Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 463: Chương 463: Sinh con ngoài giã thú




“Em định đưa thằng bé về kiểu gì?” Đi xuống dưới lầu vừa lúc lên xe, Tần Mặc đột nhiên hỏi Tô Song Song một câu.

Tô Song Song đang cúi đầu, đột nhiên bị Tần Mặc hỏi như vậy, hơi sửng sốt, đợi cho Tần Mặc lên xe, cô mới phản ứng lại, đi theo lên xe.

Tô Song Song không biết Tần Mặc định làm gì, mặc dù sợ nói ra Tần Mặc sẽ cười cô, nhưng cũng phải nói ra cách của mình: “Tìm luật sư liệu có tốt không?”

Tô Song Song nói xong thử nhìn về phía Tần Mặc, cẩn thận giải thích nói: “Đó là con của em, mặc dù có chút huyết thống với Chiến gi, nhưng dù thế nào đều không thể tới phiên bọn họ nuôi nấng.”

“Chuyện đó… nếu ba mẹ thẳng bé đều còn sống, dù thế nào cũng không tới phiên lão già đó.” Tần Mặc nhắc đến đứa nhỏ, nghĩ đến đứa nhỏ không phải con của mình, cảm thấy không tốt lắm.

Tô Song Song lại vì câu nói này của Tần Mặc, cô cẩn thận của gật đầu: “Đúng, tôi và ba thằng bé... đều còn... “

Tô Song Song nói xong câu đó còn không dám thở mạnh, sợ Tần Mặc biết Bánh Bao và Dục Tú đều là con của anh.

“Lần này trở về ly hôn với anh chính là vì kết hôn với hắn ta? Sao sau khi sinh cho hắn hai đứa con, hôm qua lại còn dám cùng tôi ngọt ngào, hắn ta biết không?”

Tần Mặc tức giận nắm chặt tay, xương ngón tay đã trở nên trắng bệch, lời nói của anh đều có một chút châm chọc, làm cho Tô Song Song đau lòng, thực sự anh muốn mang Tô Song Song nhốt ở đâu đó, khiến tất cả mọi người không thể tìm ra cô.

“Tần Mặc anh......” Tô Song Song tức run cả người, cô biết Tần Mặc hiểu lầm mình có quan hệ với Âu Dương, rất muốn giải thích nhưng không thể nói ra.

Nếu hiểu lầm đã hiểu lầm rồi, nếu cô nói rõ ràng, theo tính cách của Tần Mặc, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con của bọn họ.

Chỉ là Tô Song Song nghĩ đến Tần Mặc ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, còn không chỉ một người, bây giờ còn chỉ trích mình như vậy.

“Vì con, ở cùng anh ấy, đáng giá!” Tô Song Song nói xong lời này nhìn thấy sắc mặt của Tần Mặc càng trở nên khó coi, trong lòng bỗng cảm thấy sảng khoái nhưng là chỉ một lát sau, cái cảm giác sảng khoái này bỗng trở thành cảm giác đau lòng.

Tần Mặc quay đầu lại, lấy tay đem Tô Song Song xuống ghế, lái xe nhìn qua hiểu chuyện kéo tấm chắn xuống.

Tô Song Song vừa thấy không gian bị bịt kín trở nên luống cuống, cô vừa muốn giãy dụa, Tần Mặc kéo phăng áo của cô, cúi đầu cắn trước ngực cô.

“A......” làm cho Tô Song Song kêu lên một tiếng đau đớn, tay chân của cô giãy dụa, nhưng Tần Mặc lại tỏ ra bình thường, lại cắn thêm một lần nữa.

Cuối cùng Tô Song Song đau tới mức nước mắt đều chảy ra, cúi đầu thì thấy, chỗ này bị Tần Mặc cắn đến chay máu.

“Anh là đồ con chó!” Tô Song Song thật sự tức giận, trước ngực đau đến nóng ran, đau đến mức khiến đầu của cô như muốn tức điên lên.

Tần Mặc cầm khăn ướt bên cạnh lau lau cho Tô Song Song, vết máu lau sạch rồi, lưu lại một dấu răng hung tợn, nhìn Tô Song Song mà đau lòng.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì!” Tô Song Song tức giận cước đá vào trước ngực của Tần Mặc, vội kéo áo lên, máu trước ngực không lưu bao nhiêu nhưng lại rất đau, hơn nữa cái vị trí đó, Tô Song Song thật sự là khó có thể mở miệng.

“Cái này xem như tôi tặng cho Âu Dương một lễ vật.” Nói xong Tần Mặc lau vết máu ở khóe miệng, mắt anh vẫn đỏ như vậy.

Tô Song Song tức giận thở mạn nhưng không dám thở dữ dội vì ngực vẫn còn đau. Cô không muốn nghĩ gì nhiều nữa, đoán là sẽ để lại một vết sẹo, Tần Mặc thật sự thô bạo.

Tô Song Song cũng không muốn cãi lại Tần Mặc cái gì, quay đầu nhìn ra ngoài xe, buồn bã không ra tiếng.

