Ngân Hồ

Chương 77: Q.1 - Chương 77: Thần đồng ăn đòn.




Hoàng đế nửa đùa nửa thật làm Vương Tiệm run rẩy, song hắn cũng không ngoan, giả ngốc đáp:

- Nô tài cáo mượn oai hùm, nếu không có bệ hạ làm chỗ dựa, những quan viên đó ai nhận ra nô tài. Cho nên nô tài thu lễ tạ của họ, nhưng lại cảm kích quan gia, còn nói giúp họ thì nô tài chưa bao giờ làm.

- Được rồi, được rồi, không cần nhiều lời, trong lòng trẫm tự có đánh giá.

Triệu Trinh giơ chân làm động tác đá hờ:

- Thế gian này thứ làm người ta dễ hạ mình nhất kỳ thực là chân tình, Thiết Vương thị hàng năm đều hiếu kính trẫm, tuy chỉ là thứ tầm thường, song trọn tình hàng xóm, ngươi nói tốt vài câu cũng là nên làm.

- Đang lúc trẫm tâm tình không tốt thì nghe được hai câu thơ phấn chấn lòng người, sao có thể không thưởng? Ban cho Thiết gia hai thếp lụa trắng, xem như là phần thưởng bài thơ đó, đồng thời cảnh cáo tiểu tử Thiết gia, thi từ là tiểu đạo, chớ như Liễu Vĩnh lãng phía tài trí của mình, bụng đầy tài hoa mà đều tặng hết cho thanh lâu.

Vương Tiệm vâng dạ, đi một lúc quay lại, thi lễ hỏi:

- Chuyện tiểu tử đó là tiền tích góp của Phúc Khang đế cơ, nghe nói là vì chuẩn bị quà thiên thu cho quan gia, nô tài vốn định xử trí tên tiểu tử khốn kiếp đó, giờ đổi chủ ý, muốn xem lễ vật trước rồi mới quyết định, quan gia thấy sao?

- Ồ, có chuyện này à, Phúc Khang Nhi chưa bao giờ xuất cung ... À phải, đứng trên tường thành có thể thấy Thiết gia, cách một bức tường không tin là mất lễ nghi. Ừ, cứ tĩnh quan kỳ biến đi, chỉ cần Thiết gia không liên can tới Vương gia, tiểu tử đó là yêu nghiệt cũng được, thần đồng cũng được, giang sơn Đại Tống bao la có chỗ cho nó tung hoành.

Vương Tiệm khom người thi lễ đi chuẩn bị phần thưởng.

- Nguyên ca nhi, ngươi biết làm thơ thật à?

Tiểu công chúa Phúc Khang bám hai tay vào tường thành, cấp thiết hỏi:

Thiết Tâm Nguyên ngồi nhặt vừng, đầu chẳng ngồi lên:

- Không phải làm ra rồi đấy sao?

- Vì sao ta không làm được?

- Nếu ngươi thông minh như ta thì cũng làm được thôi.

Tiểu công chúa đấm đầu mình, trền môi xinh, ảo não nói:

- Có phải ta ngốc lắm không?

Thiết Tâm Nguyên xua tay:

- Vẫn được, thông minh làm cái gì, chẳng những không sống lâu, kết cục của người thông mình thường không tốt, ngốc một chút sống mới vui vẻ.

- Vì sao?

- Con người phiền não từ khi biết chữ, có học vấn thì cái gì cũng truy hỏi cho rõ, làm rõ thì phiền não, như ngươi bây giờ, sắp thông minh rồi, rất đáng sợ.

- Á!

Tiểu công chúa kêu khẽ một tiếng, đôi mắt vốn tròn càng tròn xe, đưa hai tay bịt ngay miệng, chỉ muốn đem những lời nói ra nuốt về, mẫu phi cũng nói, người ngốc mới có phúc, xem ra mình không nên thông minh.

