Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi

Chương 18: Chương 18




“ Ly Thù cậu xem ——” Nhìn bộ dạng Kim lão đại rõ ràng là muốn Ly Thù dẫn đầu.

Lão Phỉ bên cạnh thiếu kiên nhẫn nói: “Dong dong dài dài đúng là không phải đàn ông, để tôi xuống trước.” Lúc nói không phải đàn ông còn cố ý liếc nhìn Ly Thù.

Nhất thời tính khí nóng nảy của Trương Khâu nổi lên, bị Ly Thù nhéo nhéo tay, trong mắt mang theo vài phần ý cười, lúc nhìn về phía Lão Phỉ lại lạnh thấu xương tận xương.

Lão Phỉ mang theo mấy người mặc đồ đen xuống trước, tiếp theo là Kim lão đại và đàn em của hắn, sau là Trương Vu Thủy Trương Khâu, Ly Thù xuống cuối cùng. Lần này có lẽ do có kinh nghiệm bò đạo động lần trước, Trương Khâu không giống như lần đầu tiên suy nghĩ lung ta lung tung tự hù doạ chính mình, cũng không cảm thấy sợ sệt, đặc biệt là phía sau y còn có Ly Thù, chổng mông lên bò rất nhanh.

Mấy người phía trước rọi đèn pin, bởi vì đạo động vừa dài vừa hẹp, nên ánh sánh phản chiếu ra phía sau rất lờ mờ, Ly Thù ở cuối cùng không bật đèn pin, một đôi mắt màu đỏ mơ hồ hiện ra trong sương mù, chăm chú nhìn cái mông Trương Khâu ở ở phía trước, uốn éo uốn éo, màu đỏ trong đáy mắt Ly Thù càng đậm hơn.

Trương Khâu cứ cảm thấy phía sau mông của mình lạnh buốt, trong lòng bất an, nhỏ giọng gọi: “Ly Thù?”

“ Hửm?”

Chỉ một chữ như vậy, âm thanh lại trầm thấp êm tai, nghe xong cánh tay y mềm nhũn thiếu chút nữa ngã chổng vó trên mặt đất, quả thực quá phạm quy rồi! Trong bóng tối, tai Trương Khâu hồng hồng, cảm giác mình cong thành nhang muỗi luôn rồi, may là đường đi tối, Ly Thù không nhìn thấy, không thì y xấu hổ đến nổ tung luôn.

“Không, không có gì.” Trương Khâu nói lắp bắp xong, nghĩ thầm ở trong đạo động dẫn đến mộ mà có suy nghĩ kỳ quái như vậy, chắc trên đời không có người nào đâu.

Lần này trong đạo động đi rất thuận lợi không có xuất hiện sự cố như lần trước, đặc biệt là vị trí mở đạo động rất tốt, trực tiếp dẫn tới thông đạo, Lão Phỉ dẫn đầu thấy người đến đông đủ, lại thấy Ly Thù đến cuối cùng, cười nhạo, tự đắc nói với Kim lão đại nói: “ Chú cũng quá cẩn thận rồi, đây không phải là chẳng có chuyện gì hay sao? Đừng nghi thần nghi quỷ, mời cao nhân gì mà để bị lừa thế này.”

Lão Phỉ có ý gì, mọi người ở đây đều nghe ra được, Kim lão đại cười ha ha, đổi chủ đề, “Đi nhanh đi!”

Trong mắt Trương Khâu đầy bất mãn, hừ một tiếng, chủ yếu là bất bình thay Ly Thù, y từng thấy thân thủ của Ly Thù, lúc trước nếu không phải có Ly Thù, y không thể sống sót ra khỏi mộ Hạ Bi Huệ vương.

Mộ lần này chỉ có một con đường, không có ngã rẽ gì, bọn họ dọc theo hành lang đi về phía trước, đi được khoảng chừng một phút, trong thông đạo có một cây cột màu đen, chạm đến nóc, phía trên khắc hoa văn, Trương Khâu nhìn thấy kêu lên, cây cột này thật giống bốn cây cột quanh giường thạch dưới gian mộ chính của Cô Mạc quốc.

Trương Vu Thủy lên trước rọi đèn pin nhìn một vòng, mà hoa văn này nhìn có vẻ đơn giản lại không có quy luật gì, hắn cũng không phân biệt được, “Có thể là một ký hiệu.”

Ba người Lão Phỉ hiển nhiên không có hứng thú với những thứ này, giục bọn họ nhanh lên đừng lờ mà lờ mờ ở chỗ này.

