Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 127: Chương 127




Khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Hồng bật khóc nức nở. Trường không dám ở thêm phút giây nào nữa nên vừa nghe Hồng nói, Trường đồng ý ngay lập tức, Trường sợ con tim yếu đuối của chính mình, sợ không làm chủ được cảm xúc của bản thân, sợ mình lại làm tổn thương Hồng thêm một lần nữa. Trường tự nhận mình là một thằng không ra gì nếu không nói là ngu ngốc, và đần độn, Trường tưởng mình là một người lạnh lùng, không có tình cảm nhưng thật ra Trường lại yêu nhiều hơn người khác, dễ bị tổn thương hơn người khác.

Mắt Trường đỏ hoe, cố kìm ném xúc động, đau thương trong lòng Trường ra về. vừa bước ra cổng bệnh viện, Trường gặp ông Đăng.

Nhìn thấy ông ta, đám mây u ám trong lòng Trường như dày thêm ra. Trường không muốn gặp lại ông ta chút nào, Trường đoán, ông ta đã biết tất cả mọi chuyện, làm sao mà không biết được khi mà ông ta luôn cho người theo dõi Trường. Trường không biết ông ta định dở trò gì tiếp theo nữa.

Trường im lặng nhìn ông ta không chớp, Trường muốn biết ngoài khuôn mặt khắc khổ, ánh mắt láo liên, cặp môi mím chặt đầy căm hận, làn da tái xám, mái tóc đã bạc được gần nữa, bộ quần áo lúc nào cũng một màu kẻ sọc dính bụi, ông ta đang toan tính trong cái đầu lạnh lùng, tàn độc và bé tẹo kia.

Ông ta cũng đang quan sát Trường, Trường không phải là con ông ta nên không có nét nào giống ông cả. Trường có đôi mắt của ông Hải, đôi mắt mà ông ta ghét nhất, có khuôn mặt của bà Lan, khuôn mặt phúc hậu xinh đẹp, gò má cao, chiếc cằm vuông vắn, Trường cao gầy, do căn bệnh hành hạ, cộng thêm lúc nào cũng u sầu, mệt mỏi lo lắng, nên Trường đã gầy đi rất nhiều, làn da không còn màu đồng mun nữa mà nó đang dần chuyển sang màu tái.

Mười hai năm ông ta coi Trường là con trai, mười bốn năm sau đó ông ta căm hận mẹ con Trường, căm hận cha đẻ của Trường, lòng thù hận trong ông ta chất ngày càng dầy thêm theo năm tháng, trong lòng ông ta bây giờ chỉ có hận không có yêu, tình cha con trong ông ta đã chết từ lâu rồi.

Không lợi dụng được Trường trả thù cho ông ta nữa, ông ta đang tính cách khác, cách này, ông ta sẽ hủy diệt tất cả, ông ta muốn gặp Trường vì ông ra còn nhiều nghi vấn cần hỏi, sau khi xác minh được rõ, ông ta sẽ hành động theo kế hoạch mà ông ta đã vạch sẵn.

Cả hai không ai bảo anh, hận thù trong Trường đang bùng lên dữ dội, chúng đều được chuyển qua ánh mắt, qua nét mặt, qua đôi mím chặt đến bật máu. Trường ghê tởm tư tưởng ác độc của ông ta, ông ta dùng Trường để trả thù cha đẻ đến tán gia bại sản thì thôi sao ông ta còn ép Trường phải lấy em gái mình, đến bây giờ Trường vẫn còn cảm thấy buồn nôn, cảm thấy ghê tởm, cảm thấy mình nên bị đày xuống mười chín tầng địa ngục.

Ông ta là người lên tiếng trước.

_Chắc bây giờ trong lòng mày đang căm hận tao lắm…??

Trường cằm phẫn nói.

_Ông nói đúng, tôi căm hận ông, khinh ghét ông. Tôi hận ông vì chính ông đã bức tử mẹ tôi, thật đê tiện đã giết người rồi còn tìm cách phi tang chứng cứ nữa, chắc là ông hối tiếc lắm vì tôi đã không chết cùng với mẹ tôi trong đám cháy đó…!!

Ông ta cười rờn rợn.

_Mày yên tâm lúc nào tao cũng có thể lấy mạng gia đình mày. Chỉ có điều tao có thích hay không thôi…!!

Trường cảnh giác hỏi.

_Ông đến đây chỉ để nói với tôi điều này thôi sao…??

_Tao chỉ muốn biết mày đã điều tra được những gì rồi…!!

Trường oán hận ông ta, ông ta đã biến mười bốn năm cuộc đời của Trường thành địa ngục, ông ta đã trả thù như thế vẫn còn chưa đủ hay sao, lẽ ra người nên trả thù ông tà là Trường mới đúng, dù ông Hải nợ ông ta cũng không nên đổ hết mọi oán hận lên đầu Trường.

Trường tức giận hét.

_Chẳng phải ông luôn cho người theo dõi tôi là gì, tôi nghĩ những điều mà ông biết còn nhiều hơn cả tôi..!!

