Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 460: Chương 460: Có nợ thì có trả




Bánh Bao giơ tay xoa xoa ánh mắt đỏ hoe, thực ra khóc tới mức hơi mệt rồi, cổ họng lại hơi dát, liền ngã vào trong lòng Tần Mặc, ngủ thiếp đi.

Tần Mặc ôm bé ngồi trên sofa, bảo mẫu ở bên cạnh muốn đón Bánh Bao về, Tần Mặc lại lắc lắc đầu.

Hắn cúi đầu xuống nhìn Bánh Bao, cảm xúc trong lòng rất mềm mại, ấm áp của bốn năm qua cảm giác dường như theo bé con này trở về vậy, lòng Tần Mặc dần dần dịu dàng trở lại.

“Tần Mặc! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Bạch Tiêu vừa đến đã nháo loạn cả lên, Tần Mặc lập tức ngoảnh đầu trợn mắt với anh ta.

Bạch Tiêu vừa nhìn thấy Bánh Bao đang ngủ trong lòng Tần Mặc, lập tức im bặt, ra tín hiệu cho Tần Mặc, Tần Mặc mới đưa Bánh Bao cho bảo mẫu.

Đợi bảo mẫu bế Bánh Bao đi rồi, Bạch Tiêu mới không nhịn nổi vội vàng bước hai bước rồi thở dài để văn kiện trong tay lên người Tần Mặc.

Tần Mặc rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Tiêu, vừa nhìn liền thấy giấy giám định DNA, còn chưa kịp xem, liền nhìn Bạch Tiêu thở dài nói: “Làm sao có thể không phải là con cậu chứ? Đôi mắt đó giống đến vậy cơ mà!”

Tần Mặc vừa nghe thấy, đôi lông mày mới giãn ra lại cau lại, anh vội vàng lật đi lật lại xem giấy giám định DNA.

Lúc nhìn thấy Tô Dục Tú và Bánh Bao thật sự không phải con của anh, trong nháy mắt anh cầm giấy giám định DNA, nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm sao có thể chứ!”

Thực ra lúc Bạch Tiêu biết kết quả cũng tràn đầy vẻ không tin nhưng kết quả giám định viết rất rõ ràng trên đó, anh ta không thể không tin, vì vậy mới đi điều tra một chút.

“Cái này… mẹ đẻ của Âu Dương Văn Nhân, ánh mắt cũng giống với anh… Bánh Bao có khi nào giống bà ấy?”

Lông mày của Tần Mặc cau vào tới mức có thể làm chết một con ruồi, anh ngoảnh đầu lại nhìn Bạch Tiêu, ánh mắt rất lạnh lùng, ngay cả trái tim bé nhỏ của Bạch Tiêu cũng run lẩy bẩy.

“Ý cậu là, hai đứa nhỏ là con của Tô Song Song và Âu Dương Văn Nhân! Vợ của tôi và người đàn ông khác sinh hai đứa con!” Câu nói này Tần Mặc như nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa cắn nát hàm răng nói ra.

Bạch Tiêu nhìn dáng vẻ này của Tần Mặc, biết anh đã giận tới mức muốn giết người, sợ tới mức nuốt nước miếng ừng ực, ấp úng nghĩ muốn đi qua nhưng không biết nên nói như thế nào.

“Chuyện này… Tần Mặc à! Có thể hai người thật sự không có duyên phận đi.” Cuối cùng Bạch Tiêu nghẹn ngào nói ra một câu như vậy, nói xong, nhìn đôi mắt của Tần Mặc đỏ cả lên, thật sự hận tới mức không thể tát cho mình một cái, lúc này còn kích động anh làm gì chứ.

“Tô! Song! Song!” Tần Mặc gằn từng chữ tên của cô, xoay người ra ngoài.

Bạch Tiêu đang muốn đuổi theo,nhưng đi được hai bước liền dừng lại, nhìn thấy bóng hình tức giận của Tần Mặc, thật sự trong lòng cũng vừa giận vừa tức cũng có chút nuối tiếc.

