Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 54: Chương 54: Chương 52: Nói rõ




Edit & Beta: Tịnh Hảo

Phương Huỳnh và Mẫn Gia Sênh thấy Cố Vũ La đang cúi đầu nhịn cười, tức khắc chuyển mục tiêu.

Mẫn Gia Sênh: “Chắc chắn lại đang sến súa với Lương Yến Thu.”

Cố Vũ La nghiêm túc: “Không có.”

Mẫn Gia Sênh: “Sau này tớ không chơi với các cậu nữa, các cậu đều có cặp có đôi, chỉ mình tớ là người độc thân.”

Lần này Phương Huỳnh gọi Mẫn Gia Sênh sang đây ăn cơm, vốn là muốn nhân cơ hội làm rõ ràng rốt cuộc cô ấy thích ai, nghe cô ấy chủ động nhắc tới, cũng liền nói theo: “Cố Vũ La, trường y các cậu có nam sinh nào đáng tin không?”

Cố Vũ La suy nghĩ một lát, “Có mấy người. Phải nhanh hành động một chút, chậm quá có thể bị người khác đoạt mất.”

Mẫn Gia Sênh cười: “Tớ đùa thôi, tớ có người trong lòng rồi.”

“Ai?”

Mẫn Gia Sênh lắc đầu.

“Nói đi, tụi tớ giúp cậu… cưỡng bức.” Phương Huỳnh chỉ vào mình, “Quyến rũ”, lại chỉ vào Cố Vũ La đang cầm di động, “Luôn có thể bắt được.”

Mẫn Gia Sênh cười nói: “Thích cũng không phải nhất định phải ở cùng nhau.”

“Thích đương nhiên phải nghĩ cách ở cùng nhau.”

Mẫn Gia Sênh vẫn cười lắc đầu, một chút cũng không chịu nói ra.

Phương Huỳnh không còn cách nào, “Có thể tiết lộ một chút không, trường học của chúng ta à?”

“Không tiết lộ —— các cậu cứ mặc kệ tớ.”

“Được rồi.” Phương Huỳnh bất đắc dĩ buông tha, “Nếu cần tụi tớ giúp đỡ, thì cứ mở miệng nhé.”

Mẫn Gia Sênh đáp ứng “ừm” một tiếng.

Phương Huỳnh đến tủ lạnh mang đồ uống và trái cây lên, bảo Mẫn Gia Sênh và Cố Vũ La cứ tự nhiên, rồi tự mình vào phòng bếp kiểm tra.

Tưởng Tây Trì đang chậm rãi cắt rau.

Phương Huỳnh rửa tay, dựa người vào, “Cần giúp không?”

“Không cần, cậu tiếp đãi các cậu ấy đi.”

Phương Huỳnh nhìn sang thớt gỗ, từng miếng khoai tây được cắt có độ dày đều khá giống nhau.

Phương Huỳnh nở nụ cười, “A Trì, tụi tớ muốn ăn cơm, có phải tới ba tiếng sau mới được ăn hay không.” Cô đẩy Tưởng Tây Trì sang bên cạnh, thay thế công việc của anh.

“Cạch cạch cạch.”

Phương Huỳnh cắt rau cực nhanh.

Tưởng Tây Trì nhìn cô cắt, “Cái kia...”

“Không hoàn chỉnh cũng có thể ăn.” Phương Huỳnh vươn tay chặn tay anh muốn quấy rối, “… Thật sự có thể ăn mà!”

Có Phương Huỳnh làm chủ bếp, Tưởng Tây Trì làm trợ thủ, cơm trưa rất nhanh đã được dọn lên.

Mẫn Gia Sênh và Cố Vũ La cũng nể tình, khen Phương Huỳnh nấu ăn ngon.

Mẫn Gia Sênh: “Hâm mộ Tưởng Tây Trì.”

Cố Vũ La: “Hâm mộ Tưởng Tây Trì.”

Mẫn Gia Sanh: “Cậu đứng có hâm mộ, mọi người còn phải hâm mộ Lương Yến Thu đó.”

