Mùa Hạ Nồng Nhiệt

Chương 26: Chương 26: Trên sàn nhà có quần lót đàn ông




Editor: Roseann

Nói chuyện không đứng đắn, cả người Hàn Liệt cũng không đứng đắn luôn, kéo rèm cửa sổ lại, cùng Sơ Hạ diễn một màn thiên y vô phùng ở trên ghế salon.

Đèn của phòng khách sáng chói mắt, Sơ Hạ nhắm hai mắt lại.

Đơn thuần thế này, Hàn Liệt cười cô: “Sao vẫn giống học sinh cao trung vậy?”

Cười rồi lại cười, Hàn Liệt rất ôn nhu.

Sơ Hạ một lát sau mới theo kịp nhịp điệu của anh.

Bám vào bả vai rắn chắc của anh, Sơ Hạ lại nghĩ tới mấy vấn đề xem qua trên mạng.

Có người hỏi: Chuyện kia thật sự khiến người ta mê đắm như vậy sao?

Bây giờ Sơ Hạ tìm được câu trả lời.

Gặp phải đúng người đó, lúc mới bị anh ôm hôn thôi, thì đã rơi vào cơn mê rồi.



Làm chuyện không đứng đắn xong rồi, địa điểm cũng đổi, Sơ Hạ tựa vào bờ vai của Hàn Liệt, hỏi anh những năm này trải qua chuyện gì.

Hàn Liệt chọn mấy chuyện đại sự có thể nhớ được nói qua một chút, kể xong anh cũng hỏi Sơ Hạ cuộc sống ở thành phố B.

Những gì Sơ Hạ trải nghiệm qua khô khan nhiều hơn so với anh, gần như là dần từng bước từ học tập, công việc.

“Ở chung một chỗ với em, anh thật sự sẽ không cảm thấy buồn chán sao?” Sơ Hạ nhìn yết hầu của Hàn Liệt hỏi.

Hàn Liệt xoay người qua, đè cô cười: “Em buồn chán, anh phụ trách để em không còn chán, em vốn dĩ không buồn chán, vậy thì anh có tác dụng gì?”

Thích hợp hay không, cho tới bây giờ không phải chỉ đơn giản cần sở thích tương đồng là có thể quyết định, nếu không, phụ nữ không nhàm chán nhiều như thế, vì sao chỉ có Sơ Hạ khiến anh nhớ mãi không quên.

*

Đêm qua trò chuyện rất nhiều, cũng thân mật với nhau vài ba lần, ngày hôm sau người đều ngủ quên, Hàn Liệt đáng lẽ nên thức dậy lúc sáu giờ sáng để tập thể dục đang ôm Sơ Hạ ngủ say như heo con, nếu như Sơ Hạ không bị anh đâm vào, cũng sẽ không tỉnh lúc bảy giờ.

Ý thức được vấn đề này của Hàn Liệt chẳng qua là do cấu tạo sinh lý, cũng không phải lại muốn kéo cô vận động, Sơ Hạ không đẩy anh ra, nằm một hồi, Sơ Hạ cẩn thận lấy cánh tay Hàn Liệt xuống, ngồi dậy.

Kéo rèm cửa sổ, người con gái trẻ tuổi nhặt lên quần áo rơi trên sàn nhà, đường cong cơ thể vô cùng mê người.

Hàn Liệt không muốn giả bộ ngủ nữa, thức dậy ngồi ở mép giường, đồng thời đem Sơ Hạ kéo trở lại trong ngực.

Sơ Hạ phục anh, nắm lấy tóc ngắn của anh cự tuyệt: “Còn phải đi làm, anh có thể khắc chế một chút không?”

Hàn Liệt không muốn khắc chế.

Sơ Hạ liền nắm lấy tóc của anh không buông.

Hàn Liệt bị cô giật như giật lông dê, phục rồi, ngoan ngoãn buông lỏng Sơ Hạ.

Sơ Hạ đi tắm trước, sấy tóc xong để Hàn Liệt đi vào.

Lúc này điện thoại của Sơ Hạ reo lên, Sơ Hạ cầm điện thoại di động lên, phát hiện là điện thoại của mẹ.

Trong phòng ngủ có thể nghe được tiếng nước chảy từ phòng vệ sinh, tim Sơ Hạ đập nhanh hơn, Sơ Hạ cúi đầu mở miệng trước: “Em nghe điện thoại, anh đợi một lát rồi tắm, em sợ mẹ em nghe được tiếng ồn.”

