Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 149: Chương 149




Diễm và Quân đang đứng cạnh hành lang, cả hai đang nhìn xuống bên dưới, gió làm mái tóc Diễm bay về phía sau, ánh mắt Diễm long lanh, hai giọt nước mắt trong như pha lê vừa rơi xuống. Quân không thể nghĩ gì được khác ngoài nhìn Diễm, nghĩ về Diễm, người con gái này đã làm Quân phát điên lên vì yêu. Quân đã ghen, đã khổ, đã khóc, đã làm những việc điên rồ, đã hành động không giống một anh chàng Quân điềm tĩnh trong mắt mọi người, tất cả chỉ vì hai chữ “tình yêu” Quân dành cho Diễm.

Bàn tay Quân nắm chặt lấy tay Diễm, Diễm đang đắm chìm trong suy tư, đang hồi tưởng lại quá khứ của mình. Bụng Diễm sôi lên, cả ngày hôm qua, Diễm vẫn chưa ăn gì. Quân cười.

_Xem ra em đã đói lắm rồi, chúng ta đi ăn thôi…!!

Diễm gật đầu.

_Vâng..!!

Quân đưa Diễm đến một nhà hàng cách bệnh viện không xa. Một nhân viên phục vụ đưa menu cho Diễm.

_Mời quý khách chọn món…!!

Diễm cầm lấy, xem xong, Diễm gọi hai món cho mình. Quân thắc mắc.

_Sao em gọi ít thế, anh tưởng là em đang đói…??

Diễm giải thích.

_Mặc dù em đói nhưng hai món này em ăn là đủ rồi…!!

Quân gọi thêm rất nhiều món cho Diễm, Diễm nhăn mặt.

_Anh tưởng em là heo chắc…??

_Giá mà em là heo thì anh lại mừng, em nhìn em xem, trông em bây giờ giống như một thanh củi…!!

Diễm cáu.

_Nếu em là thanh củi, anh đi tìm anh xinh đẹp hay giống heo anh hỏi người ta làm vợ của anh đi…!!

Cầm tay Diễm, Quân cười.

_Chẳng phải em bây giờ đã thuộc về anh rồi sao. Vì anh là chồng của em, nên anh có toàn quyền kiểm soát em…!!

Cô gái nổi loạn trong Diễm trỗi dậy, mím môi, Diễm đáp.

_Em không đồng ý, dù em có là vợ anh, em cũng có quyền làm những gì mà em thích…!!

_Anh không phản đối điều đó, anh luôn khuyến khích em làm những gì mà em thích, nhưng nếu em làm quá, anh phải có trách nhiệm kìm em lại, chẳng hạn như tật bỏ ăn, không lo cho sức khỏe của mình, em phải ăn nhiều vào, có như thế em mới khỏe mạnh được…!!

Diễm phồng mồm.

_Anh là một ông chồng độc tài…!!

Gắp một đũa thức ăn, Quân nịnh.

_Hà mồm ra nào em yêu…!!

Diễm đỏ bừng mặt vì xấu hổ và hạnh phúc. Diễm ngó xung quanh xem có ai đang nhìn mình không, Diễm thấy họ đều đang tập trung vào bữa ăn của họ, không có ai đang nhìn Diễm. Nhắm mắt lại, hít một hơi dài, Diễm há miệng ra.

Quân cười, đây là hành động trẻ con nhất của Quân. Được bón cho Diễm ăn khiến Quân có một cảm giác lâng lâng khó tả, bây giờ Diễm đã hoàn toàn thuộc về Quân.

Diễm bị Quân bón cho ăn mãi, khiến Diễm bắt đầu cảm thấy mình là một đứa trẻ không chịu ăn nên người lớn phải bắt ép ăn bằng được.

_Em không muốn ăn nữa.

Quân nhíu mày.

_Em đã ăn được bao nhiêu đâu…!!

_Nhưng em no rồi…!!

_Em không thể ăn thêm một chút nữa sao…??

Diễm lắc đầu, Quân thở dài.

_Mai sau nếu em mang thai, con hành em, chắc em chỉ còn mỗi đôi mắt thôi…!!

Diễm nói chắc.

_Em biết con sẽ thương em, nó sẽ không hành em như anh hành em…!!

Quân hối lỗi.

_Anh xin lỗi, anh không cố ý làm tổn thương em…!!!

Diễm cười.

_Mọi chuyện đã qua rồi thì cho qua đi anh…!!

Cầm đũa, Diễm hào hứng.

_Để em bón cho anh ăn nhé…??

Quân kinh ngạc nhìn Diễm, bịt chặt miệng, Quân thấy sống mũi mình cay cay, thấy đôi mắt mình đỏ hoe sắp khóc. Hạnh phúc làm Quân ngu ngơ, làm tâm hồn Quân sao động, giống như một cơn gió mùa xuân đang thổi qua một mùa đông lạnh giá, Quân đang cảm nhận được muôn hoa đang khoe sắc, cảm nhận được hơi thở của sự sốn. Quân đang đắm chìm trong tình yêu.

