Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 72: Chương 72: Con gái một của Nghiêm gia




Edit + Beta: Vịt

Sự thật chứng minh, công việc khá quan trọng.

Ngưu gia để cho Địch Thu Hạc phát ngôn series đồng hồ đeo tay kiểu nam định vị chính là người trẻ tuổi, trong series tổng cộng có bốn nhóm đồng hồ đeo tay, chia ra làm kiểu tinh anh phù hợp đeo các trường hợp chính thức, kiểu giá trị thích hợp đeo hàng ngày, kiểu thời thượng thích hợp lúc tham dự party, và khoản vận động thích hợp đeo lúc hoạt động bên ngoài.

Vì phối hợp phong cách thiết kế của đồng hồ đeo tay, Địch Thu Hạc tổng cộng phải tay 4 bộ quần áo, chụp bốn bộ ảnh. Anh vừa quay chính là bộ thứ nhất — kiểu tinh anh. Mà trong quá trình chụp ba bộ kế tiếp kiểu thường ngày, kiểu thời trang và kiểu vận động, Hạ Bạch vẫn duy trì mô típ trêu chọc anh — chụp hình — hoả tốc rút lui — tiếp tục trêu chọc — lại chụp hình — lại lần nữa rút lui, tuần hoàn lại tuần hoàn, để cho tiểu Thu Hạc của anh trong nước sôi lửa bỏng biến dạng một lần lại một lần, nhưng trêu chọc xong bỏ chạy, chụp xong liền ném, vô tình lại vô nghĩa.

Hai người rõ ràng là lần đầu tiên chính thức hợp tác, làm việc lại hết sức ăn ý, mang theo loại khí trang khó giải thích được nào đó, đem nhân viên hỗ trợ vây xem nhìn tới toàn bộ quá trình giữ nguyên nụ cười mê đắm cũng không tự biết, chỉ biết là công việc hôm nay không khí siêu cấp tốt, siêu cấp dễ chịu.

Vương Bác Nghị trong lòng rõ ràng nhìn một cái đám nhân viên xung quanh đỏ mặt đỏ mắt con ngươi phát sáng, lại nhìn một cái Địch thiếu và Hạ tiên sinh đang tựa vào nhau xem ảnh hiệu quả, đầy mặt tê liệt.

Nhân viên Ngưu gia ngu xuẩn, bị đút lương cẩu một ngày lại hoàn toàn không ý thức được, nghẹn chết các ngươi.

Công việc sớm hoàn thành, Địch Thu Hạc cáo biệt nhân viên Ngưu gia, mang theo Hạ Bạch lên xe, rời khỏi studio.

Cửa xe đóng lại, xe sau khi khởi động, Địch Thu Hạc bị trêu chọc một ngày lập tức kéo Hạ Bạch tới trong ngực, không nhẹ không nặng cắn miệng vành tai cậu một cái, thuận theo má hôn, hàm hồ nói, “Tiểu cẩu tử, chúng ta bây giờ liền tới sơn trang ôn tuyền.”

“Không rảnh.” Hạ Bạch nhanh chóng giơ ba lô lên ngăn trở mình, dùng ánh mắt ra hiệu trong xe còn có cái bóng đèn Vương Bác Nghị, nói, “Em hôm qua nhận được điện thoại của Tiểu Nhân Ngư, bọn họ tìm được nhiếp ảnh gia mới rồi, em phải đi giúp nhiếp ảnh gia mới của bọn họ chụp ảnh tuyên truyền trang phục số Noel đặc biệt của Tiểu Nhân ngư và làm nghỉ việc chính thức.”

Địch Thu Hạc sửng sốt, trước vỗ ghế trước ý bảo Vương Bác Nghị kéo tấm chắn lên, sau đó nghiêng người kéo cậu tới trên đùi mình cố định cau mày hỏi, “Em còn chưa có nghỉ việc ở Ica?”

“Chưa.” Thân thể Hạ Bạch bị chân anh đỉnh cao, đầu thiếu chút nữa đụng vào mui xe, nhanh khom lưng nhích xuống, giải thích một chút chuyện lúc trước bán nghỉ việc ở Ica.