Hàn Liệt nhìn cả người mình bong bóng trắng, có thể nói gì đây.”

“Cho em năm phút đấy.”

Sơ Hạ lập tức đóng cửa lại, một bên nghe điện thoại một bên đi ra ngoài: “Mẹ, sao mẹ lại gọi điện sớm vậy, con vừa mới tỉnh ngủ.”

Liêu Hồng xách nồi giữ nhiệt đi ra thang máy, cười nói: “Mẹ cũng biết con ngủ nướng, được rồi, mẹ đã đến cửa nhà con, nếu như con không giấu bạn trai, trực tiếp đi vào mẹ liền trực tiếp đi vào nhé.”

Căn hộ này của Sơ Hạ là vợ chồng Hứa Thụy An giám sát sửa sang, lắp đặt khóa thông minh hai vợ chồng đều lưu lại vân tay. Liêu Hồng trực tiếp đi vào là được, nhưng Liêu Hồng sợ dọa con gái không có chuẩn bị, vẫn là gọi điện thoại trước, thuận tiện trêu chọc, đùa giỡn con gái. Con gái là người cuồng học tập, cuồng công việc, đối tượng xem mắt lần trước ưu tú như thế cũng không ưng, làm sao mới mấy ngày ngắn ngủi quen có thể được bạn trai để đưa về nhà được?

“…Vào đây nhé” âm cuối còn chưa có hạ xuống, ngón trỏ của Liêu Hồng đã ấn trên khóa thông minh.

Sơ Hạ còn đang định hỏi mẹ bây giờ đang ở đâu, khóa thông minh phát ra âm thanh điện tử nhắc nhở nhẹ nhàng.

Toàn thân Sơ Hạ cứng lên.

Liêu Hồng cười đẩy cửa đi vào, căn cứ nội dung điện thoại, bà suy đoán con gái hẳn đang lười biếng nằm ở trên giường, vừa ngẩng đầu nhìn thấy con gái mặc quần áo ngủ giơ điện thoại di động đứng ở phòng khách, Liêu Hồng còn rất kinh ngạc. Đóng cửa lại, cúp điện thoại, đưa điện thoại di động đặt ở trên tủ cạnh huyền quan, Liêu Hồng thuần thục tìm dép, vừa đổi dép vừa cười hỏi con gái: “Thức dậy sớm thế, mẹ nhớ con, làm đồ ăn sáng mang tới, trước khi con đi làm thì ăn đi.”

Nói xong, Liêu Hồng xách nồi giữ nhiệt đi về phía con gái.

Đại não Sơ Hạ nhanh chóng hoạt động, thử phát huy các loại khả năng.

Sơ Hạ cảm thấy, mẹ khẳng định không tiếp nhận được cô và Hàn Liệt ngủ với nhau nhanh thế này!

Cũng không chờ Sơ Hạ nghĩ đến biện pháp đối phó tuyệt vời gì, Liêu Hồng dừng bước lại, tầm mắt đặt ở ghế salon trong phòng khách.

Sơ Hạ chậm rãi quay đầu, nhìn thấy trên sàn nhà bên cạnh ghế salon màu trắng bằng da thật của cô, một đống quần áo nam nữ nằm rải rác yên lặng, áo khoác màu trắng của Hàn Liệt, quần tây màu đen, quần lót tứ giác màu đen.

Xong rồi, lần này căn bản không cách nào che giấu.

Sơ Hạ cúi đầu xuống, gò má đỏ ửng lên vì bị mẹ bắt gặp đời sống sinh hoạt cá nhân.

Liêu Hồng ở doanh nghiệp lớn là quản lý cấp cao, cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, con gái quẫn bách thành như vậy, Liêu Hồng ho khan một cái, đặt nồi giữ nhiệt trên bàn ăn, liếc mắt vào phòng ngủ bên kia, Liêu Hồng nhẹ giọng nói xin lỗi với con gái: “Là mẹ không tốt, không có gọi điện hỏi thăm trước, thế này, các con từ từ ăn, mẹ đi trước.”

Thời đại đang nhanh chóng phát triển, tốc độ yêu của người trẻ tuổi bây giờ cũng càng lúc càng nhanh, mặc dù tình cảm của con gái tiến triển nhanh ngoài dự liệu của Liêu Hồng, nhưng Liêu Hồng có thể chấp nhận sự tình mới này, bây giờ bạn trai thần bí của con gái khẳng định vẫn còn ở trong phòng, trên người có lẽ không mặc quần áo, Liêu Hồng quyết định rút lui trước, sau đó sẽ hỏi con gái chi tiết.

