Ngã Dục Phong Thiên

Chương 253: Chương 253: Tiếu gia dâng hồ.




Bỗng nhiên có tiếng nói truyền ra từ mũ quan trên đỉnh đầu Mạnh Hạo.

- Ngươi như thế này là không đúng, người như thế này là không có đạo đức, ngươi không nên nói dối, ngươi rõ ràng là chạy trốn mà đến nơi đây, ngươi là có mục đích, ngươi là cố ý.

Mạnh Hạo sắc mặt u ám, Từ Lạc Đê sửng sốt một chút, hai mắt Tiếu Trường Ân cũng nhíu lại, nhưng rất nhanh thần sắc cũng phấn chấn lên, thiếu nữ bên cạnh mở to mắt, kinh ngạc nhìn chiếc mũ quan trên đỉnh đầu Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo cau mày một tay tháo mũ quan trên đầu xuống, dùng một lực mạnh ném mạnh ra.

- Đạo hữu, nơi đây là nơi nào, gần tông môn nào?

Không hề để ý đến mũ quan, Mạnh Hạo nhìn về phía Từ Lạc Đê đang tản tu vi ra, dường như cực kỳ cảnh giác mình, ánh mắt lại đảo qua Tiếu Trường Ân.

- Đạo hữu việc gì đã biết mà còn cố hỏi, ngươi đến đây với mục đích gì, làm Tiếu mỗ không…

Tiếu Trường Ân càng nghĩ càng cảm thấy người trước mắt cổ quái, lời nói còn chưa hết chợt thấy mũ quan bị ném ra ở giữa không trung khôi phục như thường, chợt lóe lên, một lần nữa xuất hiện trên đầu Mạnh Hạo.

- Ngươi như vậy là không đúng, là không có đạo đức, tùy ý ném này nọ lỡ đâu va vào những tiểu bằng hữu há chẳng phải là có lỗi sao, cứ cho là không va phải tiểu bằng hữu, va phải con cá con tôm nhỏ trong hồ cũng là không nên, theo ta ngươi nên nhẹ nhàng lấy ta xuống, ngươi nên…

Cái mũ quan trên đỉnh đầu cứ như thế thuyết giáo, thao thao bất tuyệt.

Mạnh Hạo nhíu mày, Từ Lạc Đê có chút sửng sốt, những hậu bối bên cạnh lại tỏ vẻ khó tin nhìn cái mũ quan trên đỉnh đầu Mạnh Hạo. Một lúc sau sắc mặt Từ Lạc Đê nhất thời trầm lắng, y cảm giác tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ trước mặt y là đang cố ý làm như vậy.

- Đủ rồi! Đây không phải là nơi ngươi nói đến là đến được, mà ngươi cũng không chịu nói thật, lão phu ra tay bắt ngươi rồi ép hỏi là được rồi.

Từ Lạc Đê không rõ Mạnh Hạo có phải là viện binh của Tiếu gia hay không, nhưng hôm nay bị Mạnh Hạo gây cản trở, nguyên nhân chủ yếu còn là theo y thấy Mạnh Hạo chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, bất kể lai lịch ra sao cứ bắt rồi mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Lời nói vừa phát ra, cả người y từng bước tiến tới, tay phải nâng lên, nháy mắt liền xuất hiện một tia u mang đỏ sậm, sau đó hóa thành cây roi màu đỏ. Cây roi này gào thét xông tới, khi quất lại phát ra tiếng động bành bạch, trên cái đuôi của cây roi còn huyễn hóa một đầu rắn dữ tợn, lè lưỡi hướng thẳng về phía Mạnh Hạo.

Cùng lúc với Từ Lạc Đê ra tay, đám người Từ gia phía sau y, tinh thần đều phấn chấn lên, nhìn bộ dạng bọn họ xem ra chỉ cần gia chủ ra tay thì không có chuyện thất bại. Lúc này đều mang theo vẻ dữ tợn, rõ ràng rất hưng phấn với việc gia chủ thu thập một tu sĩ Trúc Cơ.

