Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 123: Chương 123: Thằng Trì Bí Hội! Đại Thương Bản Việt Vương Câu Tiễn






Khương Hoàn Sở giật mình kinh hãi, vừa rồi Ngạc Sùng Vũ đã sai thân binh canh gác, không ngờ người này lại có thể tiến vào, vậy xem ra đã nghe trộm bốn người bàn luận lâu rồi.

Đôi mắt Cơ Xương lóe lên một tia tinh quang, như chứa ẩn ý gì nhìn kẻ triệu tập hội nghị Ngạc Sùng Vũ một cái, rồi lại uể oải mờ mờ, theo đó đứng dậy, cùng tam hầu hành lễ với người mới tới: “bái kiến Việt Vương thiên tuế”.

Thì ra, người này chính là Vi Tử Khải, trưởng huynh của thiên tử. Thiên tử đăng cơ xong, phong trưởng huynh Vi Tử Khải làm Việt Vương, thứ huynh Vi Tử Diễn làm Trần Vương. Kỳ thực, cái phong vương này có một ý tứ khác, thời Xuân Thu, tuy Việt Vương Câu Tiễn bại bởi Ngô Vương Phù Sai, nhưng tâm trí thâm trầm, giỏi ẩn nhẫn, bị bắt làm tù binh cuối cùng cũng được thả, cuối cùng cá chép quẫy đuôi, diệt đi cường địch Ngô quốc, Trương Tử Tinh phong Vi Tử Khải làm Việt Vương, chính là muốn nhắc nhở phía sau mình còn có một vị huynh trưởng “nếm mật nằm gai”, không lúc nào nên coi thường mất cảnh giác.

Vi Tử Khải vội vàng hoàn lễ, hai gã nam tử đứng sau hắn lại thi lễ với tứ hầu. Khương Hoàn Sở nhận ra hai người là Đình Dữ, Câu Hữu, đều là con trai của Trung đại phu Vi Phiền, lòng thầm kinh hãi cùng bắt đầu cảnh giác.

Mọi người ngồi xuống xong, Vi Tử Khải mở miệng nói: “bốn vị hiền bá, xin thứ cho cô vương lần này tới không thông báo, cô vương vừa tới Đạt Trì, nghe bốn vị hiền bá ở đây nên đặc biệt tới tìm”.

Ngồi ở đây đều là loại tâm cơ, nghe hắn nói biết là mượn cớ mà thôi, lời hay tất còn ở phía sau, quả nhiên lại nghe Vi Tử Khải nói tiếp: “nơi này không có người ngoài, cô vương xin nói thẳng, lời vừa nãy của cô vương không phải là lo lắng vô cớ, thiên tử lần này thi hành tân chánh, quyết tâm rất lớn, nếu ai phản nghịch tất sẽ có kết cục thê thảm”.

Khương Hoàn Sở nghe tới “không có người ngoài”, trong lòng chợt động, nhưng còn chưa đoán được ý tứ Vi Tử Khải tới đây, cố ý nói: “trên đất của vua, có ai không phải thần dân, chúng ta tuy được phân ở bốn nơi, nhưng đều là thần tử của Thiên tử, Thiên tử đã có quyết tâm cải cách, chúng ta làm thần tử sao lại có thể phản đối?”

Vi Tử Khải khẽ xoa tay, cười nhẹ một tiếng: “lời này của Khương hiền bá sai rồi, ý tứ của Thiên tử đâu chỉ là tân chánh mà thôi?”

Sùng Hầu Hổ lộ ánh mắt phòng bị: “Việt Vương điện hạ, có gì xin nói thẳng”.

Vi Tử Khải đáp: “trong bốn vị hiền bá, Khương hiền bá là phụ thân của hoàng hậu, Cơ hiền bá cũng là dòng tông thất, Sùng hiền bá được Thiên tử trọng dụng, có chút chuyện cô vương vốn không dám nói rõ. Song hôm nay tình thế cấp bách, không chỉ nguy tới cơ nghiệp 600 của Đại Thương, mà còn liên quan tới tính mệnh của bốn vị. Cho nên cô vương mới mạo muội tìm tới đây, cùng bốn vị hiền bá bàn luận đại kế”.

