Mùa Quýt Chín

Chương 58: Chương 58: Trừ khi anh chết




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Đèn đường rực rỡ, trên bầu trời tối đen, trăng sáng sao thưa.

Lục Mang nhận được điện thoại của Lâm Khiếu Ba, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, không tụ họp với đám Lâm Khiếu Ba như đã hẹn mà chỉ kêu họ tiếp tục thẩm vấn người đã bắt được rồi cúp máy. Sau đó, anh kéo Ninh Trừng đến chỗ tài xế dừng xe, trực tiếp về nhà.

Vừa lên xe, Ninh Trừng đã hỏi, “Ma thần K không xuất hiện phải không? Người đội phó Lâm và Dương Trí bắt được không phải hắn ta?” Cô không cần hỏi cũng biết, Lâm Khiếu Ba mang đến tin gì trong điện thoại.

Lục Mang hơi gật đầu, “Người này còn âm hiểm giảo hoạt hơn cả Donald. Nhưng mà hắn ta chính là con mồi của anh, anh sẽ nhanh chóng cho hắn vào nồi.”

“Chắc chắn hắn ta đoán được chúng ta không thật sự rời khỏi London.” Ninh Trừng đưa ra kết luận, nhưng lại không nghĩ ra, rốt cuộc tên này muốn làm gì?

Dựa theo yêu cầu của Donald, hôm nay tổ Chuyên án rời khỏi Anh quốc, họ cố ý rầm rộ trở về, vì để Donald và Ma thần K thả lỏng cảnh giác.

Donald đã như dự liệu của họ, mang theo Tony, xuất hiện ở nhà hát, lấy việc xem kịch để ngụy trang, mục đích thực sự của ông ta, không nói cũng hiểu.

Ái nhi [1].

[1] Ái nhi (Pedophilia): là bản năng hay ham muốn tình dục lâu dài và liên tục, phần nhiều hay toàn phần đối với trẻ em chưa đến tuổi thành niên, thông thường ở dưới tuổi 12. Trong chẩn đoán y học, độ tuổi chính xác để tính là ái nhi ở độ tuổi từ trước dậy thì cho tới 13. Một người được coi là ái nhi phải ở độ tuổi ít nhất là 16, nhưng trẻ trong tuổi vị thành niên phải lớn hơn đối tượng bị hại ít nhất 5 tuổi thì mới coi là ái nhi.

Mãi cho đến hôm nay Ninh Trừng mới ý thức được, thì ra Donald có sở thích biến thái như thế.

Lục Mang hoài nghi, những đứa trẻ mất tích kỳ lạ, có một bộ phận đã trở thành hàng tiêu dùng cho loại người như Donald. Chắc là kết luận từ việc chính anh khi còn nhỏ đã trải qua. Nhưng Lâm Khiếu Ba đã theo dõi điều tra, Donald không trực tiếp qua lại với Queen Cơ.

Cho nên Lục Mang suy đoán, giữa họ còn có một Ma thần K.

Nhìn bên ngoài thì Donald lợi dụng Ma thần K để biểu diễn ảo thuật, đưa Kiều Tử San vào bẫy của chúng, giá họa cho Kiều Tử San thành Queen Cơ. Cùng lúc đó, Donald tạo nên vụ án bắt chước đồ tể Sương Mù, khiến công chúng cho rằng Lục Mang không thành công bắt được đồ tể Sương Mù, lấy dư luận tạo áp lực cho anh.

Donald làm như vậy, đơn giản là muốn hai mẹ con Lục Mang và Kiều Tử San hoàn toàn đi khỏi London. Chắc là ông ta lo ngại Lục Mang quá thông minh, hơn nữa biết được sở thích biến thái của ông ta.

Nhưng Donald không tự ý thức được, thật ra ông ta luôn bị Ma thần K lừa gạt. Lục Mang nhìn ra chuyện này, cho nên muốn lợi dụng Donald, dẫn Ma thần K ra.

Lâm Khiếu Ba và Dương Trí vẫn luôn truy lùng họ, nghe được hôm nay họ hẹn gặp nhau ở nhà hát, vốn cho rằng có thể lấy được cả nhân chứng vật chúng, bắt ngay tại chỗ. Nhưng tối nay Ma thần K không xuất hiện, người tới chỗ hẹn chỉ là một người không liên quan, không có quan hệ trực tiếp với vụ án.