Đầu óc Sơ Hạ vẫn ngưng trệ, mẹ chủ động nói rời đi, Sơ Hạ cũng không có giữ lại.

Liêu Hồng trước khi rời đi, còn cười phất tay một cái với con gái.

Sơ Hạ đứng im mấy phút, đi tới nhặt lên quần áo của Hàn Liệt, tâm tình phức tạp đi vào phòng ngủ.

Hàn Liệt mang cả người bong bóng ẩn núp ở sau cửa nhà vệ sinh, nghe được tiếng bước chân của Sơ Hạ, anh thò đầu ra, dùng khẩu hình hỏi cô: “Đi thật rồi à?”

Sơ Hạ gật đầu, đưa quần áo của anh tới.

Mặt cô còn đỏ, Hàn Liệt nghĩ đến đoạn đối thoại vừa mới nghe, khâm phục nói: “Mẹ em cũng không tệ, anh còn tưởng bà sẽ tức giận đùng đùng đi tới lục soát người bắt gian, ít nhất cũng sẽ giục anh mặc quần áo vào đi ra ngoài gặp bà ấy.”

Lúc này Sơ Hạ không có tâm tình nghe anh ba hoa.

Hàn Liệt nhận lấy quần áo, đóng cửa lại thật nhanh rồi đi tắm.

Sơ Hạ thay quần áo xong, đi phòng ăn.

Mẹ mang cho cô món cháo xương sườn sở trường của mình, phía dưới là một lồng bánh bao nhỏ nhất định là mua từ tiệm ăn sáng bên ngoài Xuân Giang Uyển. Đó là một tiệm lâu năm, khi Sơ Hạ còn bé, ba mẹ thường xuyên dẫn cô tới tiệm này ăn, bánh bao. Lớp vỏ mỏng, nhân bánh tươi sốt, bán rất đắt hàng.

Cháo rất nhiều, Sơ Hạ múc cho mình một chén nhỏ, phần còn lại múc hết cho Hàn Liệt.

Nghĩ đến mẹ có lẽ cũng chưa ăn sáng, chuẩn bị tới ăn chung với cô, bây giờ mẹ vì suy nghĩ cho cô và bạn trai không ăn sáng rồi đi ngay, Sơ Hạ càng nghĩ càng áy náy.

“Em muốn tối nay nói cho mẹ em biết.” Sau khi Hàn Liệt ngồi xuống, Sơ Hạ nhìn anh nói.

Hàn Liệt đồng ý: “Anh đi với em.”

Sơ Hạ ăn một thìa cháo, suy nghĩ một chút nói: “Mẹ em đối với em rất tốt, nếu như tối nay bầu không khí không vui, em hy vọng anh vì em trước tiên nhịn một chút, nếu như quả thực không chịu nổi, anh có thể lần nữa cân nhắc có muốn chung một chỗ với em không, nhưng xin đừng nổi giận ngay trước mặt bà ấy.”

Hàn Liệt ăn một miếng bánh bao, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Anh biết, nhưng nếu như mẹ em kiên quyết không đồng ý, em sẽ làm gì?”

Sơ Hạ biết ý của anh, rũ mắt nói: “Em xem ý anh, anh không muốn tức giận với mẹ em, vậy chúng ta liền chia tay, anh có thể chịu được mẹ em, vậy em cũng sẽ tận lực thuyết phục bà đồng ý chúng ta chung một chỗ.”

Hàn Liệt cười, sờ sờ đầu của cô: “Được, chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Tám năm trước anh và Sơ Hạ đều chưa trưởng thành, hiện tại tám năm sau, anh có cho cô nền tảng hạnh phúc, Hạ cũng sẽ không dễ dàng bởi vì ý kiến của mẹ mà dao động.

Ăn sáng xong, Hàn Liệt đi rửa nồi giữ nhiệt, làm xong anh dắt tay Sơ Hạ xuống lầu.

Sơ Hạ đi cùng anh về biệt thự thay quần áo, lái xe.

Đôi tình nhân trẻ tuổi tay trong tay, cùng những đôi người yêu khác khác không có gì khác nhau.

Liêu Hồng cũng chưa rời đi.

