Ngân Hồ

Chương 84: Q.1 - Chương 84: Phát rồi.




Tiểu công chúa thấy Thiết Tâm Nguyên đóng giả tượng gỗ thì che miệng cười khúc khích, không hiểu sao, thấy y biết sợ, tâm tình cô nhóc tốt hơn nhiều.

- Công chúa, nhìn tên ngốc kia kìa, y đang nhìn trộm cây chuối.

Nghe Tiểu Châu Nhi nhắc nhở làm Tiểu công chúa quay lại nhìn, quả nhiên tên đó đang nhìn hoa quả trên bàn chứ không phải giữ quy củ.

Thực ra quá oan, Thiết Tâm Nguyên mới phát hiện ra nải chuối vàng ươm kia thôi, nhưng mà y đang nuốt nước bọt thật, bao nhiêu năm rồi không được ăn thứ này, nhớ vô cùng.

Trong thành có chuối, nhưng mà giá đắt kinh người, dù mẹ rất thương y nhưng cũng không muốn bỏ tiền ra mua.

Chết người nữa là dù mua rồi cũng phải để rất lâu cho chuối chín mới ăn được, vì thế thứ này chỉ lưu truyền trong nhà phú quý, bình dân ít có cơ hội nếm thử.

Liếc trái, ngó phải, trong cái sảnh nho nhỏ này chỉ có mình và Tiểu công chúa nấp sau rèm, cùng hai tên thái giám thực sự làm bằng gỗ.

Thế là Thiết Tâm Nguyên nhích dần về phía bàn.

- Y định làm gì?

Tiểu công chúa nghi hoặc hỏi:

- Không biết ạ, chắc y lén tới chỗ chuối.

Chủ tớ hai người cùng hai tên thái giám đều nhìn Thiết Tâm Nguyên chằm chằm, chỉ thấy y mặt tỉnh bơ như đang ngắm trần nhà, hai chân thì đi ngang, từ từ tới gần bàn, tay vươn ra như chớp, thế rồi chuối trên bàn biến mất, còn bụng y nhô lên rõ to.

Thế này khác nào lạy ông tôi ở bụi này, thế mà Thiết Tâm Nguyên lại làm cái bộ mặt ngơ ngơ như không biết gì, Tiểu công chúa vừa xấu hổ vừa tức, còn Tiểu Châu Nhi sắp không sống nổi vì cười rồi.

Dưới ánh mắt phẫn nộ của Tiểu công chúa, hai tên thái giám đứng thẳng lên, nhưng mắt đưa lên trời, còn lưng không sao thẳng nổi, môi mím chặt nhăn nhó như bí tiểu.

Thiết Tâm Nguyên thì đang chửi um trong lòng, sau nải chuối không ngờ lại còn có hai quả dưa hồng.

Lúc này ngoài hoàng gia thì làm gì có ai được ăn dưa hồng tươi giữa mùa đông, dù là ở chợ có bán cũng là loại để trong hầm băng tới giờ, để tới ba bốn tháng thì ăn còn vị quái gì nữa?

Đã hai tháng rồi ăn rau khô và dưa muối, Thiết Tâm Nguyên quyết định mạo hiểm ...

Cho dưa hồng vào lòng ngực, trông cực kỳ bất nhã, Tiểu Châu Nhi chỉ còn thở ra không hít vào nữa, Tiểu công chúa mặt xanh mét khăn tay sắp bị vò nát.

Vương Tiệm cầm thẻ bài đi về, không hiểu vì sao hai hoạn quan mình dạy dỗ không tệ lại đứng xiêu vẹo, còn thể thống gì nữa, nhưng quyết định tìm hiểu lý do mới giáo huấn.

Nhưng khi nhìn thấy Thiết Tâm Nguyên thì không cần tìm hiểu nữa rồi, thể bài choang một cái rơi xuống đất.

Thiết Tâm Nguyên vất vả ngồi xuống nhặt thẻ bài bằng đồng khắc đầy chữ lên:

- Vương thúc, lại bảo thị vệ cho tiểu tử vào giỏ đưa về được không?

Vương Tiệm nhìn đĩa hoa quả chỉ còn lại hai quả lê, đây là thứ thần đồng gì cơ chứ, môi run run:

- Ngươi có cần phải làm như thế không?

Thiết Tâm Nguyên nhỏ giọng hỏi lại:

- Nếu tiểu tử xin có được không?

- Không được, nếu như thế sẽ thành đồ ngự tứ.

- Thế là đúng, tiểu tử chỉ muốn ăn, không muốn mang lên bàn thờ cúng tổ tiên.

- Vậy thì tự mình rời nội cung.

Vương Tiệm nghiến răng nói, gọi một tên thái giám sắp cười không thở nổi, dặn vài câu rồi bỏ đi ngay, hắn không ngờ một thần đồng cực kỳ có tiền đồ lại đi làm cái việc hỏng danh dự như thế, nếu không phải cái đầu kia không còn chỗ mà đánh, hắn rất muốn đánh một trận:

Trộm mấy món đồ không đáng kể trong cung là việc rất lưu hành ở Đại Tống, mỗi khi cuối năm bệ hạ mở tiệc thiết đãi quần thân luôn mất ít dụng cụ, hoặc là món trang sức hoa mỹ. Cho dù bệ hạ chiêu đãi tân khoa tiến sĩ, mất vài món đồ sứ là chuyện quá bình thường, sau đó người trộm thành công đem món đồ đó đi khoe mình tham gia yến tiệc thịnh soạn ra sao.