Tối hôm nay Ma thần K không hiện thân, bây giờ bên tổ Chuyên án cũng không nắm được chứng cứ chứng minh hắn ta là người gây án, rất có khả năng là Kiều Tử San ở trong tay hắn ta. Tiếp theo, Donald có thể phối hợp với cảnh sát hành động hay không, đây vẫn là một ẩn số.

Ninh Trừng nghĩ đến vài vấn đề, tâm tình như làn sương mù dày đặc trong bóng đêm, càng thêm nặng nề.

Dường như Lục Mang cũng hiểu được tâm tư cô, anh nắm tay cô thật chặt, “Đừng lo, thế giới này không có tội phạm hoàn mỹ, ai ai cũng có nhược điểm của riêng mình. Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được cửa đột phá.”

“Vậy nhược điểm của Ma thần K là gì?” Ninh Trừng đột nhiên nhớ tới lúc ở nhà hát, mấy nguyên nhân mà Lục Mang liệt kê với Donald, trong đó có ba điều, hung thủ có lòng hư vinh mãnh liệt, biết che mắt người ta, nghề nghiệp nhất định là có liên quan đến việc biểu diễn trên sân khấu, trong lòng cô vui vẻ, “Anh hoài nghi vụ án xảy ra trong xóm nghèo, hung thủ chính là hắn ta phải không?”

Lục Mang còn chưa trả lời là có hay là không, chuông điện thoại vang lên. Anh cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua cái tên đang hiển thị, lập tức nghe máy, “David, kết quả điều tra bên anh thế nào?”

“Giáo sư Lục, kết quả điều tra rất không lạc quan, lúc vụ án xảy ra, Ma thần K đang biểu diễn ở chỗ khác, có chứng cứ xác thực. Với lại, hắn ta không có động cơ gây án gì, chúng tôi đã điều tra những quan hệ của người chết, bây giờ tất cả chứng cứ đều hướng về người bạn trai cũ đã chia tay của người chết.”

Giọng David rất lớn, Ninh Trừng cũng nghe thấy, trong lòng càng nặng nề. David nói một ít chuyện của Ma thần K trong điện thoại rồi cúp máy.

“Bây giờ chỉ có thể xem tình hình bên Thiệu Hàm Hề, nếu có chứng cứ cho thấy hai người máy trí tuệ nhân tạo Kiều Tử San và Tony do Ma thần K tạo ra, cho dù tạm thời chúng ta không thể chứng minh hắn ta có quan hệ với Queen Cơ, nhưng cũng có thể chứng minh…” Giọng Ninh Trừng càng ngày càng nhỏ, cô đột nhiên không thể nghĩ được một tội danh thích hợp để hình dung tội phạm thông minh như vậy.

“Trí tuệ nhân tạo phát triển nhanh chóng, pháp luật liên quan thì chưa hoàn thiện, đương nhiên chúng ta không thể lấy một tội kinh tế nho nhỏ đấy để tóm hắn ta. Hắn ta giảo hoạt như vậy, không có khả năng sẽ để lại chứng cứ trực tiếp. Nhược điểm anh nói, không phải mấy điều này.”

“Đó là gì?” Ninh Trừng nôn nóng hỏi.

“Lòng hư vinh, dục vọng đối nghệ thuật ảo thuật đã vượt quá mức, thứ này đã trở thành một loại nhu cầu sinh lý với hắn ta, không khác gì tình dục.”

“… Cho nên, anh đang trông cậy vào việc hắn ta lên đài biểu diễn lần nữa, chúng ta hành động?”

Lục Mang không phủ nhận, chỉ cầm tay cô, nắm thật chặt.

Xe về tới nơi, hai người về đến nhà, Thiệu Hàm Hề đã ở nhà chờ, mang đến một tin không hay. Tài liệu sáng chế hai người máy trí tuệ nhân tạo Kiều Tử San và Tony, tất cả đã bị tiêu hủy toàn hộ.

Vốn loại sáng chế phi pháp này đã không thể thấy ánh sáng, bọn chúng cũng không ngu ngốc đến mức đó, để lại nhược điểm.

Từ đây đến nửa tháng sau, tại thành phố London, không nghe được tin tức Ma thần K lên đài biểu diễn.

Tung tích của Kiều Tử San vẫn không rõ, những trẻ em mất tích cũng không tìm được, vụ án rơi vào cục diện bế tắc.