Phương Huỳnh: “Đừng hâm mộ, các cậu thường đến ăn đi.”

Mẫn Gia Sênh cười nói: “Đèn ở phòng khách các cậu rất sáng rồi.”

Phương Huỳnh không hiểu, “Có ý gì?”

Cố Vũ La: “Ý là không cần bóng đèn dư nữa.”

Phương Huỳnh vội nói, “Tụi tớ không để ý —— đúng không Tưởng Tây Trì?”

Tưởng Tây Trì tạm dừng một chút, “Ừm” một tiếng. Chính là khoảng khắc khựng lại này, bảo anh “ừm” một tiếng có vẻ hơi thiếu thành ý.

Phương Huỳnh trừng anh, anh cho rằng cô không phát hiện. Phương Huỳnh liền ở dưới bàn đá anh một cước.

Cố Vũ La: “Có tiếng động gì thế?”

Mặt Tưởng Tây Trì không đổi sắc: “Con chuột.”

Mẫn Gia Sênh suýt chút nữa nhảy lên, “... Trong nhà các cậu có chuột à?”

“Có chứ, có lúc còn chui vào trong chăn nữa đó.”

“Đáng sợ... hung hăng như vậy à?”

“Ừm” Tưởng Tây Trì nhìn Phương huỳnh, “Tụi tớ đang chuẩn bị nghĩ cách xua nó đi.”

Phương Huỳnh ngượng ngùng không nói nên lời, đành phải giành ăn với Tưởng Tây Trì, làm anh không ăn được miếng thịt nào.

Cơm nước xong, Tưởng Tây Trì hỏi tình hình trận đấu của đội biện luận vào tuần sau của nhóm Phương Huỳnh.

Tâm tình Phương Huỳnh bất mãn, “Thì chính là vậy đấy, chắc không vào được vòng bán kết.”

“Các cậu có đi nghe không?”

Mẫn Gia Sênh lắc đầu, “Tớ và A Huỳnh không định đi, buổi tập luyện thi đấu dở gì đâu.”

Phương Huỳnh: “Tiết kiệm thời gian, không bằng dùng để...”

Tưởng Tây Trì: “Xua chuột.”

Phương Huỳnh: “...”

Mẫn Gia Sênh xoa tay nóng lòng muốn thử: “Có thể có thể, tụi tớ cũng có thể đến hỗ trợ!”

Phương Huỳnh: “Gia Sênh, đừng tham gia cùng!”

Trận đấu bốn biện luận rất nhanh đã có kết quả, khoa Luật đáng tiếc thất bại dưới khoa Kinh tế. Trong khoảng thời gian ngắn, mây đen bao phủ khoa Luật. Đã là lần thứ tư khoa Luật muốn giành quán quân nhưng không có kết quả, lúc trước đội trưởng thậm chí nửa đùa nói ra lời cay độc. Nói trận đấu này nếu vẫn cứ như thế thì không thể đi vào vòng bán kết, anh ấy tự nhận lỗi từ chức.

Đương nhiên đội trưởng không thật sự thực hiện câu nói đùa này, nhưng sau khi đội biện luận kết thúc thi đấu, vẫn luôn xin lỗi, nói không thể mang về đỉnh vinh quang cho đội biện luận của khoa Luật lần nữa, là thất trách của anh ấy.

Mọi người yên lặng, không ai dám nói chuyện. Bốn thành viên ra trận đều ủ rũ, ngay cả Cung Mẫn hay có sở trường tìm nguyên nhân từ trên người người khác để bào chữa cho mình, lần này cũng chẳng nói lời nào.

Hội đã họp được một nửa, Biên Du mới sang đây.

Trận đấu vào buổi tối đụng thời gian của anh ấy, anh ấy không có đi nghe, nhưng rất nhanh đã thông qua đủ đường biết được kết quả của trận đấu. Vừa vào cửa đã thấy mọi người ảm đạm ủ rũ, không nhịn được khích lệ nói: “Không sao cả, thắng thua là chuyện bình thường thôi, cùng lắm thì năm sau đấu lại.”

