Ngân Hồ

Chương 63: Q.1 - Chương 63: Tái ngộ không tình cờ. (1)




Thiết Tâm Nguyên nhìn thật kỹ Dương Hoài Ngọc, tên này không có chút thất vọng chán nản nào, xem ra thay đổi không ít rồi, cười:

- Tất nhiên, nhưng huynh phải lo cơm nước.

- Ha ha ha, yên tâm, ta còn có một trang tử, hai cửa hiệu, tuy không thể đại phú đại quý, nhưng nuôi ăn mấy người không thành vấn đề.

- Huynh phân gia rồi à?

Thiết Tâm Nguyên kinh ngạc, giọng hơi cao khiến cho đám Tiểu Xảo Nhi đồng loạt nhìn qua:

- Dương gia sẽ không để một đứa nhi tử vô dụng ở trong đại trạch môn, mẫu thân ta cũng là có ý tốt, nếu như ta còn ở trong phủ, khả năng xảy ra nhiều chuyện, vì gia tộc, ta rời Dương phủ tự lập là lựa chọn tốt nhất.

Thiết Tâm Nguyên nhăn mũi:

- Chỉ là càm thấy huynh hơi thảm.

- Thảm á? Ha ha ha, ta sống hai mấy năm, đây là lúc cao hứng nhất, rốt cuộc không có người lải nhải bên tai ta, bảo ta phải làm sao để quang tông diệu tổ, làm sao để xuất tướng nhập tướng. Chắc ngươi không tin, khi còn nhỏ mẫu thân ta yêu cầu ngồi bô cũng phải giữ phong độ.

- Thế mất Tô đại mỹ nhân rồi, không thương tâm à?

- Thời gian qua ta nỗ lực luyện võ, kết quả phát hiện ra, không có nàng hình như cũng chẳng sao.

Thiết Tâm Nguyên không muốn bình phẩm chuyện này, một người ngày nào cũng bị huấn luyện tàn khốc rút cạn tinh lực, ngả người xuống là ngủ luôn thì đâu ra thời gian để mà đa sầu đa cảm.

Mà hắn có muốn Tô Mi hay không liên quan chó gì tới mình, nên Thiết Tâm Nguyên chỉ hỏi một câu thôi.

Người trung gian đã tới từ lâu, còn vô cùng thiện ý giúp đám Tiểu Xảo Nhi thuê một cái xe ngựa, trong mắt ông ta, cả cái nhà lớn chuyển nhà, thế nào cũng có nhiều đồ phải chuyển lắm.

Không ngờ tới phế viên mới biết mình nghĩ nhiều rồi, tổng cộng mười ba đứa bé, mỗi đứa một cái túi nhỏ, vác thêm chăn đệm, thế coi như chuyển nhà xong.

Đoàn người phấn chấn kéo nhau đi tới ngõ Phả La cách đó bốn dãy phố, đừng ở đầu gõ có thể nhìn thấy nóc đại điện Đại tướng quốc tự không xa, đó là cái ngõ nhỏ nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng càng đi sâu bên trong càng thấy có vấn đề, ngõ vắng tanh, cảm giác âm u, cỏ dại mọc rất nhiều, quay đầu nhìn phố xá nhộn nhịp ngoài kia như thế giới khác hẳn.

May không phải đi xa, Trạch viện người trung gian mua không to lắm, nằm giữa ngõ, trước sau chỉ có hai dãy thôi, đều làm bằng gỗ mộc đã thâm lại, trông có chút năm tháng, đám nam hài ở tiền viện, nữ hài ở hậu viện, đây là đình viện tiêu chuẩn của Đông Kinh.

Một cây dâu lớn mọc giữ thiên tỉnh, cành lá vươn cả ra ngoài, chỉ là lá cây xanh mướt ngày nào đang cùng gió thu lác đác rụng xuống.

