Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 182: Chương 182: Ý nghĩa phi thường




“Tín vật bên người?”

Vân Thi hơi kinh ngạc, nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Tại sao Mộ Nhã Triết lại cho tôi?”

“Mộ...”

Không ngờ trực tiếp gọi thẳng tên giám đốc Mộ.

Elan ngạc nhiên trợn to mắt, như nhìn thấy quái vật.

Vân Thi Thi này, thật khác xa người thường quá đi?

Từ trước tới nay không ai dám gọi thẳng tên giám đốc Mộ, dù là nhà quyền quý ở thủ đô, nhìn thấy ngài ấy cũng phải tôn trọng kêu một tiếng “Cậu Mộ”, mà từ “Cậu Mộ” không phải ai cũng có thể gọi.

Thường đều gọi là “giám đốc Mộ”.

Tuyệt phẩm “Nước mắt hoa hồng” này, là tín vật bên người giám đốc Mộ, có ý nghĩa đặc biệt với ngài ấy, lúc đầu ngay cả cô ấy cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ Vân Thi Thi này có địa vị khác biệt như thế trong lòng giám đốc Mộ?

Đây không phải là cô cố giả bộ, mà là đã là người của giám đốc Mộ, tất nhiên cô phải cung kính 120%, ngàn lần không dám đắc tội.

Hơn nữa, Vân Thi Thi rất gần gũi, khí chất ưu nhã nhưng không ngạo mạn, còn thân thiện hơn mấy nhân vật nổi tiếng.

“Cô Vân, quả nhiên cô không tầm thường, có thể gọi thẳng tên giám đốc Mộ.” Elan nở nụ cười, sùng bái nhìn cô.

Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói: “Anh ta đâu phải hoàng đế, đây cũng không phải thời phong kiến, sao đến cả tên cũng không gọi được?”

Mộ Nhã Triết này rốt cuộc có vai vế lớn đến mức nào mà bất luận là ai, thậm chí những nhân vật quyền quý của thủ đô cũng phải kính trọng anh ta?

Elan cười nói: “Ha ha, cô Vân, xem ra cô không biết bối cảnh, gia sản của giám đốc Mộ lớn đến nhường nào,, những người tôm tép như chúng ta dĩ nhiên không thể biết được.”

Nói rồi, cô ấy thuần thục lấy găng tay, cẩn cẩn thận thận cầm sợi dây chuyền trên tay, vì thế có thể thấy được, sợi dây chuyền này quý giá đến mức nào.

“Cô Vân, sợi dây chuyền này phối với bộ đồ đó vô cùng hoàn mĩ, cô đừng động đậy, để tôi đeo lên cho cô.”

“Không nên. Đồ của anh ta, tôi không cần.”

Vân Thi Thi nghĩ đến người đàn ông như cơn ác mộng kia, dứt khoát kiên quyết nói.

“Cô Vân... Cô đừng làm tôi khó xử chứ! Để cô hoàn mĩ đi dự tiệc rượu là nhiệm vụ của tôi, nếu có chút tì vết nào...”

Elan tủi thân mím môi, trong mắt hiện lên ánh nước.

“Được rồi...”

Vân Thi Thi giơ tay đầu hàng.

...

“Hoàn hảo!”

Tất cả đều đã trang điểm ổn thỏa, Elan đứng trước mặt Vân Thi Thi, nhìn Vân Thi Thi diện bộ trang phục hoa lệ, trong lòng phấn khích khó nén: “Trời ơi, cô Vân, cô chính là người phụ nữ...đẹp nhất mà tôi từng gặp.”

“Quá khen!” Sắc mặt Vân Thi Thi đỏ hồng, ngắm nhìn mình trong gương.

Bộ lễ phục này vốn đã đẹp, mặc trên người cô càng làm nổi bật khí chất bất phàm của cô.

Tầm mắt của cô rơi vào sợi dây chuyền, bảo thạch màu đỏ dưới ánh trăng, khiến da thịt cô càng thêm trắng trẻo, màu đỏ lóng lánh như rực rỡ mê người.

“Quá đẹp! Cô Vân, tiệc rượu sắp mở màn, tôi đưa cô qua đó!”

Cửa chậm rãi mở ra, Vân Thi Thi níu làn váy nhỏ nhẹ bước ra khỏi phòng, lại gặp phải Cố Tinh Trạch chờ bên ngoài đã lâu.

Trong lòng Vân Thi Thi giật thót, vừa thấy Cố Tinh Trạch, chút ái ngại hiện lên trên khuôn mặt.

Cố Tinh Trạch cũng bị bộ trang phục của nàng làm cho kinh diễm, nhưng anh nhanh chóng thấy được nét mệt mỏi trong mắt cô, sự đau nhức cần lan tràn khắp trái tim.

“Thi Thi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.