Mạnh Hạo bình thản nhìn lướt qua Từ Lạc Đê, tu sĩ cỡ này Mạnh Hạo ở trong phúc địa Thanh La Tông hộ tống Hứa Thanh giết không ít, giờ phút này tay phải nâng lên trong tay hắn trực tiếp xuất hiện một quả màu đỏ sẫm, vứt ra đất.

Sau khi quăng xuống, phịch một tiếng, quả đó chui vào trong đất, mặt đất nhất thời chấn động. Thời khắc khi bóng roi màu đỏ sẫm tiến gần về phía Mạnh Hạo, thì một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Ở trước người Mạnh Hạo, mặt đất phồng lên, từng sợi dây leo màu đỏ sẫm nháy mắt lao ra, ước chừng cao mấy trượng, từng luồng dao động tán ra có thể so với dao động tu vi của Trúc Cơ trung kỳ, ngay trong khoảnh khắc xuất hiện nó liền lao thẳng về phía tiên ảnh.

Oanh một tiếng, tiên ảnh yếu ớt không chịu nổi một kích lập tức vỡ ra. Cùng lúc đó từng sợi dây leo mở ra mồm lớn, mang theo tư thái hung tàn mãnh liệt, lao thẳng về phía Từ Lạc Đê.

Sắc mặt Từ Lạc Đê đại biến, đám tộc nhân phía sau càng lộ vẻ không thể tin, cũng có phần hoảng sợ. Giờ phút này âm thanh kinh hô lập tức truyền ra, nháy mắt đã thấy hơn mười sợi dây leo vươn tới gần. Hai mắt Từ Lạc Đê nheo lại, hai tay nâng lên mạnh mẽ đánh vào ngực, cả người lập tức phun ra một ngụm máu lớn, ngụm máu này lập tức hóa thành sương mù ngưng tụ thành một đầu lâu huyết sắc va chạm cùng với mấy sợi dây leo này.

Tiếng động nổ vang khuếch tán ra, Từ Lạc Đê sắc mặt tái nhợt, thân mình từ từ lùi về phía sau, toàn bộ đám tộc nhân phía sau y cũng đều phun ra máu, sắc mặt liền tái nhợt đi.

- Tu sĩ ngự linh*!

Từ Lạc Đê hít một hơi, lui về phía sau thất thanh mở miệng.

*Tu sĩ có thể điều khiển linh vật theo ý mình.

Không chỉ có y nơi này như thế, hai mắt Tiếu Trường Ân cũng trợn to, nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt đám gia tộc bên cạnh đều biến hóa, còn về cô gái kia lúc này hơi thở dồn dập.

- Cho dù ngươi là tu sĩ ngự linh, nhưng linh vật này chỉ có Trúc Cơ trung…

Ánh mắt Từ Lạc Đê lộ ra chút sát khí. Y biết rõ loại tu sĩ ngự linh này, mạnh ở linh vật, bản thân thì suy yếu, kiêng kị nhất là bị người khác chém đầu, lời nói vẫn chưa hết, bỗng nhiên y như bị người nào đó trực tiếp chặn họng, thân mình run lên bần bật.

Chỉ thấy ở phía trước y, mặt đất quay cuồng, bất ngờ một lần nữa xuất hiện dây mây. Dây mây này màu như tím, to ước chừng gấp hai lần dây mây bình thường, trong nháy mắt xuất hiện nhưng lại có thể phát ra uy áp mãnh liệt ngang với Trúc Cơ hậu kỳ.

Thực lực nguyên bản của dây mây này cũng không phải như thế, nhưng bởi vì có ấn ký của Mạnh Hạo, vì máu của Mạnh Hạo, cho nên mới xuất hiện lột xác, ngưng tụ ra một thân cây có thể sánh ngang với Trúc Cơ hậu kỳ!

- Cút đi!

Mạnh Hạo bình thản mở miệng, từ đầu đến giờ, thần sắc cũng không biến hóa là mấy, trên thực tế vẫn luôn bình thường. Mạnh Hạo vừa mới ở trong phúc địa tẩu thoát khỏi tay tu sĩ Nguyên Anh, nay gặp tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, quả là bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng theo lời hắn truyền ra, Tiếu Trường Ân ở đó cũng biến sắc, trong lòng thấp thỏm không yên, vừa định mở miệng nói gì đó nhưng bị Mạnh Hạo cười như không cười, liếc mắt một cái, nhất thời không thể mở miệng.