Cây dâu chưa chặt đi, chứng tỏ khuê nữ nhà này chưa xuất giá, nhìn cái cây to bằng miệng bát tô, Thiết Tâm Nguyên rất lo cho khuê nữ nhà này, cái cây ít nhất hai mươi tuổi, không biết khuê nữ nhà này ở trong nhà bao năm.

Ba con khỉ Tiểu Linh Nhi, Tiểu Phúc Nhi, Tiểu Hỏa Nhi từ lúc vào nhà là không chịu yên, treo hết từ cột nhà lên mái ngói, ngang ngược chiếm lấy phòng mình thích, bị Tiểu Xảo Nhi quát cho mới đem chăn đệm của mình lên lầu, phòng sát đường tầng dưới dùng làm xưởng.

- Ngươi dọn tầng một ra định làm gì, không phải làm cung nỏ chứ?

Tiễn người trung gian đi rồi, Thiết Tâm Nguyên và Tiểu Xảo Nhi ngồi đung đưa chân ở tầng nhìn mặt tiền trống trải tầng một:

- Vì sao không thể, ta nhận được đơn hàng đầu tiên rồi, chế tạo cho Dương đại lang nỏ cung dùng một tay thích hợp cho hắn, lần trước nghe ngươi nói chuyện ta có vài ý tưởng, muốn thử một chút.

- Ngươi chỉ có một khách hàng không nuôi nổi cả nhà.

- Đợi hắn đoạt võ trạng nguyên rồi, muốn bao nhiêu khách hàng chẳng có.

- Ăn thua không? Ta nghe nói bộ nhân giáp của Đại Tống là có lực phòng ngự quán tuyệt thiên hạ.

Tiểu Xảo Nhi cười khẩy:

- Quán tuyệt thiên hạ cái rắm, nếu thần tí nỏ bắn ở khoảng cách gần có mà xuyên thủng người, so ra ta thích giáp xích hơn nhiều, loại giáp này chẳng những trọng lượng nhẹ, lực phòng ngự cao, quan trọng nhất có thể mặc sát người, dù là tướng sĩ đi bộ tác chiến hay là kỵ binh, có giúp xích là tương đương có mạng sống thứ hai. Được rồi, ngươi bớt lo hộ ta đi, ta có tính toán của mình.

Chuyện chuyên môn giao cho chuyên gia, cho nên Thiết Tâm Nguyên ngậm miệng, mặc dù y có vô số kinh nghiệm có thể chỉ dẫn Tiểu Xảo Nhi, nhưng mà những kinh nghiệm đó chỉ hữu hiệu ở thời đại có sức mạnh của máy móc thôi.

Những thợ giỏi thời xưa sở dĩ có thể lưu danh sử sách là vì bọn họ dựa vào hai tay mình tạo nên kỳ tích, rất nhiều kỳ tích cho dù đời sau máy móc thịnh hành cũng chẳng thể so được.

Người ta không cần mình lắm mồm thì về vậy, y cũng cần một Tiểu Xảo Nhi mạnh mẽ quyết đoán để sau này có thể dựa vào, chứ không phải là người vì nể nang ân tình mà răm rắp nghe lời.

Ngày hôm sau chẳng mấy khi không phải đi học, Thiết Tâm Nguyên cùng mẹ ra nông trang ngoại thành tìm kiếm rau xanh thích hợp làm rau khô và dưa muối, mùa đông sắp tới rồi, không đi tìm thì cửa hiệu không có rau cung ứng cho thực khách.

Buổi sáng trong rừng cây thưa thớt ở ngoại ô, hai cước phu đưa mấy con lừa vận chuyển than vào thành.

Một con đường thôn quê trải dài về phía thành trì, hai bên nông xá rải rác đan xen, khắp nơi là đồng ruộng và cây liễu.

Lúc này đồng ruộng vẫn xanh mướt mắt, nhưng không phải trồng lúa mà là rau xanh.

