Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại

Chương 69: Chương 69: Thích vì cat food, yêu vì cat tree, thương vì cat house 3






Cuối cùng thì trai tài gái sắc phản đối hôn sự này càng ngày càng nhiều, Lăng Mông đành phải mở di động ra live stream để xoa dịu phẫn nộ của quần chúng nhân dân.

– Đây chính là phòng ngủ của tui từ bé đến giờ đó, cũng không tệ lắm đúng không, chỉ hơi nhỏ tí xíu thôi. Kia là giường của tui.

[Giường cũng hơi nhỏ tí xíu nhỉ?]

– Không biết nữa, dù sao tui cũng gầy từ nhỏ.

[Thụ từ nhỏ.]*

*Trong tiếng Trung, “gầy” và “thụ” đồng âm (shòu)

– Cái đồ lãng tai như mấy người sao không đi chế lời bài hát đi hả?

[Giường nhỏ như vậy không thấy chật hả?]

– Chật? Sao lại chật?… Mang Thần ngủ trong phòng đọc sách của bố tui! Đủ ràu nghen!

– Bên kia là máy tính của tui, mấy bữa nay Mang Thần dùng cái này để live stream nè. – Lăng Mông đặc tả bộ máy tính để bàn. – Nhìn đi, không có camera thật nhá, không phải tui cố ý không lên hình đâu.

– Mang Thần? Mang Thần đang ngồi ăn xoài bên cạnh tui. – Lăng Mông quay di động 30 độ thì phát hiện đĩa trái cây đã gần thấy đáy, ngay cả nước xoài tung toé dây ra đầy tay anh cũng không tha. – Anh cũng phải chừa chút xíu cho em chớ.

[Đừng giận đừng giận, còn một quả to hơn bên kia kìa.]

[Mang Thần: Toàn thân xoài này của anh đều là của em, đủ chưa?]

[Fan mới, lần đầu tiên thấy được gương mặt thật của streamer, kích động đến nỗi xoa tay kiểu ruồi bu.]

c691

c692

[Streamer đẹp trai như vậy mà không live stream lộ mặt, report.]

– Mới đầu tui đã tính mua một cái camera rồi, dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền. – Đan Trúc bên cạnh vừa liếm ngón tay vừa nhiều chuyện. – Nhưng Mông Mông lại bảo không được mua.

Lăng Mông: …

– Mọi người sẽ biết ổng ở nhà tui mất, không được.

[Không có camera, hơn phân nửa là có âm mưu hết cả rồi.]

[Nhà có chanh thành tinh, không được nhìn.]

– Anh đừng liếm ngón tay như vậy nữa được không, nhìn đồi truỵ vãi.

– Anh vốn là streamer sắc tình mà, anh méo sợ. – Đan Trúc lấy khăn lau lau tay. – Hay là một mình một phòng với streamer sắc tình làm em thấy sợ?

Lăng Mông hơi hơi đỏ mặt, cũng may di động bây giờ không có quay qua cậu:

– Anh nói nhảm cái gì đấy, tụi mình… tụi mình bây giờ như vậy mà là một mình một phòng sao? Tronng phòng này ngoại trừ anh và em không phải còn có cả triệu khán giả vô cùng nhiệt tình đó sao?

[Shock! Chỉ một căn phòng ngủ lại chức được cả một triệu lẻ hai người!]

[Phòng ngủ của Mông Mông —— Đúng là biết giả vờ thiệt đó.]

[Cái đờ mờ ai giẫm chân tui? Đồng chí trên giường có thể nhường chút chỗ không, tui muốn coi tiết mục chính.]

[Đồng chí trên giường làm ơn tự giác chút đê, nhường sân khấu cho nhân vật chính đê, cảm ơn.]

[Một triệu khán giả: Làm phiền rồi!]

– Khụ, à phải rồi, để tui cho mọi người xem bằng khen của tui.

Phòng ngủ của cậu có non nửa mặt tường là dán bằng khen, còn treo thêm mấy cái huy chương.

– Đây đều là giải thưởng đại hội thể dục thể thao suốt sáu năm trung học của tui đó. Này là năm lớp Bảy, lần đầu tiên tui tham gia chạy cự li dài, giành hạng ba. Mấy cuộc thi về sau đa phần là hạng nhất… – Cậu giới thiệu từng cái cho mọi người. – Còn cái này nè, cúp vô địch hạng mục chạy cự li dài trong đại hội thể dục thể thao cấp khu vực, lợi hại chưa? Lúc trao cho tui tui còn tưởng là vàng nguyên chất.

[Baba của tui quá lợi hại!]

[Ngộ rửa tay sạch sẽ rồi nè, có thể sờ JB* của cậu được không?]

[Ngộ rửa JB sạch sẽ rồi nè, có thể sờ tay của cậu được không?]

*Cái cúp –奖杯– jiǎng bēi – JB – cái ấy ấy =))

[Quán quân chạy cự li dài? Cậu? Bớt giỡn, tay chân cậu lèo khèo vậy mà.]

[Mông Mông lên trung học vẫn tham gia đại hội của học sinh tiểu học được mà, dù sao trọng tài cũng không phát hiện được.]

– Thật đó! Tui vốn gầy từ nhỏ, nhìn bề ngoài rất dễ bị bắt nạt. Giáo viên bảo tui tốt nhất là nên luyện một môn thể thao nào đó, tui liền chọn chạy cự li dài…

– … Chạy cự li dài không đánh lại người ta nhưng chạy trốn thì vô tư nha!