Tất cả đều nằm ở trong mắt Tần Mặc, làm cho anh càng thêm phiền toái bất an, anh đưa tay vò mái tóc, với chuyện mà bản thân làm vừa rồi, lúc này nhớ lại, cảm thấy vô cùng trẻ con.

Nhưng đã làm rồi, anh sẽ không nể mặt xin lỗi, cũng quay đầu nhìn về chỗ khác.

Tô Song Song thấy xe dừng ở bên ngoài Chiến gia, hơi lo lắng, quay đầu lại nhìn Tần Mặc, vẫn là lên tiếng trước: “Tới chỗ này làm gì? Bọn họ sẽ để yên để mấy đứa nhỏ về sao?”

“EM cảm thấy được tìm luật sư có tác dụng sao?” Tần Mặc khinh thường liếc nhìn Tô Song Song một cái, bốn năm rồi, cách làm của cô vẫn ngây thơ như vậy không biết nên vui hay nên cười nhạo nữa.

Tô Song Song biết Tần Mặc có cách làm của riêng mình, cũng không nói gì, đi theo anh xuống xe.

Tô Song Song không thể ngờ, cô xuống xe, ngay lập tức thấy Chiến Bảo nhi lén lút ôm một đứa nhỏ đi tới, Tô Song Song nhìn kỹ, liền nhận ra đó chính là Tô Dục Tú.

Tô Song Song bỗng bị kích động bật khóc, không nói lời nào giữ chặt Tần Mặc, bây giờ trong mắt của Tô Song Song tất cả đều là đứa nhỏ, cảm giác Tần Mặc đang giữ cô, vô thức muốn bỏ tay anh ra.

Tần Mặc lại ôm cổ Tô Song Song, xoay người hạ giọng nói: “Đừng kinh động người của Chiến gia!”

Tô Song Song nghe xong, bỗng tỉnh táo lại, chỉ là người còn hơi hơi run rẩy, cô quay đầu nhìn Tô Dục Tú chầm chậm tiến tới gần mình, không kìm được nước mắt trào ra.

Từ lúc sinh Dục Tú và Bánh Bao, cô còn chưa từng xa cách chúng nửa bước.

Tần Mặc cảm thấy Tô Song Song đang hơi hơi run rẩy, vừa nãy vẫn còn cứng rắn giờ bỗng trở nên mềm lòng, anh dần dần thả lỏng cơ thể cứng ngắc, nhẹ giọng nói: “Không sao, hai đứa trẻ sắp trở về bên cạnh em rồi.”

Một lát sau, Chiến Bảo Nhi ôm đứa nhỏ đi tới, mới bước lại, Tô Song Song lập tức bỏ tay của Tần Mặc ra, đón lấy đứa nhỏ.

Chiến Bảo Nhi còn lo ôm đứa nhỏ mệt, Tô Song Song buông lỏng tay, nhìn trên người Tần Mặc.

“Tần tổng, bây giờ chúng ta đi nhanh đi, nếu không trong chốc lát lão gia mà biết, ông sẽ tức điên lên mất!” Chiến Bảo nhi nói với Tần Mặc.

Tô Dục Tú đã tỉnh lại, mặc dù thằng bé còn nhỏ,nhưng xa Tô Song Song lâu như vậy, lại đột nhiên ôm chặt cổ của Tô Song Song, không phát ra tiếng nhưng cánh tay nhỏ bé giữ chặt thể hiện nỗi lo lắng.

“Màn Thầu, đừng sợ mẹ ở đây!” Tô Song Song cọ cọ vào người của Tô Dục Tú, cảm nhận được thằng bé ở trong lòng mình, lúc này mới yên tâm.

Lần đầu tiên Tô Dục Tú không có phản bác Tô Song Song gọi thằng bé là Màn Thầu, buồn bực không lên tiếng mặc cho cô ôm ấp.

Tô Song Song bình tĩnh một lát, ngẩng đầu vừa định cảm ơn Tần Mặc, lập tức thấy Chiến Bảo Nhi dính bên người Tần Mặc, mà Tần Mặc cũng không có phản ứng gì.

Sắc mặt của Tô Song Song bỗng khó coi, vừa nãy Tần Mặc vẫn còn chú ý đến Tô Song Song, đến lúc ánh mắt của Tô Song Song hiện ra sự tức giận, anh mới để ý, không biết từ khi nào Chiến Bảo Nhi đã dính bên người của anh rồi.

Tần Mặc nhíu mày, vừa muốn đẩy cô ta ra, nhưng vừa thấy phản ứng này của Tô Song Song, cảm thấy được thấy cô ghen, trong lòng hơi thoải mái, không đẩy Chiến Bảo Nhi ra.

“Chúng ta có đi hay không?” Tô Song Song nói trước, nhìn thoáng qua Tần Mặc đang đứng cùng Chiến Bảo Nhi, không đợi Tần Mặc trả lời, ôm Tô Dục Tú lên xe, định mắt không thấy tâm không phiền.

