Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 924: Chương 924: Học cách không cự tuyệt (11 )




Chương 921: Học cách không cự tuyệt (11 )

Lục Tục đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng Tứ Nguyệt trong chốc lát, sau đó chân dài mới bước đi, nhanh chóng đuổi theo Tứ Nguyệt.

Ở thời điểm Lục Tục nhìn thấy Tứ Nguyệt sáng nay, liền phát hiện cô có cái gì không đúng, nhiều lần thời điểm cùng anh trò chuyện, nói được một nửa, liền không giải thích được mà dừng lại, sau đó lại bắt đầu nhìn chằm chằm một chỗ xuất thần, đợi đến thời điểm anh nhắc nhở cô, cô liền tựa như người máy bị nhấn chốt mở, khôi phục bình thường, cùng anh tiếp tục nói đông nói tây, chẳng qua là một lúc sau sẽ thất thần lần nữa.

Tứ Nguyệt như vậy, cho dù ai nhìn cũng biết cô có tâm sự.

Cho đến mới vừa rồi anh thấy vẻ mặt cô hướng về phía một cú điện thoại gọi tới quấn quýt giãy dụa, anh càng thêm xác định, cô là có chuyện gì buồn rầu.

Lục Tục vừa đi lên, vừa nghiêng đầu nhìn Tứ Nguyệt mồ hôi đầm đìa một cái, cô gái leo Trường Thành nhìn như rất là lưu loát dứt khoát, nhưng là Lục Tục nhìn ra, hành động của cô cũng rất cứng ngắc, giống như cái xác không hồn, thậm chí bọn họ một hơi liên tục đi qua ba đài phong hỏa, rõ ràng khí tức của cô đã bởi vì mệt mỏi trở nên có chút không yên, cho dù Lục Tục nhiệt tình yêu thương vận động mỗi tuần đều tập thể hình, cũng có chút chịu không nổi, nhưng là Tứ Nguyệt vẫn như cũ không có bất kỳ dấu hiệu muốn đưa dừng lại, giống như là căn bản không cảm giác được mệt mỏi.

Chẳng qua là, cuối cùng thể lực cô cũng hữu hạn, cho dù cô hồn nhiên không biết đi lên, nhưng ở thời điểm quá mệt mỏi, giơ lên chân, cũng không đủ bước qua được bậc thang.

Tứ Nguyệt máy móc liên tục giơ chân lên nhiều lần, mỗi một lần chân đều đa vào nền đá xanh, Lục Tục đứng ở một bên nhìn Tứ Nguyệt như vậy, rốt cuộc không nhịn được vươn tay, lôi cánh tay Tứ Nguyệt, mở miệng nói: “Nghỉ ngơi một chút, tí nữa hẵng leo lên.”

Tứ Nguyệt nghe được lời của anh, “Nha” một tiếng, sau đó liền trực tiếp ngây ngốc đứng nguyên bất động tại chỗ.

Lục Tục nhìn Tứ Nguyệt như vậy, đáy lòng bất chợt nổi lên một tia đau xót, anh giật giật môi, cuối cùng vẫn không có hỏi cô là ai gọi cho cô, mà là từ trong túi lấy ra rồi một cái khăn tay, đứng trên bậc thang, đem Tứ Nguyệt kéo qua, ở phía trên ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tứ Nguyệt từ lúc nhận được điện thoại Tô Niên Hoa, trong óc của cô, càng trở nên lộn xộn, đầy trong đầu đều nghĩ là Tô Niên Hoa gọi điện thoại cho cô, rốt cuộc muốn nói cái gì, cho nên căn bản không biết Lục Tục thao túng cô làm gì, cho đến một cái đồ hơi lạnh, đụng phải hai má của mình, cô mới chợt sợ run cả người, lấy lại tinh thần, sau đó thấy một chai nước khoáng mở ra đưa tới trước mặt của mình.

Tứ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Lục Tục một cái, người đàn ông hướng về phía cô cười cười: “Uống nước đi.”

“Cảm ơn. “ Tứ Nguyệt nhận lấy nước, uống một hớp, sau đó tiếp tục như đi vào cõi thần tiên.

Lục Tục không có lại đi quấy rầy Tứ Nguyệt, liền an tĩnh đứng ở một bên, phụng bồi cô.

Qua không biết rốt cuộc bao lâu, ngón tay nắm bình nước suối của Tứ Nguyệt hơi buông lỏng, nước khoáng từ trong tay của cô rơi xuống, bình không có nắp, nước vãi đầy mặt đất, Tứ Nguyệt lúc này mới lần nữa thức tỉnh, sau đó liền đứng lên, hoàn toàn quên mất là mình đang phụng bồi Lục Tục trèo lên chỗ bia hảo hán, trực tiếp nện bước chân, đi xuống.

Lục Tục nhìn Tứ Nguyệt yên lặng trong chốc lát, không có nhắc nhở cô đi ngược phương hướng, chẳng qua là khom người nhặt lên bình nước suối cô làm rơi trên mặt đất, không để ý chút nào theo cô đường cũ trở về.

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.