Cơ Xương mở miệng nói: “Điện hạ, tuy tân chánh ảnh hưởng tới chư hầu rất lớn, song ý đồ của Thiên tử là giải phóng khổ nô, phát triển nông nghiệp, học theo mô hình của Đông Tề, trước còn nghèo khổ, nay đã sung túc như vậy, có chỗ nào nguy tới tính mệnh chúng ta đâu?”

Nhắc tới sự trù phú của Đông Tề, Khương Hoàn Sở khó giấu được vẻ mặt âm trầm: Đông Tề vốn là đất của lũ man di, sinh hoạt khốn khó, từ lúc cải cách, phát triển ngư nghiệp, diêm nghiệp tới nay, vỏn vẹn vài năm đã vượt qua Đông Lỗ hắn khổ tâm xây dựng nhiều năm. Giờ Đông Lỗ không ngừng có người vượt biên sang Đông Tề, cho dù nghiêm cấm cũng không bắt hết.. Đông Tề không chỉ được coi là con dân Đại Thương, mà còn được coi là “đặc khu”, được Thiên tử hết sức chiếu cố, khiến cho các nước chư hầu lân bang rất bất an. Đông Tề phát triển ngày càng nhanh thì uy hiếp tới Đông Lỗ cũng ngày càng lớn, Khương Hoàn Sở cả ngày lo lắng, ăn ngủ không yên.

Vi Tử Khải than nói: “mấy vị hẳn còn nhớ, lúc tiên đế còn tại vị, vẫn thường trù trừ chuyện sắc phong Thái tử, nhưng có một hôm không biết vì sao, đột nhiên phong Tam vương đệ Thọ vương thành thái tử, sau mới có chuyện bốn vị vào triều chúc mừng, Tiên đế bệnh nặng, Thiên tử Trụ đăng cơ”.

Tiên đế qua đời, tân vương đăng cơ là chuyện tứ đại chư hầu đều chứng kiến tận nơi, nên ai nấy đều gật đầu. Vi Tử Khải lại nói: “ngày đó Văn thái sư ban sư hồi triều, tiên đế mở yến tiệc đãi quần thần tại Hiển Khánh Điện, Thọ Vương thi triển thần lực đánh ngã cửu ngưu xong, Tiên đế dặn ba huynh đệ chúng ta bí mật tới Chiêu Tuyên Điện nghị sự. Lúc đó Thọ Vương nói lời khiến tiên đế tức giận, bị tiên đế phạt quỳ trong điện, ta cùng nhị vương đệ cáo từ lui trước. Sau đó, Thọ Vương cùng tiên đế nói chuyện một đêm khiến cho tiên đế cải biến chủ ý, ngày hôm sau lên triều, lập tức tuyên bố phong Thọ Vương làm Thái tử. Cô vương vốn vẫn không minh bạch, năm đó đa số đại thần trong triều ủng hộ cô vương, Thọ Vương tối đó còn khiến tiên đế tức giận, vì sao tiên đế lại đột nhiên cải biến thánh ý, quyết tâm lập Thọ Vương làm thái tử, sau nhiều lần ngẫm nghĩ, ta mới biết được nguyên nhân – đều là do những gì Thọ Vương nói với tiên đế năm đó!”

Ngạc Sùng Vũ phối hợp hỏi: ‘có chuyện như vậy sao? Xin hỏi điện hạ, có biết ngày đó Thiên tử nói gì với tiên đế không?”

Vi Tử Khải đáp: “ngày đó tiên đế từng hỏi ba huynh đệ chúng ta, đánh giá tình thế trong thiên hạ thế nào, cô vương cùng Trần Vương đều đáp thiên hạ thái bình, chỉ có hai nơi Đông Di, Khuyển Nhung còn loạn, nhưng có bốn vị hiền bá phò tá, quản 800 đạo chư hầu, danh trấn tứ phương, như vậy có thể ngồi hưởng thái bình”.

Bốn người Khương Hoàn Sở nghe vậy, không hẹn mà cùng gật đầu, chỉ thấy Vi Tử Khải nói tiếp: “mà câu nói của Thọ Vương khiến cô vương kinh hãi. Thọ Vương nói, mối nguy lớn nhất của Đại Thương không phải bên ngoài, mà chính là 800 đạo chư hầu bên trong, đặc biệt là bốn vị hiền bá! Nếu như kê gối nằm ngủ, không ngó ngàng thế sự thì khác nào đem giang sơn dâng cho người khác! Lời này là hôm đó cô vương cùng Trần Vương tự tai nghe thấy, nếu có nửa phần dối trá, cô vương ắt bị trời phạt, không được kết cục tốt đẹp”.