Vương Nhu Hoa trở về phát hiện bên kia đường vô số hàng xóm tụ tập trước cửa nhà Đồng Bản, lố nhố vươn cổ nhìn về nhà mình, còn tưởng nhi tử xảy ra chuyện, vứt cả xe ngựa hoảng hốt chạy tới cửa mới biết không phải như mình nghĩ.

Vương Tiệm béo trắng như cái bánh bao ngồi trong sân, nhắm mắt hưởng thụ nhi tử pha trà.

- Hà hà, Thiết Vương thị, chuyến này cô phải đãi ta một bữa bánh canh ra trò đấy, nếu như không có cha gia tiến ngôn với bệ hạ, cái danh tiếng thần đồng của nhi tử cô không truyền ra ngoài được đâu.

Thần đồng? Lại còn chính bệ hạ khâm điển, Vương Nhu Hoa còn tưởng nghe nhầm, nhìn thấy nhi tử toét miệng cười với mình càng thất kinh, nhưng vẫn nhún eo thi lễ chu đáo:

- Liệt tử làm chuyện gì lại lọt vào mắt bệ hạ, đây là phúc phận bằng trời, thiếp thân lập tức rửa tay làm canh, thế nào cũng phải khoản đại quý nhân ngài.

- Bệ hạ nói, Thiết gia tiểu tử sau này phải một lòng học tập, chớ đem tài hoa lãng phí ở thi từ ca phú.

Vương Nhu Hoa đang định đi vào bếp chuẩn bị, nghe vậy mừng rỡ quay lại hỏi lớn:

- Vương công công, bệ hạ nó là Thiết gia tiểu tử à?

Vương Tiệm cười lớn giơ ngón cái khen ngợi sự thông tuệ của Vương Nhu Hoa, sau đó cầm chén trà nhỏ lên, khép mắt nếm thử.

Cái thằng tiểu vương bát đản này làm người ta vừa yêu vừa hận, trà nó pha tuy uống vào đăng đắng chan chát, nhưng dư vị mang theo chút ngọt, vấn vít trong miệng lâu, không biết làm thế nào.

Vương Tiệm cố ý nói rất lớn, khiến láng giềng bên kia đường xôn xao, được bệ hạ khen là thần đồng, đây là phúc khí lớn cỡ nào?

Thiết gia phát rồi!

Người hâm mộ, người đố kỵ, nhưng nào có biết vinh quang thì đều phải trả giá bằng nước mắt.

Thiết Tâm Nguyên đau đớn nằm sấp trên giường, hồ ly dẫm lên người y, dùng móng xoa bóp cái mông đau.

Làm chuyện hay chẳng được khen lại bị ăn một trận đòn, đó là chuyện Thiết Tâm Nguyên không ngờ tới.

Trước đó còn tủm tỉm cười tạ ơn Vương Tiệm, làm một nồi bánh canh thơm phưng phức, hớn hở chiêu đãi toàn bộ sứ thần thiên tử, thậm chí còn sai Thiết Tâm Nguyên mang cả bánh canh cho nhà Đồng Tử và mấy hàng xóm ở gần.

Đợi khách đi hết, nụ cười của mẹ không thấy đâu nữa, ấn Thiết Tấm Nguyên xuống ghế đánh cho trận đòn no nê.

Đánh xong còn chẳng giải thích, muốn y tự nghĩ, nghĩ không ra mai đánh tiếp.

Hồ ly chẳng biết xoa bóp gì cả, chỉ toàn dùng máu dẫm, mấy lần trúng vết thương làm Thiết Tâm Nguyên đau méo miệng.

Vương Nhu Hoa mang thuốc cao đi vào, đuổi hồ ly ra, bắt đầu xoa thuốc lên mông nhi tử, hung dữ hỏi:

- Nghĩ ra chưa?

Thiết Tâm Nguyên gào lên đau đớn:

- Chưa tới ngày mai mà.

- Con là thần đồng cơ mà, không cần ngày mai.

