Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 472: Chương 472: Chọn một trong hai




Tần Mặc và Tô Song Song chạy đến bên ngoài nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô, ngay lập tức cho người bao vây toàn bộ nhà kho, Tô Song Song đang định mở cửa xe bước xuống, Tần Mặc kéo cô lại, nhẹ giọng nói: “Coi chừng rút dây động rừng.”

Tô Song Song hơi sửng sốt rồi mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu, không động đậy gì nữa mà đứng đó với vẻ kinh hồn bạt vía, một lúc sau, Tô Song Song bỗng nhiên ngẩng đầu, đặt hết tất cả hy vọng của mình lên người Tần Mặc.

Tần Mặc quay đầu lại nhìn đèn sáng trong nhà kho, nắm chặt bàn tay của Tô Song Song, cúi đầu, sau đó dùng hai tay mình nâng gò má của cô, chân thành nói: “Song Song, em ở lại đây trước đi, anh qua đó xem sao.”

“Không… Em…” Tô Song Song đương nhiên không đồng ý, nhưng Tần Mặc lại ngắt lời cô: “Em vào rồi cũng chẳng có ích gì, còn làm anh phân tâm nữa, em cứ đứng đây chờ, anh chắc chắn sẽ không sao, anh sẽ dẫn tụi nhỏ về. Bình an quay lại đây!”

Tô Song Song lắc đầu, Tần Mặc hơi dùng sức nâng mặt cô, làm cô bình tĩnh lại: “Bình tĩnh, bây giờ nhất định phải bình tĩnh, em hãy tin tưởng anh được không?”

“Vâng! Em biết! A Mặc, em tin anh.” Cuối cùng thì Tô Song Song cũng đã bình tĩnh lại được một chút, cô đứng đó, lúc này thì người của Chiến gia cũng đã đến, Chiến Hâm vừa thấy dáng vẻ này của Tô Song Song, vội vàng lại đây.

“Có chuyện gì vậy?” Chiến Hâm tức giận hỏi Tần Mặc, Tần Mặc lại đẩy Tô Song Song vào lồng ngực của Chiến Hâm, nghiêm túc nói: “Chăm sóc cô ấy, đừng để cô ấy làm loạn!”

Tần Mặc nói xong thì quay đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, đi nhanh về phía nhà kho, người của anh đã bao vây xung quanh, anh cúi đầu thương lượng điều gì đó với vệ sĩ.

Chiến lão gia nhìn thoáng qua Tô Song Song, thấy Chiến Hâm không nói gì cả thì bảo người đi về phía Tần Mặc, bọn họ tụ tập lại với nhau, không dám làm điều gì kinh động đến người ở bên trong.

Tô Song Song chỉ cảm thấy cả người đều không còn sức lực gì, cô xụi lơ trong lồng ngực của Chiến Hâm, Chiến Hâm thấy dáng vẻ như vậy của Tô Song Song thì mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không mắng gì, chỉ mang vẻ lo lắng nhìn về phía nhà kho.

“Yên tâm đi, bọn họ sẽ không để đứa nhỏ xảy ra chuyện gì đâu!” Chiến Hâm an ủi vỗ vai Tô Song Song, trong lòng lại bất an, bây giờ đã đoán được đây là việc làm của đám người Chiến Bảo Nhi, chỉ sợ bọn họ sẽ bí quá hóa liều.

Tần Mặc nhìn xung quanh, trầm giọng căn dặn: “Tất cả đều trốn đi, đừng làm cho người ở bên trong cảm thấy áp lực quá, tránh kích thích họ.”

Tần Mặc nói xong mới nhìn về phía Chiến lão gia, nhíu mày nói với vẻ không kiên nhẫn: “Chắc là Chiến Bảo Nhi, ông có muốn vào nói chuyện trước không?”

“Cũng được.” Thật ra thì Chiến lão gia cũng tức giận lắm rồi nhưng ông không muốn mất mặt trước Tần Mặc, ông lạnh lùng nói, vừa mở miệng thì khuôn mặt cũng trở nên run rẩy.

