Mục Thần Ký

Chương 31: Chương 31: Kiếm Pháp Ly Giang




Trong lòng ngực Tần Mục tim thình thích đập loạn, rút dao mổ lợn từ sau lưng ra, đây vẫn là lần đầu tiên cậu đối mặt với một trận chiến như vậy.

Khí độ của Mộc Bi Phong vô hình trung đã đè ép cậu. Nhất cử nhất động của ông lão này sau khi vào thôn, mỗi tiếng nói mỗi cử động, đều làm cho người ta cảm thấy áp lực vô biên.

Giao thủ cùng Khúc sư huynh trong Ly Giang Ngũ Tử chính là vì cậu bị bức ép đến cực điểm, không xuất thủ không được mà trận chiến trước mắt này khiến cậu có chút bỡ ngỡ.

“Tượng đá trong thôn mình còn dám tiểu lên thì còn sợ gì những kẻ này? Ngô nữ, Ma trong Trấn Ương Cung mình đều từng gặp, khi đó không sợ, bây giờ lại sợ sao? Mộc Bi Phong có mạnh cũng không thể mạnh hơn Thần Ma được!”

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, tâm tình hoảng loạn dần dần ổn định lại, cậu nhìn chung quanh, khẽ nhíu mày, thôn không lớn, mọi người đều tập trung ở đây, thêm cậu thì đủ hai mươi hai người, như là từng cây cọc gỗ, hơn nữa chỗ đứng mỗi người cũng khác nhau, thân hình đan xen, lấp đầy thôn nhỏ.

Trưởng thôn nằm trên cáng cứu thương, dược sư đứng bên cạnh cáng cứu thương, đồ tể chỉ còn nửa thân trên đứng thẳng trên cọc gỗ, Mã gia nghiêng người dựa vào cọc gỗ, Tư bà bà cắp rổ, người câm đứng ở cửa lò rèn, trong tay người điếc cầm theo một chiếc bút lông còn đang nhỏ mực tí tách, người què chống gậy đứng một chân. Những người Mộc Bi Phong dẫn đến, đều đứng ở những vị trí rất kỳ quái, khiến việc đi lại trong thôn trở nên rất khó, đừng nói gì đến việc chiến đấu dễ dàng.

Đối với trận đấu này cần phải có yêu cầu cực cao, đặc biệt là với việc dùng khí ngự kiếm! Nếu dùng khí ngự kiếm phải vô cùng cẩn thận, tránh để kiếm của mình chạm vào những người khác, bị những người khác ảnh hưởng, yêu cầu kiếm pháp phải cực kỳ tinh tế.

Tần Mục tu luyện đao pháp giết heo của đồ tể, đao pháp của lưu phái chiến kỹ không thể nào làm được chuyện này.

“Giao thủ ngay tại đây sao?” Tần Mục hỏi.

Thiên Thu gật đầu: “Giao thủ ngay tại đây!”

Tần Mục cắm dao mổ lợn vào túi đựng đao ở sau lưng, hai tay trống không. Thiên Thu nhìn thấy Tần Mục cắm dao mổ lợn vào vỏ lại, trong mắt liền lóe lên tinh quang, Tần Mục dùng tay không, có chút nằm ngoài dự liệu của cậu. Trước khi đến đây Mộc Bi Phong đã mang bọn họ đi tra xét di tích trong hẻm núi, từ trên hài cốt bị gặm đến chỉ còn lại xương trắng của Khúc sư huynh, Mộc Bi Phong đã đoán được Tần Mục sử dụng đao pháp.

Lúc đấy Tần Mục đã lượm một cây gậy gỗ trên mặt đất, dùng nó làm đao đánh Khúc sư huynh, lưu lại trên hài cốt của cậu từng vết tích bị gõ, vết gõ lưu lại những vết rạn nứt nhỏ trên xương. Từ điểm này có thể suy ra đao pháp của Tần Mục khá tinh xảo, hơn nữa, tốc độ di chuyển bước chân của Tần Mục cũng rất nhanh, chỉ có cước pháp tinh xảo mới có thể không ngừng chuyển động, công kích được từng góc một thân thể của Khúc sư huynh!

