Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

Chương 37: Chương 37: Chương 36




Sau việc của Giản Nhậm, khả năng theo về phe của Du gia có lẽ đã không còn khả thi nữa.

Ngay cả việc Giản gia không ra tay chèn ép bọn họ cũng đã khiến Thời Dịch cảm thấy bất ngờ.

Thanh niên kia đã từng nghe qua việc này, cũng không nhắc lại nữa, hỏi: “Vậy cậu định hợp tác với Lý gia trước sao?”

“Bọn họ định thực hiện dự án này cũng đã khá lâu rồi, nếu hợp tác với bọn họ chắc chắn sẽ kiếm được tiền, chờ cho đến lúc tình hình hai bên trở nên xấu nhất thì tiền cũng kiếm đủ rồi, khi đó rút lui sớm một chút, bọn họ đấu đá với nhau cũng phải vài năm đấy.”

Thời Dịch hạ tầm mắt.

Ánh đèn từ bên ngoài xe hắt lên trên gương mặt hắn, rõ ràng là một tông màu ấm áp nhưng nó lại đổ bóng lên hàng lông mày kiên nghị của hắn, tạo thành một cái bóng sâu.

“Lý gia muốn kinh doanh theo hướng tư nhân hoá.” Thời Dịch thấp giọng nói.

Tư nhân nghĩa là có thể kiếm ra tiền.

Cũng có nghĩa tất cả chỉ có thể dựa vào tiền.

“Dự án này chúng tôi không thể hợp tác.”

“Cậu không muốn?” Thanh niên có hơi ngạc nhiên, “Tôi nghe ba tôi nói dự án lần đem lại nhiều lợi nhuận lắm, đang có rất nhiều người muốn hợp tác với Lý gia đấy.”

Nếu thật sự đúng như những gì mà Lý gia đã tính toán, vậy thì một khoản kếch xù chắc chắn sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay của bọn họ trong tương lai.

Cho dù chỉ là rỉ ra một chút từ kẽ tay thôi cũng đủ để sống vinh hoa phú quý đến mấy đời.

“Phàm là bất cứ ai từng nán lại ở những khoa bệnh nặng vài ngày, chứng kiến cảnh những người ở đó phải nỗ lực kiếm sống như nào để có thể trả tiền viện phí có lẽ đều sẽ không đồng ý loại chuyện như này.”

Bọn họ đang muốn kiếm tiền trên mạng sống của người khác.

Thời Dịch hơi khép con ngươi lại, đường viền sắc lạnh trên sống mũi cao thẳng của hắn càng trở nên nghiêm nghị.

“Tư tưởng khác nhau, nhu cầu cũng khác nhau.”

Thanh niên ngẩn người nghiêng đầu nhìn hắn.

Dưới ánh đèn đường lúc ẩn lúc hiện, gương mặt Thời Dịch vẫn lạnh lẽo cứng rắn như thường.

Thanh niên vốn luôn cho rằng người bạn thân thiết từ nhỏ này của anh chính là một thương nhân tài giỏi nhất.

...Không ngờ hắn có thể nói ra được cả những lời như này.

Thanh niên bật cười: “Lý gia chắc chắn sẽ không thể nào nghĩ ra được cậu từ chối hợp tác với bọn họ là vì điều này đâu nhỉ.”

Nhưng sau khi cười xong, anh cũng nhận thức được sự nguy hiểm từ sau lưng.

“Còn bác với cô thì tính thế nào? Cậu có nắm chắc không?”

Tuy là không thể sánh bằng được với thủ đô lớn, nhưng Thời gia dù gì cũng là gia tộc lớn nhất tại Hải thành. Trong kế sách đối ngoại hiện tại của Lý gia nghiễm nhiên đã tự mặc định Thời gia là một phần nằm trong phạm vi thế lực của mình.

Nếu như đã thật sự bị mang lên cái mác kia thì sẽ không dễ dàng gì để tháo xuống được.

Thời Dịch nhàn nhạt nói: “Chuyện như vậy tôi tự quyết định là đủ rồi, ném bọn họ qua một bên.”

Lời nói này hờ hững đến mức khiến người ngồi trên ghế lái suýt chút trượt vô lăng tay lái, anh nỗ lực tóm chặt lại, vội vã bấm còi.

“Bíppp ——”

Thanh niên quay đầu nhìn hắn đầy kinh hãi.

“Cậu muốn tự quyết định?”

Thời Dịch không giải thích nữa, chỉ nói: “Nhìn đường.”