_Mày nói đúng nhưng chính tao muốn ghe từ miệng của mày…!!

Trường muốn túm lấy cổ áo ông ta, muốn đấm vào mặt ông ta, muốn quát, muốn chửu ông ta cho hả giận nhưng Trường cố nén để không trở thành một trò hề cho bàn dân thiên hạ xem. Trường cảnh cáo.

_Ông nên tránh xa những người thân của tôi ra nếu không tôi sẽ không buông tha cho ông đâu…??

Giọng ông ta đầy khinh bỉ.

_Mày còn non yếu lắm, muốn đấu với tao mày không có sức đâu, nếu mày không được thằng ôn con Quân giúp mày tưởng bây giờ mày còn đứng ở đây để nói chuyện với tao như thế này à…??

Trường tái mặt, con tim mách bảo Trường, ông ta đang dở trò, ông ta sẽ không dừng hành động trả thù nếu như gia đình Trường chưa bị tiêu diệt, ông ta là một tên giang hồ, ông ta sẽ không ngại làm bất cứ điều gì. Trường không sợ chết, cũng không sợ bị ông ta tìm cách *** hại, Trường chỉ lo cho Diễm, cho Hồng và cho ông Hải – người bố mà Trường khinh ghét, người bố mà Trường không bao giờ muốn nhận làm cha.

Trong đầu Trường nảy ra một ý định, sau khi Hồng ra viện, Trường sẽ thu sếp đưa cả nhà Trường bay sang Úc cùng Hồng, như thế ông Đăng dù có muốn dở trò gì cũng không làm được, yên tâm với kế hoạch đó, Trường quát ông ta.

_Tốt nhất là ông không nên làm gì tổn hại đến họ, nếu không dù có phải đi đến tận chân trời, tôi cũng quyết tìm ra ông. Tôi sẽ đi tìm chứng cứ chứng minh ông bức tử mẹ tôi, để xem tòa án sẽ xử ông tù trong bao lâu. Chắc là họ vui mừng lắm khi thấy một tội phạm bỏ trốn như ông sau mười bốn năm…!!

Khuôn mặt ông ta bắt đầu biến đổi, đôi mắt ti hí nhìn láo liên khắp mọi nơi, ông ta đã quá liều khi dám chường mặt giữa thanh thiên bạch nhật thế này, nếu vụ án năm xưa được lật lại, cộng với tội bỏ trốn sau mười bốn năm, cùng với nhiều tội danh khác, ông ta sẽ phải chết rục xương trong tù.

Trường quan sát ông ta, biết ông ta đang sợ. Trường nói thêm.

_Tôi là thằng sắp chết nên sẽ không còn sợ bất cứ điều gì, trong trò chơi này nếu ông muốn tôi quay sang đấu lại ông, ông sẽ được tôi coi như một đối thủ cân xứng, thời gian qua, tôi và ông đã hợp tác hại cha tôi, tôi cũng hiểu ông ít nhiều, hiểu cách thức làm việc của ông, chỉ cần tôi thông báo cho công an một tiếng xưởng sản xuất gỗ trá hình, cùng với bọn đầu gấu của ông sẽ bị bắt hết, nếu ông muốn nếm trải cảm giác ăn cơm tù trong nửa phần đời còn lại hay muốn lẩn trốn tiếp thì cứ việc…!!

Nói xong Trường phóng xe máy đi luôn. Trường thấy mình đối xử với ông ta như thế xem ra còn nhẹ nhàng quá, Trường chưa từng nghĩ khi gặp lai ông ta sau những gì ông ta gây ra cho mình, Trường sẽ đối xử với ông ta như thế nào, gặp rồi, Trường thấy ông ta là một con chó sói đang ẩn mình, chỉ cần ông ta dơ móng vuốt tất cả những người xung quanh Trường có nguy cơ bị ông ta ăn thịt. Vò đầu, bứt tóc, Trường đang tính cách để bảo vệ họ.

Đi được một nửa đoạn đường, Trường quay lại bệnh viện, Trường lo sợ ông ta sẽ hại Hồng, nếu vì mình, Hồng bị làm sao, Trường sẽ không thể tha thứ cho bản thân, Trường nghĩ Trường sẽ giết chết ông ta. Phóng xe thật nhanh, gửi xe, Trường chạy bay lên phòng của Hồng. Không kịp gõ cửa, Trường đi thẳng vào trong, giường bệnh trống không.

Trái tim Trường như hóa đá, giây phút này Trường tường chừng như đã một trăm năm đã trôi qua, bây giờ mới thấu hiểu Hồng quan trọng với mình như thế nào. Trường vội lao đi tìm Hồng, Trường gọi tên Hồng không ngừng. Trường đoán ông ta đã bắt Hồng đi rồi.

Buồng phổi Trường bị bóp nghẹt, chân không còn tuân theo ý của chủ nhân nó nữa, Trường vấp ngã liên tục, đầu gối va đập xuống sàn nhà, nếu để ý kĩ sẽ thấy lệ trong mắt Trường long lanh, mặt Trường không còn một giọt màu hồng của máu.