Từ Lạc Đê sắc mặt biến hóa liên tục, thân mình lùi ra sau, tay áo vung lên, cuốn lấy tộc nhân, không chút do dự rất nhanh bay đi xa, nhưng trong mắt vẫn tỏ ra ý oán độc mãnh liệt. Y không oán Mạnh Hạo, mà là oán Tiếu gia, rõ ràng là coi Mạnh Hạo thành viện binh do Tiếu gia mời đến.

Nhìn Từ Lạc Đê đem người đi xa, Mạnh Hạo thần sắc như thường, cũng không thu hồi lại dây mây, mà vẫn giữ vững vẻ mặt cười như không cười, nhìn Tiếu Trường Ân.

- Đa tạ đạo hữu tương trợ, Tiếu mỗ cũng là bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, mong đạo hữu tha thứ…

Tiếu Trường Ân chắp tay, cúi đầu thật sâu về phía Mạnh Hạo.

Người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, mà Tiếu Trường Ân lại trực tiếp thẳng thắn, mới làm cho vẻ tươi cười này của Mạnh Hạo chậm rãi thu hồi. Hắn sao lại không rõ nhân quả của chuyện này, từ lúc vừa xuất hiện Mạnh Hạo đã phát hiện ra manh mối, nhất là Tiếu Trường Ân lúc đó còn cố ý lộ ra vẻ mặt phấn chấn. Đây là lợi dụng Mạnh Hạo tới để tạo áp lực lên Từ gia, việc này Mạnh Hạo nhìn rất rõ ràng.

Cho nên, hắn mới không giết người mà làm cho Từ Lạc Đê tự rời đi, vì vậy khi đó Tiếu Trường Ân mới muốn nói nhưng lại thôi. Bởi vì một khi đám người Từ Lạc Đê đi rồi thì sự oán hận của đối phương không phải tính lên Mạnh Hạo mà là lên Tiếu gia bọn họ.

Ngươi đã tính kế ta, ta cũng chỉ là thuận tay mà làm thôi, xem như hóa giải phiền toái hôm nay. Nhưng chỉ cần Mạnh Hạo rời đi không bao lâu, để Từ gia tiến đến lần thứ hai, thì Tiếu Trường Ân càng phải trả giá cao hơn, không chỉ là gả con gái, không chỉ là từ bỏ hồ này.

Tiếu Trường Ân cười gượng, chắp tay về phía Mạnh Hạo, thiếu nữ bên cạnh trầm lặng giống như hiểu ra, cũng theo Tiếu Trường Ân chắp tay, hạ người, cúi thấp đầu hướng về Mạnh Hạo.

- Đa tạ ân công.

Thanh âm cô gái này trong trẻo, rất là dễ nghe.

-… Sau đó lại nhẹ nhàng nhặt ta lên, không thể vứt ta ở dưới chân mà đạp lên…

Giờ khắc này bốn bề yên tĩnh, thanh âm của mũ quan trên đỉnh đầu Mạnh Hạo phát ra càng rõ ràng, từ đầu đến giờ nó cũng chưa từng ngừng lải nhải, giờ phút này vẫn còn thao thao bất tuyệt nói.

Mạnh Hạo nhíu mày.

- Đạo hữu xin hãy tha thứ cho Tiếu mỗ, Từ gia kia ý đồ độc chiếm lấy hồ thì thôi đi, lại còn khi dễ Tiếu mỗ thọ nguyên không còn nhiều lắm, muốn thâu tóm cả Tiếu gia ta…

Tiếu Trường Ân vẻ mặt chua sót, nói xong lại ho dữ dội, cô gái bên cạnh vội bước lên trước, đỡ lấy ông thần sắc lo lắng.

Mạnh Hạo liếc mắt nhìn Tiếu Trường Ân, dần dần nhìn ra trên người Tiếu Trường Ân này, tử khí dày đặc.

- Đây là nơi nào?

Mạnh Hạo bình thản mở miệng.