Hắn nhìn ra được bạn hắn đang lo lắng, Thời Dịch đã có chủ đích của mình, hôm nay cũng đã nhiều lời rồi.

Hắn cũng không có ý định khiến bạn thân mình phải lo lắng quá nhiều.

“Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều.” Thời Dịch nói, “Chẳng phải cậu vì không muốn dính líu đến mấy chuyện phức tạp này nọ nên mới chạy đi làm bác sĩ à.”

Sau khi đã đến nơi, Thời Dịch xuống xe, trông thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi của thanh niên.

Thời Dịch không nhiều lời nữa, nói: “Hôm khác tôi mời cậu uống trà.”

Nói xong, hắn cùng vệ sĩ của mình tiến vào toà nhà.

Đi thẳng lên tầng cao nhất của nhà hàng.

Nhà hàng cao tầng này có view 360 độ nhìn ra biển rất trang nhã và lỗng lẫy, lúc này đang ăn uống linh đình, khách khứa quần là áo lụa ra vào nườm nượp.

Buổi tiệc này là do Thời gia tổ chức, những khách được mời đến cơ bản đều là đối tác trên thương trường của nhà họ, tuy rằng Thời Dịch đặt chân vào ngành hơi muộn một bước nhưng vẫn nhận được rất nhiều sự hoan nghênh và thán phục.

Đêm nay có cả Thời Lệnh và Thời phu nhân ở đây, Thời Dịch không phải nhân vật chính của buổi tiệc, vậy nên hắn cũng chỉ chào hỏi xã giao đơn giản với đối tác vài câu.

Thế nhưng với thân phận của Thời Dịch thì chẳng thể nào không thu hút sự chú ý, chẳng bao lâu sau đã liên tiếp có người tiến đến chào hỏi hắn.

Buổi tiệc đã bắt đầu được một lúc, các vị tân khách trò chuyện rất thoải mái, cũng bắt đầu có không ít người quen tiến lại đây.

“Nghe nói Thời đại thiếu gần đây đã tiếp đón không ít khách quý của Yến thành.”

Có người cười hỏi.

“Chẳng lẽ lần này Lý gia đã nhìn trúng Thập Toàn của Đại thiếu, muốn hợp tác với Thời gia rồi ư?”

Lời nói của người kia tràn ngập sự ngưỡng mộ.

“Thật khiến cho người khác phải ước ao, sau này Thời gia không chỉ phát triển ở Hải thành mà còn có cả vị trí đứng ở đế đô luôn rồi!”

Những người xung quanh nghe thấy cũng dồn dập đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía này.

Người được chú ý kia lại chẳng biểu hiện ra một chút vui mừng nào. Thậm chí ngữ khí nói chuyện của Thời Dịch còn rất lạnh nhạt, hoàn toàn ngược lại dự đoán của mọi người.

“Thập Toàn là công ty của tôi, không liên quan gì đến Thời gia.”

Lời này vừa nói ra, một góc bên này của buổi tiệc bất chợt trở nên yên tĩnh.

Thời Dịch vẫn chẳng cảm thấy gì, nhàn nhạt nói:

“Thời Mỹ mới là công ty của Thời gia, có một nửa là thuộc về tôi.”

Hắn lạnh lùng nhìn người đã chuyện kia.

“...Tách biệt hoàn toàn”

Người kia bị nhìn đến mức cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gật đầu liên tục.

“Đúng đúng, đúng vậy, dù là người một nhà những cũng phải tính toán rõ ràng mà nhỉ.”

Lúc này Thời Dịch mới thu hồi lại ánh mắt mang sự áp bức doạ người. Sau khi chào hỏi xã giao xong hắn liền rời khỏi sảnh chính, đi thẳng đến sảnh phụ.

Để lại một đám người ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.

Thời đại thiếu này cũng thật là... Tính toán rõ ràng quá rồi đi.

Trong phòng khách của sảnh phụ có vài vị khách, Thời Dịch kính rượu từng người xong, sau khi uống hết ly rượu cuối cùng mới bắt gặp Thời phu nhân đi qua đây.

Thời phu nhân lên tiếng chào hỏi đôi ba câu với mấy vị khách, sau đó cùng đứa con cả đi ra ngoài trước.

Hai người đi đến một căn phòng nghỉ bên cạnh, Thời Dịch rót một chén trà súc miệng, lúc này lại nghe thấy Thời phu nhân hỏi.