Bệ hạ chỉ cười cho qua, đôi khi vì thuận tiện cho các thần tử lấy trộm, còn chuẩn bị rất nhiều đồ, vô cùng chu đáo.

Hoàng đế không để ý, thần tử cũng coi đây là chuyện phong nhã, nhưng Vương Tiệm ghét cay ghét đắng, một bộ đồ sứ quý giá mà mất một hai món liền biến thành phế phẩm, điều này gây áp lực rất lớn cho nội cung.

Thằng nhóc con này càng vô sỉ, bị bắt tại trận mà mặt nó thản nhiên như không, tí tuổi đầu mặt đã dày như thế, lớn lên rồi nó dám lấy cái gì nữa.

Thiết Tâm Nguyên vẫy tay về phía Tiểu công chúa, sau đó ì ạch theo hoạn quan ra ngoài, hồ ly ngoan ngoãn tha giỏ theo sau, giỏ rất lớn, nên nó phải đi ngược.

Nhìn dáng vẻ Thiết Tâm Nguyên và hồ ly chật vật rời đi, Tiểu công chúa muốn ứa nước mắt:

- Sao lại làm thế chứ?

- Nô tỳ thấy có lẽ là nhà y hết tiền rồi, chẳng phải cửa hiệu mới bị cháy sao, công chúa nghĩ xem, nương nương nói bộ khải giáp kia đáng giá ngàn vàng, y và mẹ dựa vào bán bánh kiếm sống thì được vài đồng? Nô tỳ còn nghe nói trước kia trong cung yến từng có chuyện trẻ con ăn trộm đồ ăn, nói là mang về hiếu kính mẫu thân ...

Tiểu công chúa thở phào như trút được gánh nặng, lại trừng mắt lên:

- Không được nói Nguyên ca nhi trộm đồ, một chữ cũng không được nói, là y lấy.

Tiểu Châu Nhi gật đầu như gà mổ thóc.

Men theo hành lang rời khỏi điện Đại Khánh, Thiết Tâm Nguyên liền biết tin đồn trong hoàng cung đáng sợ ra sao, khi tiến cung thì không thấy ai, lúc này cả đám cung nhân chen chúc xem đứng xa xa náo nhiệt, thấy Thiết Tâm Nguyên bụng to, hai bên ngực cũng to, đi thì như vịt bầu, ai nấy cười nghiêng ngả.

Tóm lại dọc đường đi làm khuynh đảo vô số giai nhân.

Thái giám dẫn đường không tệ, đưa y lén lút vòng qua trung xu, đông tây lưỡng đài càng tránh như tránh hổ.

Ánh mắt hung dữ của Tiểu công chúa đã nói rõ rồi, nếu vị gia gia này bị trung xu hoặc lưỡng đài ngự sử bắt được, nói không chừng tra xét một phen.

Lần trước bệ hạ chẳng qua thưởng một đám gánh hát, lụa trắng dấu vào trong lòng còn bị Bao Chửng bắt được, thấy không có văn thư ban thưởng, tịch thu còn đánh cho hai mươi gậy.

Mà vị này còn trộm trắng trợn luôn.

Khi đi qua cổng hoàng cung, Thiết Tâm Nguyên còn khom lưng chắp tay về phía một cái cửa sổ gần đó, sau đó ngênh ngang bước khỏi cửa cung cao lớn.

Hạ Tủng đang uống trà trong phòng run tay, trà sánh ra ngoài, ngồi đối diện là cấp sự trung Trương Nghi nhìn ra ngoài, chỉ tay:

- Tử Kiều biết đứa bé kia à, sao nó đi kỳ là thế kia?

Hả Trung lau nước trà sánh ra bàn:

- Tân thần đồng được quan gia thừa nhận đấy.

- Ồ, thì ra là thần đồng đã là bài Vịnh oa, thi ca khí thế, chỉ là phong biểu khó coi, đáng tiếc, đáng tiếc!

Trương Nghi vỗ ban hô đáng tiếc liên hồi:

Hạ Tủng hừ một tiếng:

- Phong biểu của nó không tốt à, Hoa Lộ huynh e là nhìn nhầm rồi, luận riêng tướng mạo mà nói, lão phu chưa thấy đứa bé nào ở Đông Kinh hơn nó.

- Nhưng mà ...

- Đi kiểu vịt hả, nhất định là trong lòng dấu đồ bệ hạ ban cho nên hành động bất tiện mà thôi.

- Tử Kiều sao biết rõ nó thế?

Hạ Tủng mặt tối sầm:

- Lão phu trước khi đi Hà Đông muốn thu nó làm đệ tử, nhưng bị nó từ chối.

- Cái gì, thằng nhãi thật vô lý, Tử Kiều huynh Dịch số vô song, đạo toán học càng tiến bộ dũng mãnh, chẳng lẽ còn có tiên sinh tốt hơn huynh, là vị đồng liêu nào?

Hạ Tủng cười khổ:

- Nếu là chư công trong triều, ta còn có thể đăng môn vấn tội, vấn đề lão sư của nó là một nho sinh vô danh, so đo với người ta chỉ mất mặt.

Trương Nghi chắp tay:

- Tử Kiều bị người ta xỉ nhục, nhưng lại không có chút tức giận nào, tấm lòng khoáng đạt đó làm Trương Nghi phục lắm.

- Chuyện này có ẩn tình khác, chỉ là không tiện nói với người ngoài thôi, nào nào, kệ nó, nếm thử trà bơ lão phu mang từ Hà Đông tới, mùa đông uống thứ này rất hợp ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.