Thành Đông Kinh có cả trăm vạn người, nhu cầu với lương thực cực lớn, thông thường mà nói lương thực đều từ phương xa vận chuyển tới, có Biện Hà, Vận Hà thông nam bắc đảm bảo Đông Kinh đủ lương thực ăn.

Rau xanh thì chịu chết rồi, chỉ có thể do nông trang phụ cận cung cấp, nên nông trang ngoại ô đa phần là trồng rau. Nào cải xanh, cảnh trắng, củ cải, cà rốt ... Tới bốn năm chục loại.

Thiết Tâm Nguyên cũng biết có nhiều danh nhân trồng rau, như Hoa hòa thượng Lỗ Chí Thâm từng trồng rau ở Tướng Quốc tự, Trương Thanh có lão bà thích bánh bao nhân thịt người cũng tự trồng rau ở Quang Minh tự.

Ấy, đừng nghĩ bọn họ làm thế vì lúc gặp nạn, thực tế trồng rau là nghề có lợi nhuận cao ở Đông Kinh, rau củ vừa mới đưa lên chợ giá còn đắt hơn thị mấy phần, nếu là rau trồng trong phòng ấm thì càng giá trên trời.

Cho nên ở thành Đông Kinh nếu ngươi nhìn thấy một tên sĩ tử ngớ ngẩn vào mùa đông còn gài một bông hoa dành dành bên tai, chớ có nghĩ đó là tên ngốc, phải xem đó là người thân phận không tầm thường mới đúng.

Bông hoa đó không phải rẻ đâu.

Thiết gia có chuyện rồi, gần đây hình như không ai đưa rau tới hiệu nữa, cho nên mẹ đưa Thiết Tâm Nguyên ra nông thôn xem có thể thay nhà cung ứng rau khác không.

Nguyên nhân rốt cuộc là sao Vương Nhu Hoa hiểu lắm, người tỷ tỷ kia của mình không chịu yên, khi còn nhỏ đã thế, thích giở trò thông minh vặt, không ngờ lớn lên rồi chẳng thay đổi.

Thế lực của Vương gia còn chưa đủ lớn tới mức mệnh lệnh tất cả thương phiến bán rau không cung cấp rau cho Thiết gia, chiêu này có tác dụng chẳng qua Vương gia vừa vặn quen biết người ta mà thôi.

Lần trước bôi bẩn thanh danh của mình chẳng tìm cô ta tính xổ, lần này càng không cần thiết.

Vương Nhu Hoa tìm nhà cung cấp mới, thương lượng giá mới, cuối thu rồi, cần nhiều rau muối.

Thấy người bán rau mà trung gian tìm được là Trương Thanh, Thiết Tâm Nguyên rợn hết người, mặc dù y biết rõ ràng Trương Thanh này chẳng qua chỉ trùng tên với nhân vật trong Thủy Hử thôi, nhưng y vẫn rất muốn biết lão bà của người này trông thế nào.

- Thiết gia, không phải Trương Thanh này khoác lác chứ, người có thể cung cấp được lượng hành và tỏi nhiều như thế ở Tiểu Vương Trang chỉ có nhà ta thôi.

Cái tên giống cường đạo hơn giống nông dân này đứng ở bờ ruộng, từ xa thấy xe ngựa của Thiết gia đi tới nói oang oang:

Nông gia đang chăm rau trong ruộng đều đứng lên nhìn, hâm mộ nhìn Trương Thanh, Hiệu bánh canh Thất ca ở trong thành còn chưa là cái gì, nhưng với những nông gia trồng rau có thể xưng là như sấm nổ bên tai.

Nguyên nhân không gì khác ngoài lượng hành tỏi mà cửa hiệu này tiêu thụ nhiều đến kinh người, nhà Trương Thanh kiếm được một mối lớn rồi.

Trương Thanh nói không sai, bên cạnh hắn là vùng tỏi xanh lớn, vì thời tiết lạnh dần, tỏi vốn mang màu xanh nhạt nay đã thành xanh thẫm, sống là dài còn vương sương sớm.