Địch Thu Hạc nghe xong chân mày nhíu càng chặt, “Ảnh tuyên truyền đại khái phải chụp bao lâu?”

“Ba ngày, dạy người khác chụp phải tốn thời gian hơn chút.” Hạ Bạch giơ tay lên nhu mặt anh một cái không để cho anh nhíu mày, tiếp tục nói, “Bận xong tuần này giáng sinh liền tới rồi, Dư Huệ gửi thiệp mời cho em, muốn mời em tới tham gia tiệc giáng sinh của chị ấy, anh nhận được thiệp mời không?”

Địch Thu Hạc gật đầu, không vui, “Nhận được rồi...... Sau lễ Giáng sinh tổ phim liền phải trở lại, anh cũng phải bận rộn rồi.”

“Cho nên suối nước nóng ngâm không được.” Hạ Bạch vỗ vai anh, cọ tới trên ghế dựa vào, lại cúi đầu cầm máy ảnh hí hoáy, nói, “Hơn nữa em chuẩn bị sớm về kí túc chuẩn bị chiến cuối kỳ, anh cũng mau thừa dịp còn chưa bận, trở về bồi ông ngoại vài ngày đi.”

Địch Thu Hạc nghe cậu đã sớm kế hoạch xong tiểu biệt, nhìn bộ dạng cậu chuyên tâm hí hoáy máy ảnh, rốt cục không nín được, hỏi, “Tiểu cẩu tử, công việc và anh cái nào quan trọng hơn?”

Hạ Bạch ngẩng đầu, giống như nhìn bệnh thần kinh nhìn anh, hỏi ngược lại, “Vậy ở trong lòng anh, ăn cơm với ngủ cái nào quan trọng hơn?”

Địch Thu Hạc: “......”

Hạ Bạch lé mắt, “Biết vấn đề mình hỏi sát bút?”

Địch Thu Hạc phản ứng hai giây, trả lời, “Ăn em và ngủ với em quan trọng như nhau.”

“......”

“Tiểu cẩu tử.” Hòa nhau một ván, Địch Thu Hạc lại đắc ý lên, tới gần cậu ái muội nói, “Em so sánh công việc với ăn cơm, là bởi vì công việc có thể kiếm tiền, có thể tạo điều kiện cho em ăn cơm, vậy em so sánh anh với ngủ, có phải bởi vì em cũng muốn......”

Hạ Bạch đặt máy ảnh xuống, giơ tay lên chặn miệng anh, đè lại anh bạo nện.

Con gà cay này, một ngày không bạo hành gia đình bằng miệng liền láu cá, thiếu thu thập.

Bị “Ái tâm bạo nện” một trận, Địch Thu Hạc trong lòng hơi thoải mái chút, buổi tối lôi kéo Hạ Bạch “đánh cờ” một chút, sau đó hôm sau đàng hoàng mà đưa Hạ Bạch tới ký túc, chính mình cũng dọn đồ tới Phạm trạch ở.

Hạ Bạch trở lại ký túc tránh không được lại bị lũ bạn cùng phòng trêu chọc một trận, bốn người hi hi ha ha nháo một trận, sau đó Hạ Bạch thu thập giường và bàn học một chút, mở máy tính ra, bắt đầu im lặng chỉnh ảnh.

Tốn thời gian hai người chỉnh xong ảnh quảng cáo đồng hồ đeo tay giao lên, cậu thu dọn đồ, tới Tiểu Nhân Ngư báo cáo.

Lâm Hà nhìn thấy cậu rất cao hứng, lôi kéo cậu ôn chuyện cả buổi sáng, buổi trưa còn mời cậu bữa cơm, chờ sau khi nghỉ trưa kết thúc mới dẫn cậu đi gặp nhiếp ảnh gia mới, thương lượng công việc chụp ảnh tuyên truyền lần này.

Nhiếp ảnh gia mới của Tiểu Nhân Ngư là một tiểu văn thanh (*) ngoại quốc, chụp ảnh rất có linh khí, hết sức phù hợp với phong cách Tiểu Nhân Ngư, tính cách cũng tốt, rất có chút quen thuộc.