Bà tôn trọng cuộc sống riêng của con gái và bạn trai, nhưng Sơ Hạ là con gái duy nhất của bà, một người con gái quá mức đơn thuần trong chuyện tình cảm, tẩm ngẩm tầm ngầm mang bạn trai về nhà qua đêm, Liêu Hồng làm sao có thể không hiếu kỳ dáng dấp người đàn ông đó thế nào? Ngộ nhỡ đó là kiểu hoa hoa công tử chơi đùa thì sao?

Liêu Hồng che ô đứng ở bên cạnh tòa chín, đợi rất lâu, rốt cuộc nhìn thấy con gái cùng một người đàn ông dắt tay đi ra. Là một người đàn ông cao thẳng tắp, mái tóc ngắn, vóc người không tệ, Liêu Hồng không chớp mắt nhìn chằm chằm đối phương, cho đến khi đối phương lộ ra một bên mặt.

Liêu Hồng lui về phía sau mấy bước, tránh cho hai người thấy bà.

Bằng vào góc mặt, Liêu Hồng liền nhận ra, là Hàn Liệt, Hàn Liệt -người đã từng bị bà xem thường sau đó gây dựng sự nghiệp thành công tài sản đến hôm nay đã mấy trăm triệu.

Gần đó có cái ghế dài, Liêu Hồng đi tới ngồi xuống, tâm tình thật lâu không thể bình phục.

Con gái cùng Hàn Liệt lại ở cùng một chỗ.

Là duyên phận để cho hai người lần nữa gặp nhau, hay là Hàn Liệt có tâm địa tính toán, chuẩn bị trả thù con gái và bà?

Lúc con gái mới vừa trở về Liêu Hồng đã lo lắng về chuyện này, Hứa Thụy An cười nhạo bà xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết qua, nhưng bây giờ con gái thật sự ở chung một chỗ với Hàn Liệt, một người quản lý cả tập đoàn quán rượu lớn khẳng định bận rộn, một người chính là trạch nữ, nếu như không phải là Hàn Liệt tính toán, làm sao có thể trùng hợp như vậy?

Liêu Hồng ôm ngực, càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện, trong lúc nhất thời cũng không biết nên hỏi con gái thế nào.

Buổi trưa, Sơ Hạ chủ động gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ, buổi tối con muốn đưa anh ấy đến, mẹ muốn gặp anh ấy không?

Liêu Hồng nghĩ trong đầu, mẹ đã gặp qua rồi!

Nhưng bà làm bộ như không biết hỏi: “Chuyện này đương nhiên muốn, đúng rồi, bạn trai con tên gì vậy?”

Âm thanh trong điện thoại của con gái rõ ràng thấp xuống: “Hàn Liệt, Hàn Liệt người mà con nói qua khi con tốt nghiệp trung học nói qua”

Giọng nói Liêu Hồng cao lên: “Cậu ta? Tại sao con lại cùng cậu ta ở cùng một chỗ? Có phải cậu ta lại bám theo con không?”

Sơ Hạ giải thích: “Không phải, bọn con tình cờ gặp nhau, mẹ nghe con nói, anh ấy bây giờ không bán trà sữa nữa rồi…”

Liêu Hồng diễn kịch đến cùng: “Vậy cậu ta bán cái gì?”

Sơ Hạ không biết làm sao: “Con không nói rõ ràng với mẹ được, con gửi qua wechat, mẹ nhìn xem thì biết, tóm lại lần này con và anh ấy đều nghiêm túc, buổi tối gặp nhau đừng bắt đầu liền tỏ thái độ với anh ấy.”

Sơ Hạ cúp điện thoại, gửi liên tiếp mấy bài phỏng vấn Hàn Liệt gây dựng sự nghiệp cho mẹ.

Liêu Hồng xem mấy lần rồi tắt.

Bà biết Hàn Liệt có tiền, dáng dấp đẹp trai lại có tiền, lại mê hoặc con gái lần nữa, không nên quá đơn giản, tùy tiện làm theo mấy kịch bản là có thể lừa con gái, nhưng rốt cuộc Hàn Liệt muốn làm gì, đừng nghĩ lừa gạt được bà! Nếu như Hàn Liệt thật sự ôm tâm tư quay lại đùa giỡn tình cảm con gái trả thù hai người, cho dù Liêu Hồng không thể mang con gái rút lui hoàn toàn, cũng nhất định khiến cho Hàn Liệt trả giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.