Đội trưởng ngoài mặt vẫn luôn khép nép với anh ấy, lúc này lại không nhịn được sẵng giọng: “Học trưởng Biên, anh còn có năm sau, nhưng năm sau em đã rời khỏi đội rồi.”

Mọi người nhất thời có chút lúng túng.

Trải qua lần trước Phương Huỳnh nhắc nhở, Biên Du đã giảm bớt thời gian của mình ở trong đội biện luận. Anh ấy hiểu rất nhiều người có chút phê bình lặng lẽ với anh ấy, nhưng không nghĩ tới hôm nay đội trưởng lại dẫn đầu không nể mặt anh ấy.

Trong đội không phải tất cả đều có ý kiến với Biên Du, dù sao năm đó anh ấy là tay biện luận tốt nhất trong đội biện luận cả nước.

Rất nhiều người năm đó vào đội, chính là vì tiếng tăm của Biên Du.

Bởi vậy, đội trưởng vừa dứt lời, liền có người sẵng giọng với anh ta: “Lần nào học trưởng đưa ra ý kiến không phải đều chính xác sao? Lúc trước trong buổi tập luyện thi đấu, không phải học trưởng đã nói, tự do biện luận và tứ biện có nhược điểm, phải tìm cách cải thiện, có người làm theo sao?”

Nói chuyện là Lưu Minh, thành tích của anh ta trong đội không tính là vượt trội, cách đấu cũng “kiếm tẩu thiên phong”, rất thích phát triển trên trận đấu chính thức, bởi vậy chỉ cần là trận đấu cỡ cấp trường, đều không cử anh ta vào trận.

(*) Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Lời này, gần như tương đương với làm mất mặt trước mặt.

Lúc này Cung Mẫn hỏi: “Cậu có ý gì? Ý của cậu là trận đấu lần này thất bại, là lỗi của tớ sao?”

“Chẳng lẽ là lỗi của những người không lên sân khấu sao?”

“Nếu cậu lên sân khấu, e rằng khoa Luật ngay cả đấu 16 cũng không vào được!”

Mắt thấy sắp gây gổ, Biên Du không thể không ra mặt dẹp loạn tình thế: “Mọi người đừng ầm ĩ, phân tích kết quả trận đấu đi, nghe đội trưởng sắp xếp.”

Anh ấy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, dãy cuối bên cạnh Phương Huỳnh và Mẫn Gia Sênh có chỗ ngồi, liền ngồi xuống bên cạnh hai người.

Trong lòng mọi người đều tức giận, nhưng cũng không thể không tạm thời kiềm chế xuống.

Đội trưởng nói: “Nếu đã thua, lần tiếp theo chúng ta thế nào cũng phải bảo vệ hạng ba.”

“Vậy còn không bằng mạo hiểm thử một lần.” Nói chuyện vẫn là Lưu Minh.

Ánh mắt mọi người đều chuyển qua, Lưu Minh thản nhiên nói: “Bây giờ không ít đứa nhỏ phản ánh với tôi, nói thi biện luận không có ý nghĩa. Tại sao không có ý nghĩa? Kế sách của đối phương đều có thể đoán được, cũng có thể gặp chiêu gì thì phá chiêu đó, trước đó chuẩn bị nửa tháng mười ngày, tình huống gì cũng có thể đoán được, một cuộc thi đấu máy móc. Cách đấu cái gì cũng biết còn ý nghĩa nữa không? Khoa Luật chúng ta thua cái gì, lòng mọi người tự biết rõ, chính là cứ bảo thủ, một chút can đảm nhận lỗi cũng không có, tôi cảm thấy học trưởng nói rất đúng, có một cô bé đấu không tệ lắm lại có cảm xúc mãnh liệt, tại sao không để cho em ấy lên sân luyện tập thử một lần?”

Lưu Minh nói xong, liền đưa mắt nhìn sang Phương Huỳnh.