Bốn đại chư hầu nhất tề rùng mình, ngay cả Sùng Hầu Hổ cũng không ngoại lệ. Vi Tử Khải hài lòng nhìn phản ứng của bốn người, lại tiếp tục thi triển miệng lưỡi: “đấy vẫn chỉ là lời cô vương nghe được lúc đó thôi, các vị có thể đoán, cô vương cùng Trần Vương li khai xong, Thiên tử lại cùng tiên đế bàn luận chuyện gì?”

Đến giờ thì ngay cả Khương Hoàn Sở cũng không nhịn được hỏi một câu: “xin điện hạ nói rõ”.

Vi Tử Khải thở dài nói: “đêm mật đàm đó được giữ bí mật rất kin, ta tận lực tìm hiểu mới nghe ngóng được một chút, đại ý là đầu tiên phát triển quốc lực, sau đó dùng vũ lực triển khai biến cách, từ từ làm suy yếu lực lượng của các chư hầu, cuối cùng tiêu diệt tất cả các chư hầu, làm chủ Đại Thương, chính là kế hoạch “trung ương tập quyền” của Thiên tử!”.

Bốn đại chư hầu vừa nghe lập tức biến sắc, lời này của Vi Tử Khải ắt không giả: từ Thiên tử đăng cơ tới nay, thực là hùng tài đại lược, lập tam thư, thân chinh Đông Di, triển hiện uy đức. Quốc lực Đại Thương cũng rất nhanh phát triển, không bao lâu tứ phương đều khâm phục. Giờ thiên hạ đang yên ổn, đột nhiên lại tiến hành cải cách, thực thi tân chánh, khiến cho nhân tâm hoảng loạn. Chỉ sợ rằng đúng như Vi Tử Khải nói, phát triển quốc lực xong, mượn cải cách tước bỏ lực lượng của chư hầu, cuối dùng diệt đi chế độ chư hầu, khiến Đại Thương hoàn thành công cuộc cải cách triệt để.

Sau khi thực thi tân chánh, không phải là sẽ “tiêu diệt” chư hầu sao? Đây chính là chuyện tứ đại chư hầu lo lắng nhất, nếu chẳng may Thiên tử thực sự hạ quyết tâm, đầu tiên nhất định sẽ lấy bốn người mình khai đao, với lực lượng quân sự của Đại Thương bây giờ, nếu đơn độc chinh phạt từng đạo chư hầu, chỉ sợ không ai địch nổi. Bốn người càng nghĩ càng sợ, đưa mắt nhìn nhau rất lâu, vẻ mặt đều âm trầm không nói.

Sự thực, đoạn thoại này của Vi Tử Khải quả có vài phần đúng, nhưng có chỗ hắn không nói ra là Trương Tử Tinh tuyệt không định tước đoạt lực lượng chư hầu bằng cách xuất binh thảo phạt, mà là dùng quân sự uy hiếp, lấy kinh tế làm vũ khí, từng bước cải biến hiện tượng quyền lực địa phương quá lớn, biến chư hầu thành quận, huyện, thực hiện chế độ trung ương tập quyền.

Đoạn thoại nửa thực nửa giả này của Vi Tử Khải đã đánh trúng nhược điểm tâm lí của tứ đại chư hầu, lại hợp với tình thế trước mắt, nên không người nào không tin.

Rất lâu, Khương Hoàn Sở mở miệng phá vỡ trầm mặc: “Việt Vương điện hạ, ngài nói chuyện này với chúng tôi rốt cuộc có dụng ý gì?”

Vi Tử Khải lộ vẻ cảm khái: “Thiên tử tuy hùng tài đại lược, song lần cải cách này lại rất không ổn, động tới căn cơ của khanh sĩ quan viên, phớt lờ phép tắc tổ tông, nếu sau lại chinh phạt chư hầu tứ phương, tất thiên hạ đại loạn, sinh linh lầm than, cơ nghiệp 600 năm Đại Thương ta chỉ sợ nguy ngập hết sức. Cô vương cùng Thiên tử huynh đệ cùng một mẹ, vốn không nên thổ lộ bí ẩn này với chư vị hiền bá, nhưng cô vương thân là tông thất, sao có thể ngồi nhìn Đại Thương tan rã? Cô vương lần này to gan tới đây, chính là muốn cùng bốn vị hiền bá thương nghị tìm đại kế.”

