Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 34: Chương 34: Tỉnh lại




“Nhà ông?” Ban Ngọc liếc nhìn ông ta một cái, nhận một tập báo cũ từ trong tay vệ sĩ ném xuống, lạnh lùng nói, “Xem lại bài thông báo này đi, chủ nhân căn nhà này rõ ràng là Nam Nam.”

Ba người nhà họ Bách đồng loạt cả kinh, Chu Tú Cầm vội vã nhào qua nhặt báo lên, cẩn thật lật trang, sau đó sửng sốt, “Trả hết số tiền bốn mươi vạn, căn nhà sẽ được chuyển tên cho Bách Nam... Ông xã, bản thông báo này do ai soạn?”

Cuối cùng Bách Hướng Quân đã nhớ lại chuyện ngày hôm đó, đen mặt nghiến răng nói, “Là Tiểu Đông.” Lúc trước ông ta quá tức giận, bản thông báo này lại công bố quá nhanh, chuyện sang tên ngôi nhà cũng là về sau mới phát hiện ra.

“Suy nghĩ cẩn thận chưa?” Ban Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói với vệ sĩ, “Tôi không muốn nhìn thấy người lạ quanh quẩn trong nhà Nam Nam, tiễn khách đi, thuận tiện gọi điện cho cục cảnh sát, kêu họ qua đây bắt người.”

Bách Tây kinh hãi, gương mặt lập tức trắng bệch, lùi về sau hai bước lắc đầu, “Không, anh không thể bắt tôi, tôi vô tội!” Nói xong nhìn Bách Nam, luôn miệng chỉ trích, “Nếu không phải do anh muốn tiết lộ chuyện tôi thuê người thi hộ, nếu không phải do anh lúc nào cũng nổi bật ở trường đè đầu cưỡi cổ tôi, nếu không phải do anh trăm phương ngàn kế muốn tranh đoạt gia sản của tôi, tôi sẽ đối phó với anh à? Đều là lỗi của anh! Vì sao anh muốn hại tôi!”

“Không thể nói lý lẽ.” Ban Ngọc nhíu mày, giơ tay che mắt Bách Nam lại, nhẹ giọng nói, “Nam Nam, em đừng nhìn nữa, con nhỏ kia điên rồi. Em đừng xem cô ta là em gái, cô ta không tốt chút nào. Anh có con bé em họ đáng yêu lắm, hôm nào anh bảo nó sang nhà chơi với em.”

Bách Nam không để ý đến Bách Tây đang rơi vào chứng hoang tưởng nạn nhân tự phong, nhẹ nhàng kéo tay hắn xuống, cười gật đầu, “Được, em không cần cô em gái này nữa đâu.”

“Anh cho là tôi cần thằng anh ghê tởm như anh lắm? Tôi khinh!” Bách Tây bị đoạn đối thoại của hai người đâm vào tai, vừa tức giận vừa ghê tởm, lập tức the thé phản bác.

“Tiểu Tây...” Chu Tú Cầm nhìn đám vệ sĩ sau lưng Ban Ngọc, cẩn thận kéo tay cô ả, thấp giọng khuyên ngăn, “Bớt tranh cãi lại đi.”

“Dựa vào đâu mà con phải bớt tranh cãi?” Bách Tây đẩy tay Chu Tú Cầm ra, sắc mặt vặn vẹo, “Nó sắp bắt con giao cho cảnh sát rồi, vì sao con không thể nói? Mẹ, tính mẹ hiền quá!”

“Câm miệng lại hết cho tao!” Gương mặt Bách Hướng Quân căng chặt, quát lớn, quay đầu dùng ánh mắt âm trầm nhìn Bách Nam, “Bách Nam, ông nội mày đang nằm trong phòng kia, Tiểu Tây là cháu gái duy nhất của ông ấy, mày thật sự muốn kêu cảnh sát bắt nó? Mày muốn ông ra đi không được thanh thản sao!”

Lời này trực tiếp chọc trúng vào vảy ngược của Bách Nam, vẻ mặt cậu nặng nề hẳn, buông bàn tay đang nắm tay Ban Ngọc ra, ánh mắt đảo quanh ba người nhà họ Bách, cười lạnh, “Bách Hướng Quân, ông nói câu này không thấy chột dạ à?”