Tần Mặc không nói gì nữa, gật đầu, người của Chiến lão gia đi gõ cửa, bên trong lập tức truyền ra tiếng kêu chói tai: “Mấy người ai dám lại đây, tôi sẽ giết hết bọn họ!”

Vốn mọi người chỉ suy đoán chuyện này là do Chiến Bảo Nhi gây ra, thế nhưng khi nghe được tiếng gào thét điên cuồng này thì đã chắc chắn.

Chiến lão gia thở không ra hơi, suýt chút nữa thì đã ngất xỉu, may là vệ sĩ ở bên cạnh đã kịp thời cho ông ngửi thuốc, nên Chiến lão gia mới có thể tiếp tục duy trì sự tỉnh táo.

“Chiến Bảo Nhi, là ông đây!” Chiến lão gia tử tự tin hét lên một tiếng, ra hiệu cho vệ sĩ ở hai bên mở cửa ra.

Tần Mặc và người của anh lập tức trốn đi, cửa mở, Chiến Bảo Nhi nhìn thấy là Chiến lão gia thì hơi thả lỏng, cô ta do dự rồi khàn giọng nói: “Ông nội, ông vào đi!”

Chiến lão gia đi vào trong nhìn thoáng qua, trong kho hàng đổ nát là hai đứa bé bị trói ngồi dưới đất, Bánh Bao sợ đến mức khóc run cả người, Chiến lão gia vô cùng đau lòng.

Chỉ là ông vừa ngẩng đầu lên thì thấy còn có Chiến Doanh, khiến Chiến lão gia tức đến mức muốn ói máu, may mà trong lòng ông vẫn còn nhớ đến mấy đứa nhỏ nên kiềm chế lại, cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

Trong lòng Chiến Bảo Nhi cũng rất rối, vốn cô ta chỉ muốn làm một người trung gian, ai ngờ vừa bắt được đứa bé thì đã bị người ta theo dõi, bây giờ muốn đi cũng không được.

Chiến Bảo Nhi và Chiến Doanh chỉ có thể chờ người đến cứu mình, Chiến Bảo Nhi nghĩ đến người đó, bây giờ cô ta chỉ còn có thể đặt hết hy vọng của mình vào người kia mà thôi.

“Đồ hư đốn! Hai đứa lập tức thả hai đứa bé ra ngay đi, bây giờ nhân lúc Tần Mặc còn chưa đến thì ông còn bảo vệ được hai đứa, nếu anh ta đến, hai đứa phải làm sao hả? Hai đứa cho rằng mình thương tổn hai đứa bé này rồi vẫn còn có thể rút lui an toàn sao?”

Lời nói này của Chiến lão gia một nửa là muốn bọn họ thả đứa bé ra, một nửa khác lại là lời thật lòng, dù sao thì đây cũng là cháu trai cháu gái của ông, tuy đã làm việc khiến ông vô cùng tức giận nhưng ông cũng không muốn thấy bọn họ xảy ra chuyện.

Nếu Chiến Bảo Nhi và Chiến Doanh thực sự đã làm hại đến Tô Dục Tú và Bánh Bao thì không cần Tần Mặc, ngay cả ông cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ, đến lúc đó chỉ sợ ông sẽ phải làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Chiến lão gi rất khó chịu, ông hận không thể tự tay giết hai đứa cháu đã làm ông đau lòng và khổ sở thế này.

Chiến Bảo Nhi đương nhiên là biết độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng cô ta cũng biết rất rõ, theo tính tình của Tần Mặc thì cho dù bây giờ cô ta thả đứa bé ra, Tần Mặc cũng sẽ không tha cho họ.

Mặc dù tạm thời được Chiến gia bảo vệ, thế nhưng Tần Mặc cũng sẽ tìm cách làm cho bọn họ sống không bằng chết.

Nghĩ như vậy, Chiến Bảo Nhi không đếm xỉa đến nữa, trong lòng của Chiến Doanh cũng đang suy nghĩ, hắn chỉ muốn tranh đoạt gia sản, chỉ tiếc là hắn vô dụng, không cần nói đến Chiến lão gia, ngay cả ba cũng khinh thường hắn.