- Tiền bối, đây là khu vực giáp giới giữa Huyết Yêu Tông với Nhất Kiếm Tông.

Người lên tiếng không phải Tiếu Trường Ân mà là cô gái kia, nàng lo lắng nhìn Mạnh Hạo nhẹ giọng mở miệng.

Mạnh Hạo nghe vậy bèn vỗ túi trữ vật lấy ra một miếng ngọc giản, chăm chú nhìn, sau khi xác định được vị trí của mình nhíu mày trầm ngâm một lúc, Tiếu Trường Ân không ngừng nhìn Mạnh Hạo, nhất là đối với mấy dây mây dữ tợn bốn phía Mạnh Hạo cũng nhìn thêm mấy lần, cắn răng mạnh một cái.

- Đạo hữu, Tiếu mỗ nguyện đem linh hồ này tặng cho đạo hữu!

Tiếu Trường Ân vừa dứt lời, ngoại trừ cô gái kia, tất cả người trong Tiếu gia tộc đều ngẩn người.

Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tiếu Trường Ân, từ chối cho ý kiến, không nói một lời nào.

- Tiếu mỗ vốn là đệ tử Huyết Yêu Tông, năm xưa trọng thương may mắn vẫn giữ được mạng, nhưng không cách nào bình phục lại, nên lực thọ nguyên bị chặt đứt, đến hôm nay cũng không còn sống mấy năm nữa.

Linh hồ này là một vị tiền bối đã mất tặng ta, trở thành nơi sinh hoạt của Tiếu gia ta, nay lại khiến bao nhiêu người rình rập, khó bảo toàn được. Hồ này linh khí nhìn như không nhiều lắm nhưng đối với linh vật, mới rất có lợi, nếu thổ nạp lâu dài ở nơi này, lợi ích rất lớn.

- Kính mong đạo hữu nhận lấy hồ này.

Tiếu Trường Ân thành khẩn mở miệng, trong lòng có chút chua sót, nhưng đây là không còn cách nào khác, đã đoạn tuyệt với Huyết Yêu Tông, vả lại bọn họ cũng sẽ không tham gia việc tranh giành chém giết lẫn nhau giữa các tu chân gia tộc.

Nay biện pháp tốt nhất dường như chính là người trước mắt này, tuy là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng lại có được linh vật Trúc Cơ hậu kỳ của tu sĩ ngự linh.

- Huống hồ, hiện nay bên ngoài cũng không yên ổn, Huyết Yêu Tông cùng Nhất Kiếm Tông không ngừng xảy ra xung đột, thỉnh thoảng có đại chiến xảy ra. Nơi đây dù nói là bị vây trong chiến khu, nhưng trừ khi gia tộc đánh bậy bạ, nếu không sẽ không bị người chú ý…

Tiếu Trường Ân cẩn thận tìm từ ngữ muốn lôi kéo, Mạnh Hạo ở đó, tươi cười nhưng trong mắt cũng là suy tính.

Trong lòng hắn biết, ở trong phúc địa tuy không phải là mong muốn của bản thân, nhưng dù sao hắn cũng đã lấy vật mà Thanh La Tông tìm kiếm thật lâu. Như vậy, hiện nay Thanh La Tông đã nổi giận lôi đình, có lẽ không lộ ra, nhưng tất nhiên sẽ âm thầm tìm kiếm mình trong phạm vi lớn.

- Không biết có liên lụy đến Hứa sự tỷ hay không… Sự việc này khả năng hẳn không lớn.

Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, hiện nay việc quan trọng nhất của hắn là đề cao tu vi, tranh thủ có thể ngưng tụ tòa đạo đài thứ tư, một khi có bốn tòa đạo đài, lấy tu vi Hoàn Mỹ Trúc Cơ của Mạnh Hạo, có thể cạnh tranh cùng nội đường của ngũ tông tam tộc.

Có thể nói đường đường chính chính vượt qua thiên kiêu, trở thành một trong mười mấy người mạnh nhất trong Trúc Cơ cảnh, thậm chí nếu có thể mở ra sáu tòa đạo đài, Mạnh Hạo càng nắm chắc có thể nghiền ép những tên gọi là đạo tử kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.