Cậu tiến lên một bước, nhìn ông ta bằng nửa con mắt, giọng nén đầy phẫn nộ, “Ông nội đau yếu nhiều năm như vậy, ông đi thăm tổng cộng được mấy lần? Thanh thản? Tôi nói cho ông biết, ông nội chưa từng thanh thản được một ngày! Có đứa con trai trên không hiếu thuận cha mẹ, dưới không dạy tốt con cái, ông nội phải thanh thản như thế nào!”

“Làm càn!” Bách Hướng Quân giận dữ.

“Làm càn thì sao? Bách Hướng Quân, tôi xem thường ông!” Cậu nhìn ông ta một cái đầy khinh bỉ, chỉ ra hướng cổng nhà, lạnh lùng nói, “Từ giờ về sau ông nội sẽ do tôi chăm sóc, các người đi được rồi.”

Bách Hướng Quân tức giận trừng cậu, nắm chặt quyền đứng bất động.

“Tự đi, hay đợi tôi gọi vệ sĩ “mời” ra ngoài, các người chọn đi.” Bách Nam thản nhiên nhìn thẳng vào ông ta, ngữ khí lạnh nhạt.

Bách Hướng Quân vẫn đứng bất động, da mặt giật giật, đã tức giận đến nỗi không nói được nên lời.

Ban Ngọc thấy ông ta không có ý định di chuyển, mất kiên nhẫn, quay đầu vẫy vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ, thúc giục, “Không nghe Nam Nam nói gì sao? Tiễn khách.”

Đám vệ sĩ hành động theo chỉ thị, vây lấy ba người nhà họ Bách.

Bách Tây lùi ra phía sau, kinh hoảng thét chói tai, “Bách Nam, mày dám! Đồ tiện nhân! Đồ vô ơn! Súc sinh!”

“Còn không mau ném người ra ngoài! Động tác nhanh lên!” Ban Ngọc che tai Bách Nam lại, cũng tức giận hét lên —— Hắn chưa từng thấy một đứa con gái nào miệng mồm dơ bẩn như vậy!

Vệ sĩ vội vàng khống chế Bách Tây, bịt miệng cô ta lại khiêng ra ngoài cổng, trực tiếp ném xuống.

Lại một trận la hét ồn ào nữa.

Bách Hướng Quân thấy thế, mặt giật giật, dùng sức tránh tay vệ sĩ ra, đen mặt nói, “Không cần tiễn, để tôi tự đi! Bách Nam, mày sẽ phải hối hận!”

“Tôi, tôi cũng tự đi.” Chu Tú Cầm vội tỏ thái độ, đi theo sau Bách Hướng Quân.

Người nhà họ Bách đi cả rồi, Ban Ngọc buông đôi tay che lỗ tai Bách Nam xuống, kéo cậu ôm vào lòng an ủi, “Nam Nam, anh sẽ giúp em trút giận.”

“Thái độ này của họ em thấy nhiều rồi, không sao cả.” Bách Nam ôm lại hắn, vỗ vỗ lưng, lùi lại, “Đi xem ông nội thế nào đi.”

Toàn bộ bác sĩ và hộ lý đều thành thật ở yên trong phòng, thấy hai người đi vào, vội vàng thu dọn đồ đạc nhẹ nhàng đi ra ngoài, trả lại không gian cho bọn họ.

Trong phòng bật máy phun sương tạo độ ẩm, không khí tốt hơn lúc đầu nhiều, Bách Nam thả lỏng sắc mặt, ngồi vào mép giường, nắm tay ông lão dịu dàng nói, “Ông ơi, vừa rồi ồn ào quá, xin lỗi ông... Con lại mang Tiểu Ngọc tới thăm này, ông vui vẻ không?”

Ban Ngọc khom lưng, đặt tay lên mu bàn tay cậu, nhìn ông lão nằm trên giường, thấp giọng, “Ông nội, con là Tiểu Ngọc, hôm nay đến thăm ông.”

Bách Thụ Nhân hít thở đều đều, vẫn là dáng vẻ ngủ say không tỉnh.

Rất lâu sau, khi Bách Nam chuẩn bị thu tay về, bàn tay bị cậu nắm đột nhiên giật giật, sau đó chậm rãi, nhẹ nhàng, cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.