Trường chạy từ lầu này lên lầu khác, Trường chạy quanh sân bệnh viện, Hồng đang ngồi ủ rũ trên ghế đá cạnh một cái cây to trong sân, Hồng khóc tức tưởi, khóc thương cho số phận hẩm hiu của mình.

Gặp ai Trường cũng hỏi có thấy một cô gái cao khoảng một mét sáu mươi lăm, tóc quăn buông xõa ngang vai, trán băng, mặc quấn áo bệnh nhân, khuôn mặt khả ái không. Tất cả mọi người đều lắc đầu không biết, trong một bệnh viện có hơn sáu trăm người này, người giống như Hồng nhiều vô kể, bị quấn băng quanh đầu lại càng nhiều hơn, Trường cho họ xem hình của Hồng may ra họ mới nói được cho Trường biết có nhìn thấy Hồng ở đâu.

Trường chạy xuống sân, đi qua mấy gốc cây, Trường gọi tên Hồng, Hồng đang bị nỗi buồn xâm chiếm nên không nghe tiếng Trường gọi, dù có nghe Hồng tưởng ai đang gọi tên một cô gái có tên giống như mình. Nhưng giọng của Trường thì không thể nhầm lẫn được, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, Hồng bước ra khỏi cái cây.

Hồng nhìn Trường hớt hơ hớt hải, chạy lung tung gọi tên mình như một người mất trí, có hơn một nửa người ở đây đang nhìn Trường. Vừa không hiểu hành động của Trường, vừa cảm thấy thương hại cho Trường. Hồng lên tiếng.

_Anh Trường…!! Em đang ở đây…!!

Hồng phải chạy theo Trường, kéo áo Trường lại, Trường mới nghe rõ. Đầu tiên Trường thấy Hồng, Trường tưởng mình đang mơ, sau đó, Trường nắm chặt lấy tay Hồng, bóp tay Hồng thật mạnh, Trường quát.

_Em đã bỏ đi đâu thế hả…?? có biết anh lo cho em lắm không…??

Tự nhiên bị quát oan, Hồng bực mình đáp.

_Em tưởng anh về rồi, anh đến đây làm gì…??

Ôm Hồng thật chặt, Trường chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy ở trong đời, trái tim đông cứng của Trường đã tan gần ra, cơ thể run rẩy đã lấy lại được cân bằng, buồng phổi bị bóp nghẹt đang phình to ra.

Hồng bị Trường ôm đến ghẹt thở, thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình. Mặt Hồng đỏ bừng, ngại ngùng, Hồng gắt nhỏ.

_Anh mau buông em ra, mọi người đang nhìn hai chúng ta kìa…!!

_Kệ họ, ai nhìn anh chẳng quan tâm. Từ lần sau em đi đâu cũng phải nói anh biết…!!

Cảm nhận được sự sợ hãi của Trường, Hồng lo lắng hỏi.

_Có chuyện gì đúng không anh…??

Trường run giọng nói.

_Anh lo em bị ông Đăng hại, ông ta tàn ác như thế nào em cũng biết rồi, anh muốn sau khi em xuất viện, em sẽ bay về Úc ngay…!!

Hồng cảm động vì được Trường quan tâm lo lắng, thấy Trường vì sự biến mất của mình đã chạy đi tìm mình khắp bệnh viện như một thằng mất trí, Hồng rơi lệ, Trường vì lo lắng cho Hồng, hay vì thương hại Hồng cũng được, Hồng không còn dũng khí xa Trường nhất là sau khi nhìn thấy hành động của Trường ngày hôm nay.

Buông Hồng ra, Trường không còn hơi sức để mà nói tiếp nữa, Trường nhận ra mình càng ngày càng tham lam, nhận ra mình không thể sống mà không có Hồng, nhưng Trường đang đẩy Hồng vào vòng nguy hiểm, có lẽ Trường nên tránh xa Hồng ra, nên để cho Hồng sống yên ổn bên người chồng do mẹ Hồng sắp sếp, như thế sẽ hay cho Hồng, cuộc đời Trường chỉ toàn bất hạnh, ở bên Trường, Hồng sẽ không có được hạnh phúc, mà Trường lại sợ làm tổn thương Hồng, sợ Hồng phải khóc, phải đau vì mình.

Trường tự hứa với lòng là sẽ bảo vệ Hồng cho đến khi Hồng lên máy bay về Úc, thật may chính Hồng đã tự nguyện ra đi, Trường không cần phải thúc ép hay phải nói những câu làm tổn thương Hồng.

Nắm lấy tay Hồng, Trường bảo Hồng.

_Để anh đưa em về phòng bệnh…!!

Hồng ngoan ngoãn gật đầu.

_Vâng…!!

Trường đi trước, Hồng sánh đôi bên cạnh, cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào, Trường vì những lí do không thể cưỡng lại được nên không thể giữ Hồng ở lại, còn Hồng vì lòng tự trọng, vì tính tự quyết, Hồng sợ Trường thương hại mình, sợ cả hai sẽ bị tổn thương nên nhất định ra đi. Họ trong có tình nhưng ngoài mặt vẫn phải cố làm ngơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.