Tô Song Song vừa lên xe, Tần Mặc lui từng bước, vốn dĩ không thèm nhìn Chiến Bảo Nhi, Chiến Bảo Nhi vừa thấy, vội vàng theo sau, cười thẹn thùng nói: “Tần tổng, ngài cũng dẫn tôi đi đi! Nếu không lão gia nhất định sẽ tức giận.”

Tần Mặc nghĩ, bây giờ còn cần Chiến Bảo Nhi, chưa nói gì chỉ là gật đầu, lúc này ba người ngồi trên xe, Tần Mặc và Tô Song Song với Tô Dục Tú ngồi ở sau.

Chiến Bảo Nhi mặc dù muốn ngồi ghế sau, đáng tiếc Tần Mặc không cho cô ta cơ hội này, cô ta vừa muốn đi lên, Tần Mặc ngay lập tức đóng cửa xe lại.

Chiến Bảo Nhi không dám chọc giận Tần Mặc, sợ hắn không mang mình đi theo, chỉ có thể cắn răng dậm chân một cái xoay người lên chỗ tài xế ngồi.

Chiến Bảo Nhi vừa lên, không khí trong xe cực kỳ khó chịu, ba người ai cũng đều không lên tiếng.

Một lát sau, Chiến Bảo Nhi chớp mắt, quay đầu lại nhìn Tần Mặc đầy ẩn ý, mật ngọt trong mắt quả thực khiến người khác đổ gục.

“Tần tổng, tôi có thể ở chỗ anh không? Lão gia biết tôi đem đứa nhỏ đi, nếu như tôi trở về nhất định sẽ bị lột da đấy!”

Tần Mặc vốn định từ chối nhưng nhìn Tô Song Song đang cực kỳ chú ý mình và Chiến Bảo Nhi, hạ mặt xuống, gật đầu.

Chiến bảo Nhi không nghĩ tới Tần Mặc sẽ đồng ý, thấy hắn gật đầu cũng hơi sửng sốt, sau đó cười cực kỳ dịu dàng.

Tô Song Song vẫn chú ý Tần Mặc, thấy anh gật đầu, bỗng nhiên lờ mờ, nghĩ lại, lại cảm thấy bây giờ chuyện anh ở cùng ai không hề liên quan đến mình.

Trong lòng Tô Song Song vẫn cảm thấy không thoải mái, xấu hổ của cúi đầu nói chuyện với Tô Dục Tú: “Màn Thầu, con có nhớ mẹ không?”

Tô Song Song cúi đầu nhìn Tô Dục Tú lúc này mới phát hiện thằng nhỏ đang nhìn chằm chằm Tần Mặc, Tô Song Song lập tức cảnh giác.

Tô Dục Tú có khi nào biết Âu Dương không phải ba của bọn chúng, lúc này nhìn thấy Tần Mặc, mắt của anh và đứa nhỏ giống nhau như vậy, mấy đứa nhỏ này tuyệt đối sẽ phát hiện ra.

“Màn Thầu?” Tô Song Song vội vàng vòng người, dùng cơ thể của mình che tầm mắt Tô Dục Tú nhìn về phía Tần Mặc.

Tô Dục Tú lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Song Song, thấy vẻ mặt chột dạ của cô, càng cảm thấy không đúng.

“Mẹ, ông ấy là người xấu đó sao?” ấn tượng của Tô Dục Tú về ba chính là người xấu, mặc dù Tô Song Song cho tới bây giờ đều không oán giận ba bọn chúng trước mặt bọn chúng nhưng Tô Dục Tú lại không nhìn nhầm.

Thằng bé thấy Tô Song Song ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, lúc đó, cha nuôi Âu Dương sẽ hỏi cô có phải nhớ người đó hay không, mẹ của bọn chúng chỉ luôn im lặng.

Từ nhỏ Tô Dục Tú chỉ biết có một người xấu làm cho mẹ phải đau lòng, mà người đó chính là ba của bọn chúng.

“Không... người xấu cái gì, con nghe ở đâu vậy?” trong lòng Tô Song Song hơi ngạc nhiên, vội vàng nhìn về phía Tần Mặc, thấy anh nghe thấy lời nói của Tô Dục Tú, trong lòng càng luống cuống.

“Em và thằng bé đang nói về anh sao?” tinh thần của Tô Song Song rất căng thẳng, Tần Mặc đột nhiên hỏi, sợ tới mức Tô Song Song còn giật mình nhảy dựng lên.

Cô vội vàng lắc đầu: “Không có! Sao có thể chứ, anh và bọn chúng có quan hệ gì, mà nói đến anh làm gì?” Lời này của Tô Song Song thật ra không phải là chột dạ, cô thật sự không đề cập Tần Mặc trước mặt mấy đứa nhỏ.

Tần Mặc vừa nghe đến câu không có quan hệ gì với anh, mới dịu đi một chút cúi mặt xuống.

“Không quan hệ! Đúng! Không quan hệ, bọn chúng là con ngoài giá thú.” Tần Mặc tức giận, nói ra những lời nói không chút lưu tình này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.