– … Không có vừa gầy vừa lùn, chỉ gầy thôi! Đã bảo là so với dân quê tui thì tui không tính là lùn rồi mà!

Thấy người chất vấn quá đông quá nguy hiểm, Lăng Mông cuống cuồng đến độ phải cầu cứu Đan Trúc.

– Không tin mấy người hỏi Mang Thần đi, em chạy giỏi lắm đúng không?

– Ừ. – Đan Trúc chân thành phụ hoạ. – Nhìn em chạy giống như biết phát sáng vậy đó.

[Động… động năng chuyển hoá thành điện năng?]

[Chú ý, quả chanh này được bôi bột huỳnh quang đó.]

[Thu được trọng điểm: “người biết phát sáng” bắt nguồn từ đây.]

[Trí nhớ của lầu trên tốt vãi! Ngộ muốn đi đào lại cái weibo đó…]

– Biết phát sáng là cái đó đó ấy hả? – Lăng Mông cũng nhớ đến weibo “tỏ tình” kia. – Không phải là từ lần đó anh đã…?

Thích em rồi chứ?

– Không phải, trước đó nữa cơ. – Đan Trúc hiểu ý cậu ngay.

– Trước đó là lúc nào?

– Lúc em đi siêu thị trong trường để mua cái đó đó chăng?

– … Moá! Em biết ngay là anh đứng trên lầu nhìn lén mà!

[Hai người kia đang chơi trò bí hiểm gì vậy?]

[Hình như đang thảo luận lần đầu tiên của hai ổng đúng hông?]

– Đừng có chém gió, quản trị viên đâu rồi?

– Em ấy đang hỏi tui xác nhận được chàng trai mình thích từ lúc nào.*

*Từ lúc này là đôi trẻ bắt đầu nhập vai trai đến tỏ tình và trai được tỏ tình trong Phi thường hoàn mỹ nha =))

Lăng Mông tỉ mỉ nhớ lại lần đi mua “đồ” đó:

– Bữa đó em cũng có ngẩng đầu lên nhìn một chút.

– Ấn tượng đầu tiên là vóc dáng rất đẹp, không ngờ Chanh baba ngoài đời thật lại là thế này, nhìn vừa tsun vừa moe. – Đan Trúc che che miệng. – Người ta có câu “Thích em vì em đẹp…”

– Nông cạn!

– “… Yêu em vì em đẹp, thương em vì em đẹp.”

*Câu gốc là thủy vu nhan trị, hãm vu nhan trị, trung vu nhan trị, ý bảo thấy em đẹp nên mới bắt đầu chú ý đến em, sau đó chìm đắm trong sắc đẹp của em rồi trung thành với vẻ đẹp đó, tui chém gió thành thích – yêu – thương cho có mức độ tăng tiến nhưng vẫn chưa ưng cách dịch này lắm, cầu giúp đỡ:v

– … Có phải em nên qua phòng bên cạnh cảm ơn mẹ vì đã cho em gương mặt này không?

– Thôi đừng, vẫn nên để cô cảm thấy anh bị vẻ đẹp tâm hồn của em hấp dẫn thì hơn.

– Đó là đương nhiên, tâm hồn của em cũng rất đẹp.

– Mấy lời như thế cứ giữ lại để lừa các vị phụ huynh đi.

Lăng Mông:???

[Đợi đã, Mang Thần ông từ bỏ chức hội trưởng hội chanh khống cấp VIP rồi hả?]

[Đàn ông là thế, có trong tay rồi sẽ không quý trọng nữa.]

[Mang Thần đã phân tích xong chặng đường tình cảm của ổng, tới phiên cậu rồi Mông Mông.]

– Gì mà chặng đường tình cảm hả. – Lăng Mông ghét bỏ. – Thích vì anh tặng cat food, yêu vì anh tặng cat tree, thương vì anh tặng cat house, thế được không?

[Excuse me?]

[Đó, tui đã bảo đây là văn bao dưỡng rồi mà!]

[Hướng Thần:??? Cái đó tôi cũng làm được mà?]

– Ý em là muốn anh tặng thêm cat house cho em hả?

– Đùa thôi đùa thôi. – Lăng Mông sửa miệng ngay lập tức. – Để em nghĩ lại đã, ừm…Thích vì anh cho em đồ ăn, yêu vì anh cùng em tập chạy, thương vì anh chơi game kéo em, chính là thế đó.

[Chơi game kéo cậu là ngon rồi.]

[Đã giám định, đích thực là true love.]

[Hướng Thần:??? Tôi đây cũng không thành vấn đề mà!]

– Anh cũng nói đùa thôi.

Lăng Mông:?

– Thực ra từ trước đến giờ nhan sắc của em chưa hề hấp dẫn anh.

Lăng Mông:???

– Dừng! Đừng nói nữa! – Lăng Mông ra hiệu ngừng lại. – Em coi như mấy lời anh nói trước đó đều là thật, chỉ trừ cái lần phát sáng kia thôi, con người thì phát sáng thế quái nào.

Đan Trúc vươn tay về phía cậu.

– Làm gì?

– Thành công nắm tay chàng trai mình muốn tỏ tình.

Lăng mông: -_,-

[Gay gay gay gay gớm chết gớm chết gớm chết~] (1)

[Nhân viên âm thanh, bật nhầm bài rồi!]

[Em yêu anh ~ Anh là Romeo của em ~](2)

[Em yêu anh ~ Anh là Lương Sơn Bá của em ~](3)

– Đừng hát nữa, NILI Mang Thần còn phải live stream đàng hoàng, không stream đủ thời gian thì cuối tháng không có lương đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.