Chiến Bảo Nhi rất có địa vị trong gia tộc, vì vậy lần này cô ta kéo hắn tham gia, hắn mới đến giúp đỡ, mục đích của hắn là muốn sau khi chuyện này thành công sẽ được Chiến Bảo Nhi bảo kê, có thể đạt được một vị trí trong Chiến gia.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến, đừng nói đến chuyện sau này, ngay cả bây giờ cũng đã không qua được rồi, hậu quả khi đắc tội Tần Mặc, người trong thành phố này đều biết rất rõ.

Vì vậy bây giờ Chiến Bảo Nhi coi thường cái chết, thế nhưng Chiến Doanh đã hối hận, hắn nắm tay hai đứa bé, định giao tụi nó ra nhưng Chiến Bảo Nhi nhanh tay nhanh mắt, cầm kim đâm về phía hắn trước một bước.

Chiến Doanh lập tức mất hết sức lực, ngã xuống đất, trước khi ngất đi thì nhìn Chiến Bảo Nhi với vẻ không cam lòng, nổi giận thét lên một tiếng: “Mày muốn chết cũng đừng kéo theo tao!”

Ở cách đó không xa Chiến lão gia thấy biến cố này, vội vàng la lên: “Chiến Bảo Nhi, anh con đã làm đúng rồi! Nếu con lại tiếp tục làm sai nữa, ông nội cũng chẳng giúp được cho con nữa đâu!”

Một câu ông nội, lại làm cho Chiến Bảo Nhi cười lạnh, cô ta đến trước mặt hai đứa bé, cây dao trong tay cô ta lướt qua lướt lại trên mặt của Tô Dục Tú và Bánh Bao, nụ cười trên mặt càng lúc càng lạnh lùng.

“Ông già? Ông nói ông là ông nội tôi, thế nhưng từ trước đến giờ ông chỉ xem chúng tôi là ứng cử viên cho vị trí người thừa kế, ông có bao giờ quan tâm đến cảm nhận của chúng tôi đâu!”

“Ông… Mày là đứa hư hỏng!” Chiến lão gia bị tức đến mức bắt đầu ho khan, ho càng lúc càng mạnh hơn, ông đã nói không thành tiếng nữa rồi nhưng ánh mắt lại căng thẳng nhìn chằm chằm vào cây dao trong tay Chiến Bảo Nhi, lo lắng cô ta sẽ vô tình làm bị thương hai đứa bé.

“Ông dám nói ông không thảnh thơi nhìn chúng tôi đấu đá lẫn nhau? Ông dám nói ông không chờ người thắng cuối cùng trở thành người thừa kế của mình không?”

Chiến Bảo Nhi càng nói thì càng kích động hơn, cả người cô ta đã có vẻ điên khùng, Chiến lão gia thấy vậy thì thấp thỏm lo sợ, suýt chút nữa thì đã đứng không nổi.

“Trong mắt của ông chỉ có Tô Song Song, ông cho rằng tôi không biết sao, ông hờ hững với nó nhiều năm như vậy nhưng ông luôn ngầm đồng ý cho Chiến Hâm đi giúp nó.”

“Thật ra thì người ông để ý nhất chính là nó, ông cũng đã có suy nghĩ muốn giao cả Chiến gia này cho nó! Nhưng nó lại là cái thá gì chứ? Nó chỉ là một đứa con hoang, một đứa con hoang khác họ!”

Chiến Bảo Nhi càng nói thì càng kích động hơn, Chiến lão gia nghe vậy cũng trở nên kích động nhưng lúc này ông đã không thể nói gì được nữa, chỉ có thể nghe mà thôi.

“Nó chẳng làm được gì cả, chỉ bởi vì nó là con của đứa con gái mà ông yêu nhất? Chỉ vì mẹ nó là con của người phụ nữ mà ông yêu nhất? Một đứa con hoang như vậy nhưng chỉ vì dòng máu trong người nó mà ông coi thường sự cố gắng nhiều năm qua của chúng tôi!”