Điều duy nhất có thể an ủi là Donald đồng ý giúp đỡ họ. Vài dòng họ có thế lực hoặc kênh truyền hình muốn mời Ma thần K biểu diễn, ở London, người muốn xem Ma thần K biểu diễn màn ảo thuật “Xuyên qua thời gian và không gian” ngày càng nhiều. Những việc này đều do Donald ở sau thao túng.

Hai tuần sau, tuy Ma thần K không lên đài biểu diễn nhưng đã liên tiếp xuất hiện trước mặt công chúng, cuối cùng, đúng như dự liệu của Lục Mang, hắn ta không thể chống cự được dục theo vọng theo đuổi danh lợi và biểu diễn, đồng ý chuẩn bị một màn biểu diễn đặc biệt.

Ngày hôm sau, khi tin tức truyền ra, Ma thần K và Donald đột nhiên đến cửa hỏi thăm.

Hôm đó, Ninh Trừng và Lục Mang vừa về từ cô nhi viện, nghe thấy cô giúp việc nói hai người kia đến từ sáng sớm, đã chờ khoảng hai tiếng trong vườn hoa.

Ninh Trừng rất kinh ngạc, muốn theo Lục Mang đến vườn hoa gặp họ.

Sân khấu để mời Ma thần K đến biểu diễn lần trước vẫn còn ở đó, bởi vì không dễ dỡ, anh và cô lại luôn bận bịu việc tra án, cho nên không để ý.

Ma thần K nhìn thấy họ, đi thẳng vào vấn đề, “Nghe nói có người muốn xem tôi biểu diễn, tôi cảm thấy nơi này chính là sân khấu tốt nhất. Không biết ngài Lục có thể để tôi mượn sân khấu này không?”

Lời thỉnh cầu này, đừng nói là Ninh Trừng rất kinh ngạc, mà Lục Mang cũng phải âm thầm suy tư một lúc.

Theo lý mà nói, lúc này Ma thần K đã biết họ đang nghi ngờ hắn ta, hẳn là tránh còn không kịp, muốn biểu diễn, cũng nên ở địa bàn của hắn ta, hắn ta lại dám tự mình đưa tới cửa!

Lục Mang không từ chối, “Có thể, nhưng tôi có điều kiện, lần này tôi muốn đích thân thử nghiệm màn ảo thuật xuyên qua thời gian và không gian thần kỳ của ngài Sử đây.”

Tên thật của Ma thần K là Sử Kỳ, nhưng mà hình như không ai trực tiếp lấy họ để gọi hắn ta, Lục Mang gọi như vậy, hình như hắn ta không vui.

Hắn ta không đồng ý với yêu cầu của Lục Mang mà xoay người nhìn Ninh Trừng, “Ngài Lục là đàn ông, sở trường của tôi là để phụ nữ xuyên qua thời gian và không gian. Cô Ninh có dám thử một lần không?”

Ninh Trừng nhìn bóng dáng họ biến mất, xoay người muốn thuyết phục Lục Mang đồng ý buổi biểu diễn ngày mai, anh lại trực tiếp nắm cổ tay cô, “Loại chuyện nhàm chán này, không cần nhiều lời thêm, không có khả năng!”

Nói xong, anh kéo cô đi vào biệt thự.

Ninh Trừng vừa chạy chậm vừa chất vấn anh, “Vì sao lại không có khả năng? Nếu chúng ta không đồng ý, hắn ta sẽ tiếp tục giấu cô Stefanie và cả hai trăm lẻ bảy đứa trẻ mất tích nữa, chắc chắn là có liên quan đến hắn ta. Chúng ta gần như đã lục soát toàn bộ London, vẫn không tìm thấy họ. Bây giờ đây là biện pháp duy nhất, buộc hắn ta đẩy người ra.”

“Hừ, còn không bằng nói thẳng, chỉ số thông minh của anh là số âm.” Lục Mang không dừng lại, kéo cô đi về, “Phương pháp thì có rất nhiều, anh tuyệt đối sẽ không dùng loại phương pháp ngu ngốc nhất này, trừ khi anh chết rồi.”

“…” Ninh Trừng nghe thấy chữ “chết” lạnh như băng anh nói ra, trong đầu đột nhiên xẹt qua một hình ảnh rõ ràng như tia chớp, lập tức ngây ra.

Cô quay đầu nhìn anh, trái tim bắt đầu quặn đau khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.