Tần Mặc lái xe đến khu nhà trọ trước đây anh đã từng sống với Tô Song, xuống xe, dựa vào cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, tay hơi run nhẹ đốt một điếu thuốc.

Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song thu dọn đơn giản, đi tìm Tần Mặc.

Tô Song Song đứng ở cổng bệnh viện, cầm điện thoại di động, bình tĩnh thật lâu mới run run bấm số điện thoại thuộc nằm lòng này.

Ký ức sinh con ngày đó dường như lại dâng lên, cô sợ lại là một người phụ nữ bắt náy, hình như điện thoại vừa kêu một chuông, đã truyền tới giọng nói lạnh lùng của Tần Mặc: “Em đang ở đâu, anh đến đón em.”

“Tôi ở… ở cổng bệnh viện.” Tô Song Song vừa nói với Tần Mặc, vẫn còn hơi mất tự nhiên, dù sao cô từ trước tới giờ chẳng ngờ rằng mình với Tần Mặc lại có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh tới mức giống như hai người xa lạ vậy.

Tô Song Song vừa nói địa chỉ xong, Tần Mặc ở đầu dây bên kia đã tắt máy. Tô Song Song mơ hồ nhìn điện thoại, nuốt nước miếng ực một cái, để điện thoại trong túi quần.

Lúc này Tần Mặc vẫn đang ở bên ngoài nhà trọ, dập tắt điếu thuốc trong tay, ho khan một tiếng, xoay người lên xe, trên nền đất rơi xuống tàn thuốc.

Tô Song Song đợi một lúc, xe của Tần Mặc đã ở trước mặt cô, Tô Song Song hơi áy náy bước lên, ngồi ở ghế sau của xe.

Tần Mặc ngồi bên cạnh Tô Song Song, Tô Song Song theo bản năng dịch lui về cửa xe, Tần Mặc chỉ liếc cô một cái, chẳng hề nói gì.

Tô Song Song ngồi yên nhìn trái nhìn phải, không hề thấy Bánh Bao, hơi nóng nảy, không nhịn nổi liền hỏi một câu: “Bánh Bao đâu rồi?”

“Làm xong thủ tục, đưa em đi đón nó.” Thái độ của Tần Mặc cực kỳ lạnh lùng, dường như đến một cái nhìn cũng không muốn nhìn Tô Song Song, Tô Song Song cảm thấy không khí dường như có gì đó không đúng nhưng không biết không đúng chỗ nào, chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh.

Không dễ dàng gì mới tới cục Dân Chính, Tô Song Song lập tức mở cửa xe, không còn ở trong không gian nhỏ với Tần Mặc nữa, Tô Song Song mới cảm thấy dễ thở hơn chút.

Tần Mặc ngồi trong xe nhìn Tô Song Song ở bên mình chán ghét như vậy, tay đặt trên đầu gối dần dần nắm chặt, anh ngưng một lúc rồi mới xuống xe.

Tần Mặc bước xuống, mang theo một luồng khí lạnh lẽo, Tô Song Song chỉ cảm thấy Tần Mặc thay đổi quá khác biệt nhưng rốt cuộc thay đổi chỗ nào khác biệt, cô lại không nói ra được.

Hai người vừa bước vào, nhân viên nhìn hai người bọn họ liền sửng sốt, theo bản năng hỏi một câu: “Kết hôn thì phải đi chụp hình trước đi.”

“Chúng tôi ly hôn…” Tần Mặc không nói gì, Tô Song Song ngại ngùng quanh co mãi mới nói ra.

Bác gái này liền cảm thấy hơi bất ngờ, vẻ mặt bắt đầu trở nên khiêm túc, làm theo luật lệ lại hỏi: “Vì sao ly hôn?”

“Tính cánh không hợp nhau!” Tần Mặc vẫn không hề nói gì, giọng của Tô Song Song yếu ớt nói ra lý do, nếu như không nói như vậy, lẽ nào còn có thể nói hai người chúng tôi là kẻ thù, người đàn ông của tôi còn đi tìm tiểu tam sao?