Trong nháy mắt thân thể Bách Nam cứng đờ, Ban Ngọc cũng ngẩn người.

“Ông...?”

Cứ như một thế kỷ vừa trôi qua, lại như chỉ trong một cái chớp mắt, gương mặt ngủ say của ông lão cuối cùng đã thay đổi, ông thong thả mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, đôi mắt chưa lấy lại tiêu cự đảo quanh, môi giật giật, gian nan nói, “Nam... Nam...”

“Là con đây!” Bách Nam nhanh chóng đứng dậy, cầm chặt tay ông kéo sát vào mình, vội vàng nói, “Ông ơi, là con đây! Ông cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Đôi mắt ông lão dần có tiêu cự, mở to ra tỉ mỉ nhìn Bách Nam, kéo khóe môi nở một nụ cười, “Nam Nam... Ông ngủ lâu quá... Để con phải chịu uất ức...”

Vành mắt Bách Nam đỏ lên, vội lắc đầu, cong lưng ôm ông lão, chôn mặt vào gáy ông, giọng nghẹn ngào như đứa trẻ lạc đường tìm thấy đường về nhà, “Không có đâu... Ông tình lại là tốt rồi...”

Ban Ngọc đứng sau lưng cậu, ánh mắt dừng trên bờ vai run rẩy, vươn tay ra vỗ vỗ trấn an.

Tin tức Bách Thụ Nhân tỉnh lại được truyền về nhà họ Ban rất nhanh, Khúc Văn Hân kích động đến mức bỏ dở cả cơm trưa, ném chén đũa qua một bên, trực tiếp chạy thẳng sang phòng làm việc của Cát Hỉ, lôi Ban Lãng đang lười nhác trốn việc tìm người nói chuyện phiếm ở đó lên xe.

“Văn Hân, có cần gấp như vậy không? Chuyện của anh với lão Cát còn chưa nói xong đâu.” Ban Lãng sửa sang lại ống tay áo bị Khúc Văn Hân kéo nhăn nhúm, bất đắc dĩ nói.

“Nói gì mà nói, có chuyện gì quan trọng hơn chuyện gặp thông gia không?” Khúc Văn Hân trừng mắt với ông ta, quay đầu thúc giục tài xế, “Chạy nhanh thêm một chút, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”

Tài xế nghe lời giẫm mạnh chân ga.

Ban Lãng vẫn cảm thấy không ổn, khuyên can, “Người vừa mới tỉnh chúng ta đã tìm tới, không thích hợp lắm, hay là hoãn lại mai rồi hãy đi?”

“Anh có bị ngốc không thế.” Khúc Văn Hân buông di động, chọc lên trán ông ta, “Tình hình sức khỏe của ông nội Bách đã sớm không còn lạc quan, hôn mê lâu như vậy đột nhiên lại tỉnh táo, chỉ sợ là...”

Ban Lãng nắm lấy tay bà, nhíu mày, “Em đang muốn nói là... hồi quang phản chiếu?”

Khúc Văn Hân liếc ông ta một cái, thở dài, “Đây chỉ là suy đoán của em, trước mắt cứ trông cậy vào kết quả kiểm tra của bác sĩ đi, tóm lại chuyện gặp mặt thông gia nên làm sớm không nên để trễ.”

Bách Tây bị bắt năm phút sau khi bị vệ sĩ ném ra khỏi nhà cũ. Bách Hướng Quân lái xe chở Chu Tú Cầm đi theo sau xe cảnh sát, mặt lạnh như nước.

Bách Đông nhận được điện thoại của Chu Tú Cầm, do dự rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm lái xe về nhà cũ.

Người mở cửa là Bách Nam, nhìn cậu em trai đã lâu không gặp, anh ta thở dài, “Tiểu Nam, Tiểu Tây bị bắt rồi, nhà họ Phùng đẩy hết trách nhiệm lên người nó, mấy tên lưu manh bị bắt về sau cũng một mực khai là nhận tiền của Tiểu Tây.”

Bách Nam dừng một chút, nuốt câu “Anh cả” chuẩn bị bật ra khỏi miệng vào trong, hỏi, “Thế nên lần này anh tới là vì...”

