Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 157: Q.1 - Chương 157: Tắm trong kinh sợ




Mặc dù trang viên của Tần gia nằm ở ngoại thành, nhưng cũng không vắng vẻ, chung quanh có rất nhiều người. Có rất nhiều phú thương và tiểu quan cũng thích ở gần cái viện này, người qua lại trên đường cũng không ít, cho dù là buổi tối cũng có người ra ra vào vào.

Tiểu Ngọc trở lại trang viên Tần gia, rửa mặt chải đầu một chút rồi dùng cơm tối với Tần Xuân Nhạn, sau đó liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Trong lúc nhàm chán, lại lấy một quyển tiểu thuyết truyền kì ra xem. Giải trí của người xưa thật ít đến thảm thương, may mà nàng không xuyên đến thời nhà Ân, nếu không phải xem giáp cốt văn (*) sao?

(*) giáp cốt văn (chữ giáp cốt): chữ khắc trên mai ruà và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16-11 trước công nguyên.

”Phu nhân, nước đã nấu xong, hiện tại ngài đã muốn tắm chưa ạ?” Huệ Nương tiến vào hỏi.

Tiểu Ngọc gật đầu, liền có hai ba nữ bộc xách theo nước nóng đổ vào dục dũng (thùng tắm) phía sau bình phong. Chờ cho nước trong dục dũng đầy tám phần, Tiểu Ngọc liền phất tay để mọi người lui ra ngoài, tự mình cởi quần áo, ngâm mình trong nước ấm, thoải mái nhắm hai mắt lại.

Ngâm nước nóng có tác dụng an thai, hơn nữa Tần Nhạn Xuân còn thả một chút thuốc nước vào trong nước tắm của nàng, nói là giúp gân cốt nàng khỏe mạnh. Có một nữ thần y bên người, thật là an tâm.

Tắm đã lâu, Tiểu Ngọc đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo, chợt một cơn gió nhẹ lướt qua gương mặt, nàng cả kinh mở to mắt đẹp, nhìn người nam nhân Ba Tư cao lớn xuất hiện trước mặt mình!

”A ~” Nàng cầm lấy khăn tắm che thân thể lõa lồ của mình, vừa định thét lên, đã bị nam tử kia xông đến bịt miệng!

Tiểu Ngọc liều mạng giãy giụa, nhưng nam nhân kia thật sự quá cao lớn, hơn nữa nàng muốn giữ chặt khăn tắm để che thân thể, cho nên hoàn toàn không thoát được hắn. Nam nhân kia vừa giữ chặt nàng vừa nói với nàng: “Yên lặng! Nếu không hài tử (con) của ngươi --”

Tiểu Ngọc run rẩy ngừng giãy giụa, nhưng đôi tay vẫn giữ chặt khăn tắm không thả, thân thể không ngừng run rẩy. Người Ba Tư này là ai? Giọng nói của hắn - sao lại quen tai thế này?

Người nọ thấy nàng không thét lên nữa, thì buông tay ra, tay dài duỗi ra cầm lấy quần áo đang vắt trên bình phong của nàng, choàng lên người nàng: “Mặc quần áo vào trước đi, bị lạnh ta cũng sẽ đau lòng, nữ nhân!” Nói xong hắn quay lưng đi.

Tiểu Ngọc có chút ngoài ý muốn đối với hành động của hắn, nhưng không nói gì thêm nhanh chóng mặc quần áo vào. Nhất định là nàng biết người này, giọng nói của hắn, phương thức nói chuyện của hắn - cũng giống như đã từng quen biết!

Hắn nghe thấy động tác mặc quần áo đằng sau lưng yên tĩnh trở lại, vừa quay người liền chống lại ánh mắt kinh hoảng của Tiểu Ngọc.

”Rốt cuộc ngươi là ai?” Tiểu Ngọc cố gắng hết sức để mình bình tĩnh trở lại. Nguyên do nàng nghe lời không gọi người tới, chính là vì hắn câu nhắc nhở “hài tử” kia. Trước lúc bọn hộ vệ trong trang xông tới, hắn đã có thể giết chết mình! Nhưng mà, từ hành động của hắn xem ra - có lẽ không giống như là muốn lấy tính mạng của nàng?

Người Ba Tư đưa tay lột râu trên mặt mình xuống, làm lộ ra gương mặt anh tuấn, nụ cười cuồng dã không chút kiềm chế - là hải tặc Liệt Diễm!

Trên mặt Tiểu Ngọc viết đầy bốn chữ “Không thể tưởng tượng được“.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại Liệt Diễm trong hoàn cảnh này. Hắn là hải tặc, cho dù có gặp lại, thì cũng nên gặp trên biển - làm sao lại gặp ở chỗ này?

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ở đây chính là trong hoàn cảnh trùng hội Liệt Diễm. Hắn là Hải Tặc, cho dù lần nữa gặp, chắc cũng là ở trên biển — thế nào lại là ở chỗ này?

Bình phong là không gian tách rời với bên ngoài, trong thùng tắm toát ra từng tia khí nóng, nàng cư nhiên ở chỗ này gặp được hắn?

”Này, nữ nhân, ta lại tìm được ngươi rồi. Giật mình sao?” Nụ cười của Liệt Diễm vô cùng bí hiểm.