Diễm bón cho Quân ăn, Quân vừa ăn vừa nhìn Diễm, trông Diễm giống như một thiên thần, giống như một hình ảnh trong tưởng tượng, Quân sợ rằng hình ảnh này không có thực, bàn tay Quân nắm lấy tay Diễm. Diễm mỉm cười hỏi.

_Anh bị làm sao thế, sao tự nhiên anh lại nắm lấy tay em…??

Quân run giọng nói.

_Anh sợ em sẽ biến mất, sợ rằng em không tồn tại…!!

Diễm le lưỡi trêu.

_Em tưởng anh không bao giờ đọc truyện liêu trai…!!

_Anh không đọc nhưng anh là một người không có số được hưởng hạnh phúc…!!

Buông đũa, nắm lấy tay Quân, Diễm dịu dàng nói.

_Anh đừng nghĩ thế, một người tốt như anh xứng đáng được hưởng hạnh phúc, anh đừng bi quan quá…!!

_Em có thể hứa với anh là em sẽ không bao giờ bỏ anh được không…??

Diễm nhìn thật sâu vào mắt Quân, trái tim Diễm rung động, khi đối diện với cái chết chỉ có duy nhất hình bóng của Quân xuất hiện trong tâm trí Diễm, nếu không có người đàn ông này, Diễm đã chết từ lâu rồi. Diễm nợ Quân ân tình, nợ tình cảm, nợ mạng sống, Diễm muốn trả ơn Quân, muốn dành cả đời mình sống bên cạnh Quân, Diễm làm thế không phải vì thương hại, Diễm làm thế vì chính bản thân Diễm muốn thế, Diễm yêu Quân đó là sự thật, khi người ta yêu ai chẳng muốn được sống bên cạnh người mình yêu.

Diễm mỉm cười.

_Anh muốn nghe em nói dối hay nói thật…!!

Lòng Quân trùng xuống, Quân đã quên Diễm không yêu Quân, Quân tự hỏi tình cảm của Diễm dành cho Quân mấy ngày qua là gì, nếu Diễm đóng kịch mà có thể diễn được như thế thì Diễm đúng là một diễn viên tài giỏi, còn nếu không, Quân không hiểu động cơ nào khiến Diễm phải làm trái tình cảm của chính mình, mặc dù không thích sự giả dối nhưng Quân lại muốn Diễm được Diễm đối xử như bây giờ. Cảm giác được yêu và yêu thật hạnh phúc.

Quân khàn giọng bảo Diễm.

_Em cứ nói thực lòng của em cho anh biết, anh sẽ không ép em ở bên cạnh anh quá lâu, sau khi em sinh con cho anh, em có thể ra đi…!!

Mặt Diễm trắng bệch, dù không có được tình yêu của Quân, không được Quân chấp nhận, Diễm cũng không bao giờ bỏ đứa con của mình.

Diễm tức giận nói.

_Anh nghĩ em là ai, là một con người bội bạc hay sao, em muốn nói với anh rằng em đồng ý lấy anh không phải do anh ép em mà là do bản thân em muốn thế, anh cũng thấy rồi đấy em thà chấp nhận làm vợ hờ của anh còn không lấy anh nếu em không có tình cảm với anh, chắc anh cũng hiểu em đang nói gì…!!

Mặt Quân rạng rỡ, bóp tay Diễm thật đau, Quân nôn nóng hỏi.

_Em nói thật chứ…??

Diễm gật đầu.

_Vâng…!!

_Em chứng minh cho anh thấy đi…??

Diễm vênh mặt lên.

_Anh muốn em chứng minh cho anh bằng cách nào…??

_Hôn anh…!!

Mặt Diễm nóng bừng, Quân thật quá quắt, giữa chốn đông người thế này, Quân bắt Diễm hôn Quân làm sao Diễm có dũng khí làm thế.

Quân thách thức Diễm.

_Em không làm được à…??

Diễm im lặng không đáp, người Diễm run lên. Diễm sẽ cho Quân thấy, Diễm không phải là kẻ hèn nhát như Quân nghĩ. Ngó mọi người xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình, chồm người lên, Diễm hôn nhẹ vào má Quân. Diễm lí nhí.

_Như thế đã được chưa….??

Quân thốt không nên lời, má nóng bừng, người Quân đông cứng lại. Chỉ một cái chạm nhẹ của Diễm, cũng khiến Quân muốn tan chảy. Hạnh phúc này không phải là mơ, Quân đã có được Diễm.

Thấy Quân không trả lời mà chỉ nhìn mình, Diễm mỉm cười, một nụ cười thật đẹp. Quân đã bị đánh gục hoàn toàn rồi, nếu không có Diễm trong cuộc đời chắc là Quân không sống nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.