“Tối nay vẫn ổn chứ?”

Thời Dịch không có biểu tình gì: “Vẫn như cũ thôi, uống rượu xong vẫn còn muốn đi tăng hai, con đưa bọn họ đến Tuý Tiên Các rồi.”

Thời phu nhân lắc đầu: “Mẹ đang hỏi con đấy.”

Thời Dịch ngước mắt: “Con?”

Hắn nhìn vẻ mặt của mẹ mình liền đoán được đại khái.

“Mẹ đã nghe thấy những lời ban nãy?”

Thời phu nhân nâng ấm trà lên, rót thêm một tách trà đầy.

Một lát sau bà mới thở dài nói.

“Tiểu Dịch, mẹ hiểu ý của con, nhưng chúng ta vốn luôn không thể tách rời, chuyện như này con cũng không nên tự ôm hết khổ nhọc vào người.”

Bà nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay hắn, ngước mắt nhìn đứa con đã cao hơn bà hẳn một cái đầu, đứa con cả đã bắt đầu vì bà mà che mưa tránh gió.

“Tình hình bây giờ của Tiểu Ninh đã tốt lắm rồi, chúng ta cũng đã chừa lại cho nó đủ nguồn tài lực riêng, ta và ba con đều đã từng lường đến kết quả xấu nhất rồi, cùng lắm thì rời đến một nơi xa lạ khác, trải qua cuộc sống của một người bình thường.”

Thời phu nhân nhẹ giọng nói.

“Như này đã là rất tốt rồi, chỉ cần cả gia đình chúng ta ở bên nhau là đủ.”

Bà quá dịu dàng, khi nhắc đến chuyện tán gia bại sản, cả nhà phải rời đi đến một nơi khác cũng như thể đang nhắc đến một chuyện quá đỗi bình thường.

Thời Dịch cau mày: “Mẹ...”

Thời phu nhân vỗ vỗ hắn: “Đừng có tự tạo áp lực quá lớn cho mình, còn có mẹ và ba con ở đây mà.”

Thời Dịch khẽ hít vào một hơi: “Con biết.”

“Trước mẹ cũng đã từng nói với con, lần này ba con đi công tác cũng là vì kế hoạch hợp tác mới với người Úc đảo.” Thời phu nhân nói tiếp, “Tương lai cũng chưa biết sẽ thế nào đây.”

Vừa nghe đến Úc Đảo, mi tâm của Thời Dịch khó có thể khống chế mà nhảy lên một cái.

Hắn không nhịn được nhớ lại chuyện sáng sớm nay.

Thời Dịch chậm rãi nói, từng chữ từng chữ thốt ra rất rõ ràng: “Bách gia của Úc đảo?”

Thời phu nhân gật đầu.

“...”

Đối với việc hợp tác với Bách gia, Thời Dịch vẫn luôn giữ nguyên chính kiến của mình, hắn cũng không tranh luận nhiều với mẹ mình.

Thời Dịch liếc mắt nhìn đồng hồ, hỏi: “Tiểu Ninh đã về rồi ạ?”

“Về rồi.” Thời phu nhân cười nói, “Cuối tuần này nó muốn ở nhà.”

Thời Dịch nói: “Vậy con về trước, mẹ có việc gì thì cứ gọi điện cho con.”

“Được, con cũng mau trở về nghỉ ngơi đi.” Thời phu nhân nói.

“Đi đường cẩn thận đấy.”

Trên đường về có hơi tắc đường, khi Thời Dịch về đến nhà cũng đã là chín giờ mười lăm phút.

Đèn trong nhà vẫn sáng, dì giúp việc vẫn chưa đi, thấy Thời Dịch trở về bà liền bưng một bát canh giải rượu ấm ra.

“Đây là do tiểu thiếu gia đã cẩn thận dặn dò tôi, nói rằng khi đại thiếu trở về có lẽ sẽ cần uống.”

Thời Dịch nhận lấy bát canh, hỏi: “Nó đâu rồi?”

“Trên thư phòng, “ Bác gái cười ha hả nói, “Gia sư dạy kèm tại nhà đã qua đây, cậu ấy còn đang hỏi một vài vấn đề nha.”

Thời Dịch gật đầu, đang muốn hỏi một người khác, lúc này lại nghe thấy trên cầu thang có tiếng bước chân.

Hắn ngước mắt, đúng lúc trông thấy Bách Dạ Tức bước xuống.

Hắn xuống một mình, không đi cùng Thời Thanh Ninh.