Phương Huỳnh không nghĩ tới vào lúc này Lưu Minh sẽ chỉ đích danh cô, cô rất rõ, Lưu Minh không phải thật sự cho cô cơ hội, mà là muốn nhân cơ hội mượn danh nghĩa của cô, vạch mặt sự bảo thủ trong đội.

Quả nhiên, lời vừa nói ra, vốn mâu thuẫn đã ngừng lại trực tiếp bùng lên.

Người bùng lên đầu tiên là Cung Mẫn, cô ấy cười lạnh nói: “Tôi thấy rất lạ, cô gái này cho các cậu uống canh gì, mà cả đám lão luyện đều bị dụ? Còn chưa có thay đổi triều đại đâu nhé, liền sốt ruột khó nén như vậy!”

“Tôi cũng không có nghe chuyện biện luận, cũng phải phân biệt đối xử, không phải ai có năng lực thì lên sao?”

“Được, em ấy có năng lực, vậy các người cứ việc đổi đi!” Cung Mẫn dựa người về sau, đưa mắt nhìn Phương Huỳnh, lạnh giọng cười.

“Lưu Minh.” đội trưởng nói chuyện, “Tôi biết lần này cậu không thể tham gia vào trận đấu trường nên có bực dọc, nhưng dù sao thi đấu cũng không phải là chuyện đùa, nội quy trong đội của chúng ta, trước sau vẫn là từ năm hai trở lên mới có thể tham gia đấu trường, chúng ta không thể bởi vì nhất thời tình hình thi đấu không tốt, liền sửa đổi quy tắc, cậu là người cũ, phải nêu tấm gương cho mọi người.”

Lưu Minh không cho là đúng, “Nhưng tấm gương lại không tốt, thành tích rối tinh rối mù.”

Cung Mẫn đứng lên từ chỗ ngồi đằng kia, bởi vì đứng dậy quá nhanh, một chân đặt trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, cô ấy nhanh chóng chuyển hướng sang Phương Huỳnh, nâng tay chỉ vào cô, “Phương Huỳnh, chính em tự quyết định, nếu em muốn lên sân khấu, chị sẽ tặng vị trí này lại cho em!”

Ánh mắt của mọi người, đều không tự chủ được nhìn về phía Phương Huỳnh.

Chiến tranh kéo tới trên người Phương Huỳnh, căn bản chính là tai bay vạ gió.

Phương Huỳnh dừng một chút, mở mắt ra, nhìn về phía Cung Mẫn, “Em không sao cả, em nghe theo sự sắp xếp trong đội.”

Cung Mẫn cười lạnh, “Lúc này đừng tỏ vẻ khiêm nhường, nói thẳng đi, em có muốn lên sân không? Muốn thì chị lập tức nhường cho người có tài!”

Bầu không khí căng thẳng, giương cung bạt kiếm.

Lúc này, cũng không ai dám nói bừa.

Phương Huỳnh gần như không do dự, đeo cặp lên, đứng lên, gằn từng tiếng, giọng nói rõ ràng, “Em lui đội.”

Mọi người sửng sốt.

Phương Huỳnh lập tức đi đến cửa phòng học.

“Phương Huỳnh!”

Phương Huỳnh xoay người, nhìn về phía đội trưởng gọi cô, “Sao vậy, không thể lui sao? Em nhớ không phải quy tắc đầu tiên trong đội biện luận là tự do rời đội sao?”

Đội trưởng không lên tiếng.

Phương Huỳnh không nhìn ai, cứ như vậy mang cặp rời khỏi trước mặt mọi người, đi tới cửa.

Đang muốn kéo nắm tay cửa ra, chợt nghe phía sau truyền đến hai giọng nói:

—— “Em cũng lui đội.”

—— “Bài vở nhiều, sau này anh không thể tiếp tục chỉ đạo huấn luyện trong đội.”

Phương Huỳnh kinh ngạc xoay người, nhìn Mẫn Gia Sênh và Biên Du cùng nhau đứng lên từ chỗ ngồi.

Trong phòng học nhất thời yên tĩnh như đã chết.