Bác gái nhìn hai người trai tài gái sắc, không nhịn được mới hỏi một câu: “Nghĩ kĩ chưa?”

Tô Song Song cắn môi gật gật đầu, Tần Mặc vẫn luôn không hé răng nói một lời, chỉ có điều vẻ mặt của anh thay đổi tới mức khó nhìn, thực sự rất dọa người.

“Có mang theo giấy chứng nhận kết hôn không?” Bác gái nhìn Tần Mặc một vẻ mặt lạnh như băng, liền cảm thấy hơi sợ hại, trong lòng nghĩ hay là nhanh chóng xử lý tên ôn dịch này đi thôi.

“Anh có mang theo không?” Tô Song Song vốn không biết ly hôn còn cần mang theo giấy chứng nhận kết hôn, vội vàng ngoảnh đầu lại nhìn Tần Mặc, đây cũng là lần đầu tiên Tô Song Song nhìn thẳng Tần Mặc từ sáng tới giờ, mới phát hiện sắc mặt của anh cực kì khó coi, hơn nữa sắc mặt còn tái nhợt, nhìn có vẻ không khoẻ.

Tần Mặc cau mày, lắc đầu, cũng xoay người nhìn Tô Song Song, hai người nhìn nhau, Tô Song Song vội vàng hoảng loạn quay đi.

“Anh làm sao mà lại không mang theo giấy chứng nhận kết hôn chứ!” Tô Song Song than thở, không biết nên làm thế nào.

“Anh cũng chưa từng ly hôn.” Tần Mặc rất bình thản nói, nói xong hai người chẳng còn biết nói gì nữa, cứ như vậy ngại ngùng ngồi trên ghế.

Bác gái này không thể chịu nổi nữa, đứng lên, khoát tay áo, hét lên: “Được rồi được rồi! Cảnh như hai người tôi đây gặp nhiều rồi, chính là không thể ly hôn, đừng làm nữa, có chuyện gì về nhà cố gắng thương lượng, ly hôn gì chứ!”

Tô Song Song mím môi, nhìn bác gái một cái, vẫn ngại ngùng không thể nói ra vì sao bọn họ ly hôn.

“Đi!” Tần Mặc bỗng đứng dậy, đi ra ngoài, trong lòng Tô Song Song nghĩ Tần Mặc có thể muốn đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, vội vàng đi theo anh.

Lên xe, Tô Song Song nhìn thấy xe đang đi về hướng khu nhà trọ bọn họ ở lúc trước, trong lòng rối bời, nghĩ muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.

Cô ngơ ngác như vậy, xe lại dừng lại, Tần Mặc xuống xe trước, chỉ là lúc đi xuống không biết vì sao chân hơi lảo đảo.

Tô Song Song cũng đi theo, nhìn anh một cái, thấy anh không nói gì nên đi theo sau anh đi lên lầu, đi vào nhà trọ.

Tần Mặc vừa mở cửa, liền cởi áo khoác, Tô Song Song thấy Tần Mặc còn muốn cởi áo sơ mi, trong nháy mắt mơ hồ, chớp chớp mắt, liền lui về phía sau vài bước: “Chúng ta không phải tới đây để lấy giấy chứng nhận kết hôn sao?”

“Giấy chứng nhận kết hôn đã chôn cùng ba mẹ, đã không còn rồi.” Lúc Tần Mặc nói chuyện đã cởi xong áo trong rồi, ngoảnh đầu nhìn Tô Song Song một cái.

Tô Song Song căn bản không có phản ứng gì, chôn giấy chứng nhận kết hôn sao? Đùa cái kiểu gì vậy chứ!

“Tần Mặc rốt cuộc anh muốn làm gì? À đúng rồi, Bánh Bao đâu?” Tô Song Song càng ngày càng cảm thấy không hợp lý, nhìn ánh mắt của Tần Mặc cũng điều tra nhiều hơn một chút.