Bách Đông cười tự giễu, bất đắc dĩ nói, “Anh tới cầu xin em tha cho Tiểu Tây, em có đồng ý buông tha cho nó không?”

“Không muốn.”

Bách Đông trầm mặc, sau đó giơ tay vò vò tóc cậu, nở nụ cười mệt mỏi nhưng thoải mái, “Em nói thế xem như anh có cái ăn nói với ba mẹ... Em cứ chăm sóc tốt cho ông, hôm khác anh lại đến.”

“Anh cả.” Bách Nam gọi anh ta lại, mở rộng cửa ra một chút, nghiêng người, “Ông nội tỉnh rồi, anh vào thăm ông chút đi.”

Bách Đông ngẩn người, mờ mịt nhìn cậu, chần chừ hỏi, “Em mới nói gì? Ông nội... tỉnh?”

Bách Thụ Nhân lúc này đang ngồi dựa trên đầu giường, cười tủm tỉm nhìn Ban Ngọc, thân thiết hỏi, “Con với Nam Nam nhà ông ở bên nhau bao lâu rồi?”

“Được bảy mươi hai ngày.” Ban Ngọc ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc hỏi, “Ông có yêu cầu chính xác giờ giấc không?”

“Không cần không cần.” Bách Thụ Nhân xua tay, ánh mắt đảo quanh khuôn mặt hắn, đột nhiên ưu sầu thở dài, lắc đầu, “Hai đứa các con, không được.”

Ban Ngọc sốc đến cứng người, trợn mắt, “Vì sao? Ông, con đảm bảo sẽ đối xử cực kỳ tốt với Nam Nam!”

“Nhưng con không sinh bé con cho nó được.” Bách Thụ Nhân lắc đầu, thở dài, “Đáng tiếc quá, xinh đẹp thế này mà...”

Ban Ngọc nghẹn đỏ mặt, tay trái vặn vẹo tay phải, ấp úng nói từng chữ, “Nếu, nếu Nam Nam muốn có con thì con, con...”

“Con làm sao?”

“Con có thể giúp Nam Nam đi mang thai hộ một đứa!” Hắn nhắm mắt nói cho xong, sau đó ấm ức cúi đầu, nói lí nhí, “Con cũng sẽ đối xử tốt với con của Nam Nam...”

“Thế nếu Nam Nam thích bé con của mình hơn con thì làm thế nào?”

Ban Ngọc choáng váng.

“Sau đó Nam Nam lại cảm thấy tìm mẹ cho đứa bé vẫn tốt hơn, thế là không cần con nữa.” Bách Thụ Nhân đâm chọc không hề do dự.

“Không được! Nam Nam là của con!” Ban Ngọc tức giận đến nhảy dựng lên, xoay vòng vòng, “Nam Nam là của con! Dù có đứa bé cũng phải thích con như cũ!”

Bách Thụ Nhân lắc đầu, thở dài, “Con xem cái tính tình nóng nảy này đi, lúc đó Nam Nam chỉ lo cho đứa nhỏ, con lại đối xử hung dữ như vậy, chắc chắn nó sẽ chán ghét con thôi.”

“Hả, chán ghét?”

“Đúng vậy.” Bách Thụ Nhân gật đầu, “Nam Nam chán ghét con.”

Ban Ngọc kinh hoảng, “Nam Nam sẽ ghét con?”

“Ừ, cho nên hai đứa, không được đâu.”

“Nam Nam ghét con?”

“Đúng vậy.”

Vành mắt Ban Ngọc đỏ lên, ấm ức hỏi, “Vì sao Nam Nam lại ghét con?”

Ấy da, thằng nhỏ này ngốc quá dễ lừa quá. Bách Thụ Nhân nhếch môi cười gian xảo, nhún vai, “Con tự đi hỏi đi chứ, hỏi vì sao nó lại ghét con.”

Ban Ngọc đỏ mắt chạy ra ngoài tìm Bách Nam.

Bách Thụ Nhân nhìn theo bóng hắn rời đi, giơ tay sờ soạng gương mặt gầy quắt của mình, nhìn lên khung cửa sổ gỗ khắc hoa đã cũ, mỉm cười... Nam đầu gỗ, Nam Nam đã tìm thấy đối tượng tốt, chúng ta có thể yên tâm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.