”Giật mình.” Tiểu Ngọc cũng không quên thủ lãnh hải tặc có tướng mạo, võ công và tính tình đều làm cho người ta khắc sâu ấn tượng này. Muốn quên hắn cũng quá khó khăn, mỗi lần lúc Tiểu Ngọc nghĩ tới về sau lên thuyền trở về Lâm An, bóng dáng Liệt Diễm sẽ hiện lên ở trước mắt. Một lần duy nhất ra biển này đê lại cho nàng một bóng ma, thật không nghĩ đến Liệt Diễm lại có thể biết tìm tới cửa!

Hắn — sẽ không còn muốn cướp nàng đi chứ?

”Ngươi tới làm gì?” Tiểu Ngọc không chịu nổi loại không khí quỷ dị này, trực tiếp mở miệng chất vấn.

Liệt Diễm xoa xoa cằm, cười hắc hắc nói: “Ngươi vẫn là xông lên như vậy, nhưng mà ta thích! Ta đương nhiên là muốn mang ngươi đi rồi — nữ nhân, trong hậu trạch này một người nam nhân cũng không có. Ngươi không phải là nói có phu quân sao? Hắn ở đâu?”

”Ở nơi nào cũng không liên quan đến ngươi. Ta sẽ không đi cùng ngươi.” Tiểu Ngọc một câu đáp một câu, chẳng lẽ còn muốn nàng uốn éo rên rỉ lấy lòng tên tặc tử này sao?

Liệt Diễm vẫn cười như cũ: “Tại sao có thể không liên quan đến ta? Ta muốn đi tìm hắn.”

”Phu quân ta là đại anh hùng, đại hào kiệt, tên hải tặc nhà ngươi đi tìm hắn làm gì.”

Liệt Diễm tiến tới gần một bước, Tiểu Ngọc muốn lui về phía sau lại bị hắn một phát bắt được: “Ngươi nói ta muốn tìm hắn làm gì?”

Nụ cười của hắn chuyển lạnh: “Ta muốn đi giết hắn, như vậy thì ngươi sẽ chết tâm khăng khăng một mực đi theo ta thôi!”

Này này này — đây là logic gì vậy?

Hắn là người nguyên thủy sao? Cầm một cây gậy gõ bất tỉnh nữ nhân kéo về hang chính là của hắn? Muốn có được nữ nhân của người khác, giết chết người kia là được?

Tiểu Ngọc tự xưng là tài ăn nói không tệ, nhưng gặp phải tên Liệt Diễm này, thật là tú tài gặp gỡ binh, có lý không nói được.

”Liệt Diễm đại suất ca, ngươi có một chút tự giác đẹp trai hay không?” Tiểu Ngọc thật sự muốn đấm đất: “Ngươi có biết dung mạo của ngươi rất anh tuấn, là người tình trong mộng của đám thiếu nữ thanh hay không? Ngươi nhìn lại ta một chút, là thê tử của người khác thì thôi đi, còn đang mang thai, tay chân sưng vù, trên mặt vàng, ta có cái gì tốt sao? Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta đi!” Nói là van xin, hơn nữa là đang khóc than.

Nếu như ở kiếp trước bị một tên trai đẹp điên cuồng theo đuổi như này, nói không chừng nàng sẽ hư vinh đến mức mơ mộng không ngủ được. Nhưng mà — nhưng mà đến tột cùng là hắn thích nàng cái gì nha? Không phải là hắn — trong lòng có vấn đề chứ?

Nghe Tiểu Ngọc nói một đống, Liệt Diễm không còn nửa điểm tức giận, vẫn cười hì hì mà nói: “Nữ nhân xinh đẹp, khắp nơi đều có. Chỉ là người thú vị giống như ngươi vậy, ta thật sự chưa bao giờ gặp qua — hơn nữa, lời nói của ngươi, càng ngày càng thú vị!”

Biến thái!

Người này tuyệt đối là một biến thái!

Vừa lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng nói của Huệ Nương: “Phu nhân, ngài tắm xong chưa? Chớ tắm quá lâu sẽ cảm lạnh!”

”Ta….” Tiểu Ngọc không biết trả lời như thế nào.

”Để cho nàng nhanh chóng đi vào, hay là nhanh chóng đi ra ngoài. Nếu như ngươi là muốn dùng ám hiệu, chính là buộc ta ra tay giết nàng.” Liệt Diễm đúng là buồn vui thất thường, lời nói này tràn đầy lạnh lẽo, Tiểu Ngọc vô cùng tin tưởng hắn nhất định sẽ nói được làm được.

”Tắm xong rồi, ngươi đi vào dọn dẹp đi.”

Lúc Huệ Nương và hai nữ bộc tiến vào, đã nhìn thấy Tiểu Ngọc nằm ở trên giường, buông xuống rèm che.

”Phu nhân, ngài không thoải mái à?”

Tiểu Ngọc đưa lưng về phía Huệ Nương, nhẹ nói: “Ta mệt rồi, các ngươi dọn dẹp xong thì đi ra đi.”

Huệ Nương rất ít thấy phu nhân nghỉ ngơi sớm như vậy, rất là nghi ngờ. Nhưng nàng vẫn là nhẹ chân nhẹ tay nhận đồ dọn dẹp xong, mang theo hai nữ bộc rời đi.

Tiểu Ngọc vén chăn lên đi xuống giường, tâm loạn như ma. Như thế nào mới có thể lừa tên tai tinh (ngôi sao tại họa) này đi đây?

Tiếng cười khẽ của Liệt Diễm truyền đến từ sau lưng: “Chúng ta đây có tính là cùng giường chung gối không?”

Nếu hai mắt có thể phóng dao, giờ phút này trên người Liệt Diễm nhất định đã xuyên thấu trên một trăm lỗ thủng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.