Thời Dịch chậm rãi đặt bát canh giải rượu xuống.

Hắn nói với bác gái bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Dì cứ về trước đi.”

Chờ sau khi bác gái giúp việc và vệ sĩ đều đã rời đi, Thời Dịch mới xoay người đi đến thư phòng của tầng một.

Phòng này là nơi thỉnh thoảng Thời Dịch sẽ dùng làm phòng làm việc, trong phòng chỉ bày biện một ít đồ dùng và văn kiện sách vở của hắn, gian phòng cũng được trang hoàn theo phong cách của chủ nhân, vô cùng giản lược.

Hơn nữa cách âm của phòng này cũng rất tốt.

Bách Dạ Tức cũng theo tới, giống như cũng đã hiểu rõ, sau khi đi vào còn tiện tay đóng kín cửa lại.

Hắn vẫn lãnh đạm như ngày thường, còn Thời Dịch cũng đã sớm bình tĩnh lại từ trong cơn giận dữ sáng nay.

Nhất thời, trong phòng rõ ràng đàn có hai người nhưng chẳng hiểu vì gì lại càng lộ ra thêm vài phần vắng lặng tịch mịch.

Bầu không khí như vậy cứ duy trì mãi đến tận khi Thời Dịch hời hợt mở miệng.

“Mời.”

Bên kia bàn làm việc được đặt hai chiếc ghế dựa đối diện nhau.

Thời Dịch mở miệng, trước tiên vẫn là nhắc đến việc chung.

“Rất cảm ơn Bách gia đã nâng đỡ.”

Dù Thời Dịch không nóng lòng muốn hợp tác với Bách gia, nhưng hắn cũng biết rõ, nếu như không có nhiều thêm một lối thoát khác, tình cảnh của Thời gia sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều so với bây giờ.

Thời Dịch không mặn không nhạt nói: “Vất vả cho Bách nhị thiếu phải ngàn dặm xa xôi chạy tới Hải thành này để đi học cùng em trai tôi.”

Lần trước khi Thời Thanh Ninh muốn sống chung với Bách Dạ Tức ở ngoài, lúc đó Thời Dịch đã kịch liệt phản đối.

Làm sao có thể để một loại người không rõ lai lịch này ở lại bên cạnh Thời Thanh Ninh?

Khi đó chính Thời phu nhân đã khuyên nhủ hắn, nói cho hắn biết thân phận của Bách Dạ Tức.

Mặc dù điều này cũng chẳng thể nào làm xoá đi được bất cứ sự nghi ngờ nào của Thời Dịch, nhưng danh tính của đối phương đã được bày ra rất rõ ràng, đối với hắn mà nói, Bách Dạ Tức nhiều lắm cũng chỉ là một vị khách quý đến tá túc nơi này.

Thế nhưng đâu có vị khách nào lại trèo thẳng lên giường của chủ nhà như thế kia?

Thời Dịch nhìn nam sinh từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ im lặng ngồi trước mặt, bắt đầu đem từng chữ từng chữ phun ra rất rành mạch rõ ràng.

“...Thế nhưng chuyện làm ăn trên thương trường cũng không cần thiết phải dính đến chuyện tình cảm.”

Bách Dạ Tức giương mắt, đôi con ngươi trong màn đêm chứa đựng một màu xanh biếc thâm trầm mà lạnh lẽo.

Khi hắn mở miệng lại không mang bất cứ lãnh ý nào, ngược lại còn như đang thuận theo Thời Dịch mà nói.

“Đây là hai việc khác nhau.”

Thời Dịch cau mày, hắn không cảm thấy hai người bọn họ đang nói đến một ý giống nhau.

Trước luôn bận rộn quá mức, Thời Dịch quả thực không có thời gian để mắt đến chuyện em trai của mình.

—— Mãi đến khi gặp phải chuyện sáng nay.

Hắn cảm thấy lần này nhất định phải nói cho rõ ràng về chuyện của em trai hắn.

“Bách tiên sinh, mẹ tôi đã nói cậu sẽ hỗ trợ Thời gia là bởi cậu đã từng được em trai tôi cứu giúp...”

“Chưa nói đến với thân phận của cậu, sao lại có thể bị một đứa trẻ yếu thế hơn cứu giúp được.”

Thời Dịch nhìn chằm chằm đối phương, chậm rãi nói.

“Nếu như thật sự có chuyện đấy, cậu cũng không cần phải tốn công phí sức đến mức như vậy để báo đáp.”