Bản lĩnh của Mộc Bi Phong siêu quần (1), chính là cao thủ hàng đầu trên đời này, từ dấu vết Tần Mục lưu lại để phán đoán, Tần Mục sử dụng nhất định là chiến kỹ. Lưu phái chiến kỹ am hiểu cận chiến, thế nhưng lại không có bao nhiêu trình độ và thành tích đối với việc dùng khí ngự kiếm. Ngay chính lúc đó, Mộc Bi Phong đã xác định được biện pháp giết Tần Mục, sau khi bọn họ vào làng, liền bày thế trận Ly Giang Thủy Long, cố ý để lại chín cái mắt trận, Mộc Bi Phong đứng tại vị trí đầu rồng.

Những người còn lại, ngoại trừ Thiên Thu, đều là cao thủ đỉnh cao của Ly Giang phái, vì muốn cho Ly Giang Thủy Long trận không thể phát huy được uy lực hợp kích, từng thôn dân Tàn Lão thôn cần phải ngăn chặn mắt trận, trưởng thôn và dược sư ngăn chặn mắt rồng, người mù ngăn chặn nơi tim, người què, Tư bà bà, Mã gia, đồ tể đứng tại bốn chi then chốt của Thủy Long, thợ rèn đè ép thân rồng, người điếc đè ép đuôi rồng.

Chính vì vậy mà đã tạo ra tình huống giống như bây giờ, chỗ đứng của mỗi một người đều không giống nhau, thân hình xen kẽ, khiến người ta rất khó di chuyển nhanh chóng ở nơi này, rất khó có thể dùng khí ngự kiếm, trừ phi trình độ dùng khí ngự kiếm cực cao.

Đương nhiên, Tần Mục không phải là người như vậy. Mà đệ tử Thiên Thu của ông ta lại chính là người như vậy.

Hắn tuy rằng vẫn là võ giả cảnh giới Linh Thai, thế nhưng trình độ dùng khí ngự kiếm cực cao, tia nguyên khí của hắn đã luyện đến cực kỳ tinh tế, Khống Kiếm thuật đạt đến trình độ kinh người. Hắn đã từng lấy nguyên khí điều khiển bút lông vẽ tranh mỹ nữ ngoài ba mươi trượng, vẽ rõ từng sợi tóc mỹ nữ trên tranh, không hề rối loạn một chút nào. Chỉ cần Tần Mục dùng đao ứng chiến, chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ.

Ấy thế mà Tần Mục lại cắm đao vào vỏ, tay không ứng chiến, có chút ra ngoài dự liệu của Thiên Thu, thế nhưng tay không đối đầu bảo kiếm, nhìn thấy thế nào cũng đều là chịu thiệt. Hơn nữa lần này hắn mang theo không phải là một thanh kiếm bình thường, mà là linh kiếm, kiếm được thai nghén trong thần tàng của thần thông giả Lục Hợp cảnh giới rồi sinh ra. Bất luận là độ sắc bén, độ dẻo, độ cứng, linh tính của linh kiếm đều hơn xa binh đao bình thường.

Tần Mục khom người nói: “Sư huynh, mời.”

Thiên Thu đáp lễ, bảo kiếm trong kiếm nang sau lưng kêu ong ong: “Sư đệ, mời.”

Tần Mục giơ chân lên, nhưng đúng vào lúc này, bảo kiếm trong kiếm nang sau lưng Thiên Thu được tuốt ra khỏi vỏ bay lên, dùng tia nguyên khí điều động bảo kiếm, hàn khí bức người, ánh sáng điểm giữa không trung, đâm về phía Tần Mục!

Tia nguyên khí kia cực kỳ tinh tế, mắt thường hầu như không cách nào thấy rõ, nhẹ nhàng run run, bảo kiếm liền đâm ra từng bông hoa kiếm, từ mỗi góc độ khó lường đâm về Tần Mục, tốc độ nhanh chóng, khiến người ta hoa cả mắt!

Làm võ giả, tu luyện dùng khí ngự kiếm đạt tới loại tiêu chuẩn này đã là thành tựu đáng khâm phục!

Tần Mục chuyển động bước chân, cực kỳ nhanh nhẹn, lách qua lách lại giữa những người đang đứng thẳng bất động, tốc độ thanh kiếm kia của Thiên Thu nhanh hơn, kiếm pháp tinh tế hơn, khiến người ta líu lưỡi, đối với những người đang đứng thẳng bất động mà nói thì kiếm của hắn không có bất cứ chút uy hiếp nào, nhưng đối với Tần Mục mà nói thì kiếm chiêu của cậu là từng chiêu đoạt mạng!