Vương Nhu Hoa ngắn một lá hành cho vào mồm nhai vài cái, nhoẻn miệng cười:

- Trương đại ca trồng rau thật tốt.

Trương Thanh đắc ý vỗ ngực:

- Phóng mắt nhìn khắp Đông thị, có ai không biết đại danh của Trương Thanh ta, rau của ta ...

Thiết Tâm Nguyên không rảnh nghe hắn khoa khoang khoác lác, mắt đảo khắp nơi tìm bóng dáng Tôn Nhị Nương, Trương Thanh trồng rau đã ở đây thì e Tôn Nhị Nương cũng cách không xa.

Sự thực chứng minh Thiết Tâm Nguyên ấm đầu rồi, một phụ nhân yếu đuối bế một đứa bẹ nhẹ nhàng đi tới, đứng bên cạnh nhìn Trương Thanh đang nói văng nước bọt.

Đứa bé gầy như khỉ rúc vào lòng mẹ tò mò nhìn Thiết Tâm Nguyên.

Trương Thanh thấy phụ nhân đi ra, hán tử thân hình cao lớn thô lỗ thay đổi hẳn, khom người nhỏ nhẹ:

- Sao lại ra đây, Họa Nhi không chịu được gió đâu.

Phụ nhân thấp giọng nói:

- Cứ ở trong nhà suốt cũng không tốt, chàng tiếp khách đi.

Dung mạo thiếu phục rất xuất sắc, ít nhất Thiết Tâm Nguyên đánh giá như vậy, nếu đây mà là lão bà của Trương Thanh sẽ triệt để thay đổi cái nhìn của y về Tôn Nhị Nương.

Trương Thanh chà chà tay nói tiếp:

- Này Thiết gia, nếu nhìn trúng hành tỏi nhà ta thì ta giúp cô nhổ ra xem, cô thấy rồi đấy, lão bà và con ta không khỏe, cần tiền mua thuốc, giá thế này không tính là cao đâu.

Vương Nhu Hoa đi tới bên thiếu phụ, dùng ngón tay trêu đứa bé, nằm bàn tay nhỏ xíu của nó:

- Đây là do sau khi sinh không hồi phục tốt.

Thiếu phụ cười:

- Từ nhỏ đã không khỏe, sinh được đứa bé này không khác qua Quỷ Môn quan một chuyến, chỉ là thân thể hư nhược liên lụy tới đứa bé.

- Trẻ con bú sữa lớn không nhiều, trẻ con nông gia dễ nuôi, có chút gạo là lớn nhanh như cái cây vậy.

Thiếu phụ chỉ cười nhẹ, coi như trả lời.

Trương Thanh có chút nóng ruột:

- Này Thiết gia đã quyết định chưa?

- Rau Trương đại ca trồng tốt thế này, nếu như ta còn kén chọn thì không khỏi mất tình nghĩa, vậy cứ dựa theo giá chúng ta đã giao ước, làm phiền Trương đại ca mỗi ngày mang tới hiệu năm mươi cân, không được quá trưa.

Thiết Tâm Nguyên lặng lẽ nhìn mẹ và Trương Thanh bàn giao tiền hàng, nhìn Trương Thanh đem hành tỏi mới đào lên xe, không hiểu thái độ của mẹ.

Từ khi nhìn thấy thiếu phụ kia đi ra, nụ cười của mẹ rõ ràng có chút lạnh lẽo.

Vốn hôm nay còn muốn lấy thêm ít đậu, rau cải, rau diếp mang về phơi khô, nhưng mẹ lại đánh xe về thành.

- Mẹ quen vị di di đó à?

Thiết Tâm Nguyên dò hỏi, nữ nhân đó tuyệt đối không phải xuất thân nông thôn, nếu không có câu chuyện bí mật đằng sau, Trương Thanh không cách nào cưới nổi:

Vương Nhu Hoa chỉ ừm một tiếng rồi chìm vào im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.