Một câu này đã bộc lộ rành rành dã tâm lang sói của Vi Tử Khải, nếu không có đoạn thoại trước của hắn, tứ hầu tuy có dã tâm này, cũng không dám biểu lộ. Giờ đã nói tới mức này, tứ hầu đều minh bạch tình thế cấp bách, cho nên tuyệt không lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Cơ Xương vốn trầm mặc không nói bỗng nhiên mở miệng: “đa tạ điện hạ tín nhiệm cáo tố chuyện này, chuyện hôm nay, Cơ Xương xin lập thệ giữ kín, nhưng Cơ Xương đời đời chịu long ân Đại Thương, không dám có nửa ý mưu đồ với Thiên tử, cho nên xin cáo từ tại đây”.

Cơ Xương vừa nói, Khương Hoàn Sở và Sùng Hầu Hổ cũng tỏ vẻ cảm tạ lời đề tỉnh của Vi Tử Khải, nhưng đều không đồng ý cuốn vào tràng tranh đấu này – cho dù Thiên tử có tính toán như vậy, mọi người cũng có kế hoạch ứng đối riêng của mình: Vi Tử Khải hôm nay tới dịch quán chính là muốn dựa cơ hội này nhất loạt lôi kéo tứ đại chư hầu làm chuyện đại nghịch bất đạo, ba người đều là lão già thành tinh, sao có thể dễ dàng đáp ứng.

Vi Tử Khải cùng Ngạc Sùng Vũ đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ sớm lường trước tam hầu sẽ làm vậy, lập tức cười lạnh nói: “ba vị hiền bá tưởng làm vậy sẽ bảo vệ được bản thân ư? Cô vương biết Thiên tử đáng sợ tới mức nào, nhất cử nhất động của các vị hẳn đều bị Thiên tử giám thị bí mật, nếu Thiên tử biết chúng ta tụ hội hôm nay, tất càng thêm đa nghi, lúc đó chỉ sợ chư vị còn có đại nạn”.

Khương Hoàn Sở đột ngột quay đầu, lạnh lùng nhìn Vi Tử Khải nói: “Chẳng lẽ là Việt Vương điện hạ đang uy hiếp chúng ta?”

“Khương hiền bá xin chớ hiểu nhầm, cô vương tuyệt không có ý này”, Vi Tử Khải lắc đầu, lại vỗ tay 2 cái, chỉ thấy một nữ tử vận y phục rực rỡ đột nhiên xuất hiện, trong tay xách hai tên nam tử áo đen,, hai người này đều hôn mê bất tỉnh.

“Hai người này là mật thám giám thị chư vị, lén lút ẩn núp trong dịch quán này đã lâu, may có vị La tiên tử này thần thông quảng đại, chế phục hai người, nếu không hậu quả thực khó tưởng tượng”.

Nữ tử kia cũng không hành lễ, trỏ tay phía xa xa nói: “giờ ngoài 50 bước còn có 5 người tiềm phục, có muốn bắt hết bọn họ không?”

“Không cần!” Sùng Hầu Hổ vội vàng nói: “đó là thân vệ của ta đang âm thầm cảnh giới thôi”.

Thấy vậy, không còn ai hoài nghi khả năng của nữ tử này nữa, nữ tử gật đầu, hướng Vi Tử Khải cười một cái, xách hai gã mật thám lên nhẹ như không, chuyển người một cái, tức thì biến mất không thấy.

Vi Tử Khải thừa thế nói: “chư vị hiền bá đã tận mắt chứng kiến, cô vương tuyệt không bịa chuyện, thiên tử cố kỵ bốn vị không phải là chuyện mới đây, bốn vị…”

Sùng Hầu Hổ chen miệng nói: “Việt Vương điện hạ, xin chớ làm khó chúng tôi, chúng tôi nhận lệnh thiên tử từ xa tới Triều Ca, không dẫn theo binh mã, dù có lòng tương trợ cũng không đủ sức”.

Vi Tử Khải cười nói: “kỳ thực cô vương không yêu cầu chư vị hiền bá mạo hiểm gì, chỉ mong được một lời hứa hẹn của bốn vị: nếu cô vương may mắn đắc thủ, giải trừ nguy cơ của Đại Thương, xin bốn vị đồng lòng ủng hộ; nếu cô vương thất bại, bốn vị hiền bá có thể khoanh tay đứng nhìn, không cần làm gì, thế nào?”

