các dấu hiệu trong quẻ đều đã xuất hiện, lão phu không thể không tiếp tục đi theo con đường xác định trước.

Các Uyên tiên sinh vỗ ba vai Vương Tố mấy cái chuẩn bị rời đi, chợt thấy một phó dịch áo xanh mũ nhỏ vội vàng đi vào nói lớn:

- Tam nương tử ở Tây thị không may bị dính sơn sống, nay toàn thân sưng tấy, đã hôn mê rồi.

Vương Tố và Các Uyên tiên sinh kinh hãi nhìn nhau, trầm giọng nói:

- Biết rồi, mau mau tìm danh y chữa trị.

Phó dịch thi lễ xong lại vội vàng lui xuống, Các Uyên tiên sinh cười nhạt:

- Đứa gãy xương, đứa bị dính sơn, Vương gia ông nhiều tai nạn thật đấy.

Vương Tố chỉ thoáng biến sắc, trẫn tĩnh nói:

- Tái ông thất mã sao biết không phải là phúc, chẳng phải đã xác thực ngoại tôn của lão phu không có ý giết người à, chỉ là trò phá phách của trẻ con thôi.

- Được rồi, để lão phu xem người tiếp theo Vương gia gặp họa, ông còn trấn tĩnh được không. Hạ Tủng thời gian trước có gặp lão phu, kể lại quá trình quen biết tiểu tử đó, lúc nó chỉ có một thân một mình với sức trói gà không chặt đã bày kế giết được tên lưu manh Ngưu Nhị, nay có một đám ăn mày nghe lời, ai biết chuyện gì xảy ra, chính vì nó còn nhỏ, lão phu mới sợ nó quá khích không nắm được chừng mực.

Vương Tố trầm ngâm một lúc gật đầu, gọi quản gia tới:

- Truyền lời ta, từ hôm nay trở đi, già trẻ Vương gia không được tùy ý ra ngoài, nếu không gia pháp không tha.

- Vâng.

Lão quản gia trung thành không quản nguyên do đáp lời một tiếng rồi hỏi:

- Nhưng Hoài Ân thiếu gia đã ra ngoài, liệu có tìm về không ạ?

- Mau mau đi tìm, bất kể đang làm gì cũng phải về phủ ngay.

….

Thiết Tâm Nguyên chẳng hứng thú đi xem kết quả, Vương Hoài Ân vừa la hét vừa chạy đã đủ thu hút rồi, kỳ nhất là hắn vừa chạy vừa cởi quần áo, cứ như toàn thân đang bốc cháy, trong thời gian ngắn ngủi đã trần như nhộng, khóc lóc kêu “đừng đuổi ta!“.

Chỉ muốn hắn bêu xấu một chút, nên cho ít bột nấm vào trà, không ngờ phản ứng dữ dội như thế, chẳng lẽ tên này quá mẫn với nấm độc?

- Này, ngươi làm gì hắn vậy?

Thiết Tâm Nguyên chắc chắn liều lượng mình thử nghiệm lâu năm không thành vấn đề, hỏi Tiểu Xảo Nhi đang ngồi ăn đậu:

- Tiểu Phúc Nhi chẳng dễ dàng gì mới kiếm được giả đào lang, không dùng thì phí quá.

Tiểu Phúc Nhi sinh ra ở Phúc Kiến, nên chẳng lạ gì giả đào lang.

Thời gian qua nhờ người tìm thân nhân của bọn chúng, Tiểu Phúc Nhi đi đi lạc chỉ nhớ trước cửa nhà mình có một mảng giả đào lang, hỏa kế tiêu cục vì chứng minh mình đã đi tìm, chuyên môn hái về rất nhiều giả đào lang, thứ này dính lên người cực kỳ ngứa ngáy, vốn để đối phó với Vương gia Lục nương tử tội nhẹ, giờ đem dùng hết với Vương Hoài Ân rồi.

- Về nhà đi, mục đích của chúng ta đã đạt được, lần sau hẳn Vương gia chắc hẳn không cho chúng ta cơ hội nữa đâu.

Thiết Tâm Nguyên thấy Vương Hoài Ân đã chạy mất tích, rời hiệu nước thơm trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.