((*) tiểu văn thanh: kiểu thư sinh)

Lúc chính thức quay chụp tiểu văn thanh ngoại quốc kia vây quanh Hạ Bạch mỗi lần mở miệng một tiếng sư phụ, gọi Hạ Bạch tới hơi có chút dở khóc dở cười, cũng may đối phương tất cả đều là hảo ý và biểu đạt nhiệt tình, cậu liền cũng cười nhận lấy, càng thêm cẩn thận phối hợp với đối phương.

Thời gian ba ngày chớp mắt đi qua, Hạ Bạch thuận lợi hoàn thành công việc, sau đó chính thức làm thủ tục nghỉ việc, sau khi tặng Lâm Hà và đồng nghiệp quen biết một phần quà cảm ơn, trở về ký túc.

Mấy ngày này Địch Thu Hạc mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho cậu, nhưng hồi âm luôn là rất vội vàng, tựa hồ Phạm Đạt bên kia có động tác gì, cần anh hỗ trợ.

Một ngày trước giáng sinh, Dịch Tiệp đúng hạn tham gia buổi lễ trao giải nào đó lấy được vòng nguyệt quế ảnh hậu, danh tiếng nhất thời vô lượng. Hạ Bạch làm ổ ở ký túc gan lớn cùng đám bạn cùng phòng nửa đêm chơi game, tới hôm sau lúc bị Địch Thu Hạc đón đi, chuẩn bị tham dự party Dư Huệ tổ chức, mới từ chỗ Địch Thu Hạc biết được chuyện Dịch Tiệp được ảnh hậu.

“Thật sự được ảnh hậu?” Hạ Bạch kinh hỉ, nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dịch Tiệp, “Vậy em nên hảo hảo chúc mừng chị ấy, chị ấy được ảnh hậu không dễ dàng.”

Địch Thu Hạc thấy thế thùng dấm lại đổ, san bằng khóe miệng chờ cậu gửi xong tin nhắn sau đó sáp qua, cọ cọ bên tai cậu, thấp giọng nói, “Tiểu cẩu tử, em mấy ngày nay nhớ anh không?”

Chuông điện thoại di động vang lên, Dịch Tiệp gọi điện thoại lại, Hạ Bạch không chút do dự hất anh ra, nhận điện thoại của Dịch Tiệp.

Địch Thu Hạc thuận thế ngồi thẳng người, híp mắt, tay duỗi xuống, sờ điểm mẫn cảm eo cậu.

Hạ Bạch tính phản xạ run lên một cái, dù thế nào cũng phải ổn định ngữ khí không xấu mặt, nghiêng đầu trừng anh.

Địch Thu Hạc híp mắt cười, lại kéo cậu tới trong ngực mình, chờ sau khi cúp điện thoại đột nhiên nói, “Tần Vinh ly hôn với vợ hắn Nghiêm Tuệ rồi.”

Hạ Bạch sửng sốt, lập tức bị dời đi lực chú ý, quên mất chuyện phải ngăn cản anh chiếm tiện nghi, cau mày hỏi, “Thằng cha Tần Vinh kia cư nhiên còn có vợ?” Loại người tra như vậy cư nhiên còn có vợ? Vậy lần trước ở bệnh viện......

“Không có vợ, hai con gái của Tần Vinh làm sao ra?” Địch Thu Hạc bị biểu tình tam quan sụp đổ của cậu chọc cười, giơ tay lên chọt mặt cậu một cái, tâm tình khá hơn chút, giải thích, “Nghiêm Tuệ người rất hướng nội, hết sức yêu Tần Vinh, năm đó cùng Tần Vinh coi như là một đôi vợ chồng ân ái, làm con gái một của Nghiêm gia, Nghiêm Tuệ lợi dụng tài lực nhà đẻ giúp Tần gia rất nhiều, hiện tại hai nhà nháo lật, Tần gia chẳng khác nào hai mặt thụ địch, đoán chừng không chống được bao lâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.