“Giải trừ nguy cơ của Đại Thương”, câu này nghe rất hay ho, song tứ hầu đều hiểu được hàm nghĩa trong đó, nói thẳng ra, lần này là Vi Tử Khải muốn soán ngôi, nếu thành công, muốn tứ hầu ủng hộ hắn làm đế; nếu thiên tử bị giết, lại có tứ hầu ủng hộ, vậy dù mấy lão thần như Văn Trọng phản đối cũng không thay đổi được gì; vạn nhất hắn thất bại, tứ hầu cũng vô can.

Điều kiện này nghe ra hết sức dụ người, nhưng mấy lão hồ ly như Cơ Xương biết nếu đáp ứng, khác nào ngồi cùng thuyền với Vi Tử Khải, lúc đó chẳng may sự tình bạo lộ, có trời mới biết Vi Tử Khải có lôi bọn họ cùng chết theo hay không.

Vi Tử Khải lại nói: “nếu cô vương may mắn thành công, tất khôi phục pháp chế tổ tông, nhờ bốn vị giúp đỡ, đời đời thống lĩnh tứ phương, chung hưởng thái bình, nếu lời này gian trá, chết không toàn thây!”

Người xưa rất xem trọng lời thề, Vi Tử Khải hôm nay liên tiếp thề độc hai lần, một là thể hiện thành ý, hai là có thể thấy được sự tình khẩn cấp. Sự thật, mấy năm nay Vi Tử Khải này hành sự đê điều, nhẫn nhịn cũng thực là gian khổ. Nhưng Trương Tử Tinh từ khi làm thiên tử tới nay, uy đức thiên hạ, bốn phương hãi sợ, hơn xa tiên đế Đế Ất. Trong hoàn cảnh đó, dã tâm của Vi Tử Khải cũng ngày càng yếu ớt, nhưng vẫn chưa triệt để mất đi, hôm nay không dễ dàng gì mới bắt được cơ hội thế này, tất nhiên nhịn không nổi bừng phát dã tâm.

Ngạc Sùng Vũ đã sớm cấu kết với Vi Tử Khải, lập tức hành lễ trước nói: “đa tạ Việt Vương điện hạ tín nhiệm, Nam Bá Hầu Ngạc Sùng Vũ nguyện nghe điện hạ sai khiến”.

Sùng Hầu Hổ thấy Ngạc Sùng Vũ tranh biểu hiện lòng trung, trong lòng thầm quyết, cũng bước lên hành lễ: “đã là như vậy, Sùng Hầu Hổ tôi cũng không dám cự tuyệt hảo ý của điện hạ, không biết điện hạ có đối sách thế nào?”

Vi Tử Khải lộ vẻ thần bí nói: “đa tạ nghĩa cử của hai vị hiền bá! Chuyện này cô vương đã có tính kế, tạm thời chưa thể nói rõ”.

Nói xong, hắn đưa ánh mắt nhìn hai đại chư hầu còn chưa tỏ thái độ, Khương Hoàn Sở nhíu mày nói: “Khương tộc ta đời đời ở Đông Lỗ, trung thành Đại Thương, chưa từng có nửa lòng phản nghịch, nếu điện hạ thành sự, chư hầu Đông Lỗ ta tất ủng hộ điện hạ, nếu như thất bại, điện hạ xin chớ trách ta khoanh tay đứng nhìn”.

Vi Tử Khải biết đây cũng là một loại đồng ý, lập tức sảng khoái nói: “Khương hiền bá yên tâm, nếu cô vương thành sự, tất đem Văn Hoán hiền đệ trở lại Đông Lỗ, phong cho tước vị, hà huống chi, cô vương cũng là chính tông tông thất Đại Thương, nếu như thành sự, Khương hiền bá cũng không có gì không phải với Đại Thương”.

Khương Hoàn Sở nghe lời hứa hẹn này, lập tức gật đầu, im lặng không nói. Tây Bá Hầu Cơ Xương thấy ba người đều tán thành, không tiện một mình từ chối, cũng cười nhẹ với Vi Tử Khải biểu hiện tán đồng.

Vi Tử Khải thấy tứ đại chư hầu đều đồng ý ủng hộ hắn, trong lòng mừng rỡ, lại hứa hẹn lung tung một phen mới vui vẻ rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.