Chiến Bảo Nhi cười ha ha, ánh mắt lại lạnh lẽo, cây dao trong tay cô ta cắt qua mặt của Tô Dục Tú, Tô Dục Tú lập tức đau đến nhíu mày nhưng vẫn ngoan ngoãn không khóc.

Chiến lão gia đau lòng rồi đột nhiên đứng lên, phun ra một ngụm máu, hét lên: “Mày là đứa hư hỏng! Tao không dạy được mày, tao không dạy được mày!”

Mắt Chiến Bảo Nhi nhìn thấy máu thì càng thêm điên cuồng, cô ta cười ha ha, Tần Mặc đứng ở ngoài cửa đã không nhịn được nữa, anh nhanh chân bước vào, nhìn Chiến Bảo Nhi.

“Rốt cuộc thì cô muốn gì? Thứ gì bây giờ tôi cũng cho cô, chỉ cần cô thả hai đứa bé ra!” Tần Mặc chưa bao giờ hạ mình với ai ngoài Tô Song Song.

Chiến Bảo Nhi thấy Tần Mặc đã đến thì rất kinh ngạ nhưng cũng chỉ trong chốc lát cô ta lập tức nhớ đến việc Chiến lão gia cũng đã đến rồi, Tần Mặc không thể nào không biết được.

Cô ta vẫn cười, nụ cười vô cùng hồn nhiên, dáng vẻ giống như khi ở cùng Tần Mặc vào lúc bình thường, cô ta đột nhiên nhíu mày, oán trách nói: “Tần Mặc, từ trước đến nay anh chưa bao giờ quan tâm đến em, chỉ coi em như một con cờ nhưng anh có biết hay không? Em thật sự rất thích anh!”

“Cô thích tôi?” Tần Mặc hừ một tiếng, mang vẻ xem thường, Chiến Bảo Nhi chỉ muốn lợi dụng anh để giữ vững địa vị của mình trong Chiến gia, bây giờ cô ta lại nói thích anh, thật là buồn cười!

Theo tính cách bình thường của Tần Mặc thì chắc chắn sẽ phản kích lại ngay, chỉ có điều bây giờ đứa bé đang ở trong tay cô ta, vậy nên anh không nói gì nữa.

Nhưng căn cứ vào mức độ cẩn thận của Chiến Bảo Nhi, cô ta chỉ cần nhìn vẻ mặt của Tần Mặc thì đã biết anh nghĩ gì, cô ta hơi nheo mắt lại, trong mắt là sát ý.

Đột nhiên Chiến Bảo Nhi nở nụ cười, bởi vì cô ta nghĩ đến một việc rất thú vị, cô ta hờ hững nhìn Tần Mặc, chậm rãi nói: “Tần Mặc, trong hai đứa bé này thì anh chỉ có thể mang về một đứa, anh chọn đứa nào?”

“Chiến Bảo Nhi, tôi muốn mang cả hai đứa bé về, thiếu một đứa, tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết!” Ánh mắt của Tần Mặc lập tức trở nên sắc bén.

Chiến Bảo Nhi bị doạ đến sững sờ, lúc cô ta lấy lại tinh thần thì trong lòng rất bất mã, nhưng cô ta cũng biết Tần Mặc nói được thì làm được, cô ta trợn tròn mắt, trong lòng lại nghĩ ra một kế hoạch.

“Tần Mặc, em cho anh một cơ hội, anh quỳ xuống cầu xin em, nói không chừng em sẽ thả một đứa bé ra!”

Chiến lão gia tử đã ngồi lại trên xe đẩy, ông lập tức trừng to hai mắt nhìn về phía Tần Mặc, bắt Tần Mặc quỳ xuống, đây quả thực là một sự nhục nhã lớn đối với anh!

Tần Mặc nhíu mày nhìn Chiến Bảo Nhi, bất ngờ bình tĩnh, anh bình tĩnh hỏi: “Tôi quỳ xuống, cô sẽ thả hai đứa bé?”

Nụ cười ngay miệng của Chiến Bảo Nhi càng đắc ý hơn, cô ta gật đầu, trong giây phút cô ta gật đầu đó, Tần Mặc không chút do dự mà quỳ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.