Tầm mắt Bách Dạ Tức rơi vào một tấm ảnh chụp trên bàn làm việc, đó là một tấm ảnh gia đình, tấm hình được chụp khi Thời Thanh Ninh còn rất nhỏ, cậu được Thời phu nhân bế lên, còn nở một nụ cười rất ngọt ngào.

Ánh mắt của Bách Dạ Tức vô thanh vô tức trở nên nhu hoà.

Hắn nghe tiếng tim đập của mình, trầm giọng nói: “Tôi vẫn chưa trả hết nợ.”

Hàm dưới của Thời Dịch hơi căng cứng.

Một lát sau, Thời Dịch mới nói: “Tiểu Ninh vẫn luôn rất thiện lương, nó từ nhỏ đã yếu đuối, rất ít khi ra ngoài, trong mấy lần hiếm hoi được ra khỏi nhà đấy cũng đã giúp rất nhiều người.”

“Nó đã cứu một đứa bé bị đuổi đánh, cứu một tên ăn mày, thậm chí còn đưa người ta về nhà.”

Cho nên Bách Dạ Tức không cần tự coi mình là đặc biệt.

Nếu như Bách Dạ Tức nói tới hai chữ “Cứu giúp”, vậy thì đây cũng không phải ưu đãi riêng của hắn.

Ngay cả đối với một con chó nhỏ chỉ biết ngồi bên rìa đường chảy nước dãi, Thời Thanh Ninh cũng có thể chú ý đến nó.

“Người trước đây được nó đưa về nhà có hai người, có lẽ sẽ còn càng nhiều...” Thời Dịch nhàn nhạt nói.

Cũng giống như Bách Dạ Tức hiện tại thôi.

Nhưng cứu giúp người khác cũng không nhất định sẽ có kết quả tốt.

“Người thứ nhất trộm tiền mua thức ăn của bác giúp việc, bị đuổi đi.”

“Người thứ hai trộm trang sức trong nhà, bị đưa vào đồn công an —— “

Thời Dịch nói, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm hết sức bình tĩnh sửa lời của hắn.

“Không phải trang sức.”

Thời Dịch cau mày: “Cái gì?”

Ý định ban đầu của Thời Dịch là muốn đưa ra lời cảnh báo, bọn họ không muốn dẫn sói vào nhà lần thứ ba.

Hắn thế nào cũng không ngờ tới, mình sẽ nghe thấy Bách Dạ Tức nói ——

“Không phải đồ trang sức, là đồng xu kỷ niệm.”

Đôi đồng tử của Thời Dịch đột nhiên co lại, tim đập oanh oanh nổ vang.

Hắn nghe hiểu, nhưng là đang cảm thấy bản thân đã nghe lầm.

“... Cậu nói cái gì?”

Bách Dạ Tức vẫn cứ bình thản như vậy.

Hắn thu lại tầm mắt nãy giờ luôn đặt trên tấm hình Thời Thanh Ninh, lời nói phát ra lại rất kiên định vững vàng.

Từ lâu Bách Dạ Tức đã biết mình là hạng người gì.

“Người kia cho rằng xu kỷ niệm là vàng ròng đáng giá hơn rất nhiều, nên đã bỏ lại đồ trang sức.”

Sau đó gã bị đuổi ra ngoài trong êm thấm.

Bản tính của hai người kia là như vậy, gặp được ít mê hoặc sẽ lập tức lộ nguyên hình.

Vậy nhưng Bách Dạ Tức cũng biết cái sai của mình.

Suy cho cùng hắn vẫn là một kẻ xấu xa đê hèn vô cùng.

Sống lại một đời, Bách Dạ Tức đã luôn cố gắng khống chế bản thân mình như vậy, biết rằng không nên làm phiền đến đối phương, hắn luôn khắc chế, bình tĩnh, tìm cách rời xa, thậm chí dựa vào việc rút máu để duy trì đến hôm nay.

Có lẽ Bách Dạ Tức vẫn không thể làm được, không cách nào khoan dung cho những kẻ đã được cứu, còn ở lại bên cạnh Thời Thanh Ninh.

Chỉ cần vừa nghĩ đến, hắn lập tức sẽ đố kị đến mức phát điên.

Hắn đã từng được gặp thiên sứ.

Thật sự muốn thiên sứ này chỉ viết mỗi tên mình ——

——————

Eitor:

Vừa edit vừa ngủ gật lên gật xuống =))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.