Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 47: Chương 47: Sát Nhiếp




Trong điện thắp hương lễ phật, Diệp Lạc luôn đỡ Phó Thanh Nguyệt cẩn thận quỳ xuống.

Thân thể Phó Thanh Nguyệt đã có vẻ cồng kềnh, thân hình hai người lớn, Diệp Lạc lại không dám dùng nội lực, cả đoạn đường đi vô cùng vất vả, trên trán đầy mồ hôi.

Lúc Phó Thanh Nguyệt thành kính quỳ lạy, Diệp Lạc cũng ngẩng đầu nhìn.

Phật trang nghiêm, cười từ bi, Diệp Lạc nhìn xong, lại cúi đầu xuống, nhìn hai tay mình.

Trắng mịn như ngọc, mười ngón thon gầy, nhưng không biết đã dính bao nhiêu máu tươi rồi. Bây giờ quỳ gối trước Phật tổ, thì có tư cách gì cầu mong Phật tổ phù hộ cho nguyện vọng trong lòng chứ?

Lương Tích Nghi thắp hướng xong thì sang đây, đứng ở bên chờ bọn họ.

Quân Hoằng và Quân Nặc không vào, bọn họ cả người máu tanh, từ lâu đã chặt đứt hi vọng được Phật tổ phù hộ rồi.

Phó Thanh Nguyệt quỳ lạy xong, Lương Tích Nghi cũng tới đỡ tẩu ấy đứng lên, vừa đi ra ngoài, vừa cười nói: “Thanh Nguyệt, bây giờ ngươi đã có chồng có con, còn tâm nguyện gì mà muốn tới cầu Phật tổ phù hộ nữa?”

Phó Thanh Nguyệt tay vỗ bụng, trên mặt là sự vui vẻ của người sắp làm mẹ: “Ta hy vọng đứa bé bình an ra đời, cũng hy vọng Diệp đại ca khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, có thể cùng nhau nhìn đứa bé lớn lên.”

Nụ cười trên mặt Diệp Lạc vẫn còn, nhưng trong lòng thì vừa chua xót vừa đau, nếu ca ca thật sự có thể sống lâu trăm tuổi, nàng nguyện dùng tất cả để đổi lấy. Nhưng trên đời này không có nhiều kỳ tích như vậy, ca ca rời đi là việc không ai có thể khống chế được, tâm nguyện này nhất định thất bại.

“Không cần lo lắng, đứa bé này, ta sẽ yêu thương nó hơn cả chính mình. Ta cam đoan nó sẽ hạnh phúc hơn chúng ta.”

Nàng đã sớm nghĩ xong rồi, cả đời này của nàng, chưa chắc đã có phúc khí có đứa bé của chính mình. Nếu ca ca ra đi, nàng sẽ thay ca ca yêu thương nó, cho nó mọi thứ tốt nhất, để cho dù nó không có phụ thân, cũng có thể được hưởng sự yêu thương của phụ thân.

Mắt Thanh Nguyệt ươn ướt, nàng đương nhiên là hiểu ý của Diệp Lạc. Nàng nhẹ nhàng cầm tay Diệp Lạc: “Đứa bé có ngươi, đương nhiên sẽ là người hạnh phúc nhất.”

Lương Tích Nghi cười khẽ hai tiếng, nói với Quân Nặc đang đi tới: “Xem đi xem đi, hai người kia ở nhà ngọt ngào chưa đủ, còn muốn ở trước mặt chúng ta ân ái nữa.”

Quân Nặc thản nhiên cười nói: “Vợ chồng Diệp thị lang tình thâm, sớm đã nghe thấy, cũng không phải hôm nay nàng mới biết.”

Diệp Lạc quay đầu nhìn hắn: “Đúng vậy, Thanh Nguyệt và đứa bé là bảo bối của Diệp phủ chúng ta, không che chở cẩn thận, về nhà ta sẽ bị mọi người đuổi đi.”

“Ai dám đuổi ngươi?” Lương Tích Nghi mở to hai mắt, Diệp Tri không phải là chủ Diệp phủ sao?

Diệp Lạc vẻ mặt đau khổ: “Ta là người không có địa vị nhất Diệp gia, không bảo vệ tốt Thiếu phu nhân và Tiểu thiếu gia/ Tiểu tiểu thư tương lai, thì đóng cả cửa lớn để ta ngủ ngoài đường. Đúng không, Thanh Nguyệt?” Nàng nháy mắt nhìn Phó Thanh Nguyệt, bộ dáng vô cùng vô tội.

Phó Thanh Nguyệt buồn cười, liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, ở Diệp phủ chàng đáng thương nhất.”

Quân Hoằng đi phía sau, không nói một lời nào.

Đây là Diệp Tri mà hắn chưa bao giờ gặp, không hề bình tĩnh thong dong, cũng không phải giảo hoạt khiến người ta tức muốn chết, nụ cười của nàng tuy rất nhẹ, nhưng vẫn sáng ngời ôn nhu, thậm chí còn có mấy phần làm nũng.

Hắn vẫn luôn khinh thường đường đường là nam tử hán lại có thần thái của nữ tử, nhưng đặt vào người Diệp Tri, lại cảm thấy thật tự nhiên. Cười nhẹ nhàng đáng yêu, như là trời sinh nàng nên là bộ dáng đó.

Diệp Lạc đỡ Phó Thanh Nguyệt lên kiệu, sau đó chính mình đi bên cạnh, bảo mấy kiệu phu cố gắng đi chậm nhất, thỉnh thoảng lại nhìn vào kiệu xem.

Quân Nặc và Quân Hoằng đều thấy rõ ràng, bước chân của mấy kiệu phu mạnh mẽ, hơi thở lâu, tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng, trong ngàn vạn thủ hạ của bọn họ, cũng chưa chắc đã có thể tìm ra mười người như vậy. Nhưng bây giờ, mấy người này lại là kiệu phu?

Điều này, không chỉ nói lên Diệp Tri rất quan tâm Phó Thanh Nguyệt, càng nói lên thế lực to lớn của Diệp phủ, che giấu thật kĩ, chỉ sợ đã vượt qua dự đoán của bọn họ.

Ánh mắt Quân Nặc càng tối đen lại, liên tục nhìn về hai người phía trước.

Lúc đi đến giữa sườn núi, Diệp Lạc bỗng nhiên giơ tay bảo dừng lại.

“Làm sao vậy?” Quân Hoằng nhìn thấy sắc mặt của nàng, lập tức đi lên, hắn biết, nhất định là có chuyện xảy ra.

Lương Tích Nghi và Quân Nặc cũng đi lại đây, nghi hoặc nhìn nàng: “Sao lại không đi?”

Diệp Lạc nhìn bọn họ, nhíu mày: “Thất Điện Hạ, Thất Hoàng tử phi, chúng ta gặp phải phiền toái rồi. Thân thể Thanh Nguyệt không tiện, ta sợ không thể lo cho an nguy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.