Mẫn Gia Sênh và Biên Du đi đến trước mặt Phương Huỳnh, cười cười với cô.

Biên Du kéo cửa phòng học ra —— “Đi thôi.”

Vẻ kiên quyết trước nay chưa từng có.

Trên hành lang, Phương Huỳnh đi theo phía sau hai người, “Này! Gia Sênh, cậu rời đội làm gì?”

Mẫn Gia Sênh sờ mũi, “... Vốn đã không có ý nghĩa, nếu A Huỳnh đi rồi, liền càng không có ý nghĩa

“Vậy còn anh, học trưởng?”

Biên Du thở dài một tiếng, “... Đội biện luận bây giờ, đã không còn là đội biện luận lúc đầu.”

Anh ấy xoay người, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng học khép chặt, bóng dáng hơi cô đơn, nhưng vẫn thẳng tắp.

Anh ấy đã từng một tay lập nên vinh quang, bây giờ không thể không tiễn thời kỳ vinh quang kia đi.

Khí thế thiếu niên, sôi nổi mạnh mẽ.

Hai năm qua đi theo trong đội, anh ấy cho rằng cảm giác này đã yên lặng mất đi, nhưng hôm nay, khi Phương Huỳnh nói ra ba chữ “tôi lui đội” kia, lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào lần nữa.

Phương Huỳnh không biết có nên nở nụ cười hay không: “Hai người hơi quá đáng! Em vốn muốn đùa bỡn, nổi bật một chút, đều bị hai người cướp sạch!”

Mẫn Gia Sênh và Biên Du cười ha ha.

Biên Du vung cánh tay lên, “Đi, mời các em đi ăn tôm hùm nhỏ!”

Phương Huỳnh: “Em xin mang theo người nhà!”

Đêm nay, Biên Du uống hai chai bia ở cửa tiệm, kể lại chiến tích huy hoàng của đội biện luận năm đó cho Phương Huỳnh và Mẫn Gia Sênh.

Phương Huỳnh hiếm thấy không nói ra lời phá hoại, tiến đến bên tai Mẫn Gia Sênh, thấp giọng nói: “Thật ra, vừa rồi bóng học trưởng Biên quay đầu nhìn đội biện luận, vẫn rất đẹp trai đó, cậu nói phải không.”

Mẫn Gia Sênh nhìn Tưởng Tây Trì ở bên cạnh đang nhìn sang đây, cười nói: “Bạn Tưởng sắp ăn dấm chua.”

Phương Huỳnh: “Hừ, đừng nói cho cậu ấy biết.”

Ăn xong, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh về nhà, Biên Du hơi ngà say đưa Mẫn Gia Sênh trở về ký túc xá.

Phương Huỳnh vẫn còn đang ăn một phần đậu hủ nướng, bảo Biên Du và Mẫn Gia Sênh đi trước.

Đợi hai ba phút, đậu hủ ra nồi, khi Tưởng Tây Trì trả tiền, thấy bên cạnh chén nhỏ, có một túi tiền rơi.

Mở ra vừa nhìn, trong vách kẹt là thẻ trường học của Biên Du.

Tưởng Tây Trì bảo Phương Huỳnh ăn đậu hủ, chờ ở bên đường, tự mình chạy nhanh lên.

Ở ngay giao lộ, Tưởng Tây Trì đuổi theo hai người.

Đang định mở miệng gọi Biên Du, chợt thấy hai người đứng đối diện, không khí không đúng, vội trốn vào trong bóng tối bên đường.

Cách một khoảng cách, giọng nói nghe cũng không rõ lắm, lại mơ màng, nhưng miễn cưỡng có thể nghe được đại khái.

Biên Du hỏi Mẫn Gia Sênh: “Gia Sênh, em cảm thấy con người của anh như thế nào?”

Mẫn Gia Sênh trầm mặc một lát, “... Học trưởng, em có người trong lòng rồi.”

“... Ai? Khoa của chúng ta à?”

Nhất thời yên lặng.

Mẫn Gia Sênh: “Anh cũng có quen.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.