Tần Mặc giơ tay vuốt vuốt mái tóc đang rối, ngước mắt nhìn Tô Song Song, ngữ khí không hề thay đổi nhưng lời nói ra lại khiến trái tim Tô Song Song suýt nữa ngừng đập.

“Ly hôn hay không, anh cũng không trả lại con cho em, Tô Song Song, có nợ thì phải có trả.”

Tô Song Song nhìn Tần Mặc đang đi về hướng mình, theo bản năng lùi vài bước, từ trước tới nay cô chưa từng nhìn thấy Tần Mặc tàn nhẫn như vậy.

“Tôi… Tôi nợ anh cái gì?” Lúc Tô Song Song dựa vào chiếc cửa lạnh, vừa muốn mở cửa, Tần Mặc lại giữ tay cô lại, nhanh chóng nâng tay cô lên.

Bàn tay lạnh của Tần Mặc bỗng trở nên nóng bỏng, trong khi Tô Song Song sững sờ liền bị anh đè lên người, giữ cô ở trên cửa.

Tần Mặc nửa trên chẳng mặc gì áp vào người cô, Tô Song Song trong nháy mắt cảm thấy một luồng khí nóng ập tới, bỗng chốc cô chíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không hề phản ứng xem chỗ nào không đúng.

“Tô Song Song, em nợ anh rất nhiều!” Tần Mặc vừa mở miệng, một hơi nóng phả vào mặt Tô Song Song, vì Tần Mặc nghiêng đầu, nên hầu như hơi nóng đều phả vào lỗ tai của Tô Song Song.

Tô Song Song sợ tới mức run cả người, nuốt nước miếng ực một cái, động đậy muốn thoát khỏi tay của Tần Mặc nhưng càng động đậy, Tần Mặc càng đè chặt hơn.

Đột nhiên Tô Song Song cảm thấy có thứ gì đó dần dần cứng lên, dính vào người cô. Trong chốc lát cô không dám động đậy nữa, cả người căng thẳng ngửa đầu nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, trong mắt ngập tràn bối rối.

“Tần… Tần Mặc, anh mau thả tôi ra!” Giọng nói Tô Song Song bắt đầu run rồi!

“Cô với người khác thì được, với tôi thì không được sao? Tô Song Song, cô rõ ràng biết chuyện đó tôi không phải cố ý! Cô rõ ràng hiểu mà! Tại sao vẫn cứ luôn canh cánh trong lòng chứ!”

Khi Tần Mặc nói phẫn nộ, bỗng cắn vào tai Tô Song Song, lực cắn không lớn nhưng Tô Song Song lại đau đến giật mình.

“Tần Mặc!” Tô Song Song quát lên một tiếng, trong chốc lát cả vũ trụ bùng nổ, một phen đẩy Tần Mặc ra.

Tần Mặc lùi về phía sau hai bước, Tô Song Song không ngờ rằng có thể đẩy Tần mặc ra, hơi sững sờ, quay người mở cửa. Cửa vừa mở ra thì bỗng nghe thấy đằng sau phát ra một tiếng “Ầm!”.

Toàn thân Tô Song Song run lên, tay vẫn nắm chặt nắm cửa, đầu cũng ngoảnh lại, ngoảnh lại bỗng cô không hề nhìn thấy Tần Mặc, ánh mắt cô từ từ nhìn xuống, liền nhìn thấy Tần Mặc ngã trên nền đất, thở dốc dữ dội.

Tô Song Song mới phát hiện ra từ sáng đến giờ chỗ nào không đúng, từ sáng nhìn thấy Tần Mặc, mặt của Tần Mặc đã tái nhợt tới mức dọa người, cả người cũng không bình thường hơi run nhè nhẹ.

Cô còn tưởng Tần Mặc đang tức giận nhưng giờ mới nghĩ lại, mới phản ứng kịp, Tần Mặc bị bệnh rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.