Kiếm quang kia khiến người ta khó mà phòng bị, làm cho Tần Mục mặc dù sử dụng tới Thâu Thiên cước pháp của người què cũng không thể tránh được, vật cản ở nơi này thực sự quá nhiều, mỗi một người đứng không nhúc nhích ở nơi đó đã hạn chế tốc độ của cậu, khiến cho cậu hoàn toàn không thể phát huy hết tốc độ!

Vù…

Tần Mục nghĩ đến lửa, nguyên khí đột nhiên trở nên cực kỳ hung hăng táo bạo, mơ hồ có một tiếng rồng ngâm truyền đến, trên cánh tay của cậu mơ hồ hiện ra một con rồng lửa quấn quanh. Con rồng lửa này mơ hồ không rõ, khi thì đầu rồng dung hợp cùng nắm đấm, khi thì vuốt rồng dung hợp cùng chỉ chưởng, biến hóa bất định.

Kiếm quang đâm tới, Tần Mục vung quyền đón nhận, trong nháy mắt khi nắm đấm sắp va chạm cùng linh kiếm thì năm ngón tay của cậu bỗng nhiên mở ra, không khí trong lòng bàn tay cậu ầm ầm nổ tung, khiến cho mũi kiếm đang đâm tới bị chấn động đến mức lắc lư bất định!

Keng, keng, keng, keng, keng!

Năm ngón tay Tần Mục lần lượt bắn ra, liên tiếp gảy trên mũi kiếm, thân kiếm và chuôi kiếm, mỗi cái bắn ra, liền bùng nổ một tiếng keng lớn, như là chuỳ sắt to lớn mạnh mẽ đập vào thân kiếm.

Đến khi chỉ thứ năm của cậu bắn ra thì linh kiếm liền bị bắn bay, tia nguyên khí của Thiên Thu cũng bị chỉ lực miễn cưỡng đánh gãy.

Tần Mục nhanh chóng di chuyển bước chân, thân hình đan xen trong đám người, nhanh chóng đến gần Thiên Thu, hai người cách nhau chỉ còn hơn một trượng, nhưng đúng lúc này, sắc mặt Thiên Thu thẫn thờ, trong kiếm nang sau lưng lại truyền ra một tiếng kiếm reo, thanh linh kiếm thứ hai từ trong túi bay ra, đâm về phía Tần Mục.

Tần Mục hết hồn, vội vàng lùi về sau, lúc này linh kiếm thứ ba bay ra khỏi túi kiếm, sau đó là kiếm thứ tư, kiếm thứ năm, kiếm thứ sáu, kiếm thứ bảy...

Hơn mười thanh linh kiếm đầu đuôi nối liền, đều được một tia nguyên khí xuyên qua từ mũi kiếm đến chuôi kiếm, chuôi của thanh kiếm thứ nhất tiếp xúc với mũi của thanh kiếm thứ hai, chuôi của thanh kiếm thứ hai lại tiếp xúc với mũi của thanh kiếm thứ ba, nối liền cùng nhau dài đến sáu, bảy trượng, tựa như một con Ngân Long rất sống động đang nhảy múa trên không trung, lại giống như nước sông Ly Giang kia chảy qua chảy lại trăm ngàn lần.

Kiếm pháp Ly Giang! Kiếm pháp đệ nhất Nam Cương.

Thanh kiếm thứ nhất của Thiên Thu cực kỳ linh động, tung bay trên dưới phải trái, thanh kiếm sau nó cũng bay theo, xuyên qua đám người, không mảy may đụng tới bất cứ người nào.

Từ góc độ của Tần Mục nhìn tới thì vừa vặn chỉ có thể thấy mũi của thanh kiếm thứ nhất, không cách nào nhìn được phần sau của thanh kiếm. Trong lòng cậu sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, không nhìn thấy mang ý nghĩa không biết, không biết liền không cách nào tránh né, không cách nào dự đoán! Kiếm pháp Ly Giang, xác thực nham hiểm hung hãn!

Lúc này, linh kiếm thứ nhất vung ra mấy chục đóa hoa kiếm, đâm về phía Tần Mục, kiếm quang sáng ngời làm người chói mắt. Mà sau lưng mấy chục đóa hoa kiếm này, linh kiếm thứ hai thoát khỏi đội ngũ, nối liền với một tia nguyên khí độc lập, đột nhiên xuất hiện, chém xuống cổ Tần Mục!

***

(1) Siêu quần: Vượt lên trên người thường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.