- Mẹ, sao mẹ ghét thồn đồng như thế?

Vương Nhu Hoa đánh nhi tử một cái, nghiêm mặt nói:

- Con nghe đây, con còn nhỏ, mẹ chỉ cần con nhớ một chuyện, phải nhớ cả đời.

Thấy mẹ nghiêm túc, Thiết Tâm Nguyên vội nói:

- Mẹ nói đi, hài nhi ghi nhớ trong lòng.

- Được rồi, con nhớ cho kỹ, con là Thiết Tâm Nguyên, người Thiết gia trang Khai Phong huyện, cha con là thợ rèn Thiết Thất, mẹ là nông phụ Vương Nhu Hoa, nhớ chưa?

Té ra là cái chuyện này, Thiết Tâm Nguyên oan ức lăn lộn, mông chạm vào giường đau ứa nước mắt:

- Con bị đánh oan, con có bao giờ định thay đổi tổ tông đâu, con họ Thiết, tất nhiên nếu mẹ muốn con mang họ Vương cũng không sao, mạng của con do cha mẹ cho, theo họ của cha mẹ là điều tất nhiên.

Vương Nhu Hoa đứng bật dậy quát lớn:

- Câm mồm, cha con là nam tử hán đường đường chính chính, mẹ gả cho cha con, cha con không phải đi ở rể làm tổ tông hổ thẹn, vậy con chỉ có thể mang họ Thiết, làm gì có chuyện mang họ mẹ.

Thiết Tâm Nguyên thấy mẹ cuống rồi mới hiểu với mẹ chuyện này quan trọng ra sao:

- Mẹ sợ con bị nhà ngoại công cướp đi à?

Vương Nhu Hoa bĩu môi:

- Vương gia hai đời qua không ai kiệt suất hơn người, chỉ toàn sản xuất thứ vô dụng, ngoại công con vì kế thừa Tam Hòe đường mà vóc óc suy tính, tìm kiếm nhân tài họ Vương khắp thiên hạ, hừ, kết quả tìm được toàn thứ vô dụng.

- Không phải có nhị cữu cữu không tệ ạ?

- Ba mươi chín tuổi, dựa vào sức cả nhà mới lên được vị trí thông phán, nghe nói làm cũng chẳng vững vàng, nếu không có Vương gia nâng đỡ, tối đa chỉ có thể làm huyện lệnh, hi vọng vào hắn không bằng hi vọng lợn nái leo cây ... À không đúng, mẹ nhìn thấy lợn nái leo cây rồi, hắn không bằng lợn nái.

Thiết Tâm Nguyên thầm lè lưỡi, mẹ thực sự không ưa người này:

- Con hiểu rồi, mẹ không có chút thiện cảm nào với nhà ngoại công.

Vương Nhu Hoa lắc đầu:

- Huyết mạch vẫn còn, tình thân không có nữa, một cái đại gia tộc bờ vực sụp đổ vì duy trì vinh diệu gia tộc, căn bản không có tình nghĩa gì cả, năm xưa bọn họ cho rằng mẹ làm hỏng khí vận Vương gia, đẩy mẹ tới cô tử miếu ...

Nói tới đó phát hiện mình đã nói hơi nhiều, dừng lại thở dài.

- Con hiểu rồi, sau này con nhất định mang họ Thiết, cả đời không sửa.

Vương Nhu Hoa xoa đầu nhi tử:

- Chúng ta không đi trêu chọc vào Vương gia, cũng không hại họ, vô oán vô thù là được. Còn nhi tử của mẹ tất nhiên là đệ nhất thần đồng của Đông Kinh, mẹ biết lâu rồi, làm sao mẹ ghét thần đồng được.

- Sao mẹ nhìn ra, vì con biết làm thơ à?

Thiết Tâm Nguyên vênh mặt:

- Nhi tử mẹ nửa năm tuổi đã không đái dầm, thử hỏi đứa bé nhà nào làm được.

Câm nín!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.