Thái độ mấy người này rất gấp, như là vội vàng muốn đến gian mộ chính. Trương Khâu bĩu môi, tiếp tục đi theo, đi chừng bảy tám phút trong thông đạo lại xuất hiện một cây cột màu đen, mãi đến cái thứ năm, mới nhìn thấy hành lang thông đến gian mộ chính. Con đường này rất hẹp, không tới 1 mét, lại rất ngắn, khoảng chừng bốn, năm mét, xung quanh tối như mực, trần nhà, sàn nhà, vách tường, tất cả đều là màu đen.

Lão Phỉ dùng đèn pin rọi về phía đối diện, mấy người phía sau giật mình, vội vàng lùi lại mấy bước, “Mẹ nó đây thứ gì?”

Ở cửa mộ thất phía đối diện có một đôi mắt hung thần ác sát nhìn chằm chằm bọn họ, như thể chỉ cần bọn họ dám tiến lên một bước sẽ lập tức xé nát bọn họ. Đao sẹo lộ rõ sự sợ hãi trên khuôn mặt, lập tức rút súng nã vài phát, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm, đôi mắt khổng lồ hung ác vẫn liều mạng nhìn chằm chằm bọn họ, những vị khách không mời mà đến.

“Là tượng đá.” Trương Vu Thủy lên tiếng.

“ Sao có thể? Nó rõ ràng còn sống ——” người tiếp lời là đàn em Kim lão đại, trên trán thấm đẫm mồ hôi lạnh, hắn còn chưa nói hết câu, sau khi dùng đèn pin nhìn kỹ lại, thở phào một hơi, “Cũng thật là, mụ nội nó thiếu chút nữa làm tôi sợ muốn chết, đây là thứ tà môn gì vậy chứ.”

Ngay giữa cửa đá có một bức tượng đá khổng lồ ngồi chắn ngang, mặt người chân lơn răng heo, đuôi rất dài, trực tiếp vắt lên khe cửa đá chống lên đỉnh hành lang, bức tượng này được làm rất sống động, giống như thật vậy, mới nhìn qua quả thực sẽ sinh ra ảo giác.

“Ác thú.” Giọng nói Ly Thù trước sau lạnh lùng, “ Trên mắt có tẩm thứ gì đó.”

Trương Khâu đột nhiên nhớ đến trong mộ Hạ Bi Huệ vương có những bức tượng gốm trong tay cầm nhạc cụ, đúng là có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, nhưng vì bức tượng đá này cách bọn họ hơi xa, lại chỉ được tẩm trên mắt, nên cũng không ảnh hưởng quá lớn đến tư duy bọn họ.

“Tiên sư nó, ác thú cái mẹ gì, ông đây không tin, đi!” Lão Phỉ chỉ vào Đao sẹo bên cạnh, kết quả Đao sẹo không nghe lời hắn tiến lên, mà lại liếc nhìn Ly Thù, Lão Phỉ tức giận đến con mắt đỏ bừng, “ Đồ cái thứ vô dụng, tao tự mình đi.”

Trương Khâu có một loại linh cảm Lão Phỉ đang tự tìm đường chết, cũng không đi lên ngăn cản, Lão Phỉ vừa đạp xuống phiến đá màu đen, phiến đá này trở ngược xuống, cả người không lượng rơi xuống, bị cắn nửa mặt bên cạnh nhanh chóng tiến đến kéo mạnh người lại, bên dưới khe hở toàn là đao thạch sắc bén, nếu rơi xuống thì sẽ bay màu luôn.

“Đi.” Ly Thù không quản bọn người Lão Phỉ giãy dụa, tự nhiên nắm lấy tay Trương Khâu, hắn dẫn đầu bước về phía trước, nói với Trương Khâu: “Theo sát tôi.”

Trương Vu Thủy theo sát phía sau, ánh mắt hắn tối tăm, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt phía trước, trong đầu như có một âm thanh dẫn dắt hắn đi về phía trước.

Kim lão đại vội phất tay cho đàn em đuổi theo, không thành thật đi ngang qua Lão Phỉ và bị cắn nửa mặt một câu an ủi cũng không có, vội vội vàng vàng đi theo phía sau Trương Vu Thủy.

Vừa chứng kiến cơ quan bên dưới, Trương Khâu cũng rất căng thẳng, nắm chặt tay Ly Thù, tập trung chú ý không dám nghĩ đến thứ khác, sợ mình dẫm sai liên lụy đến Ly Thù, quãng đường bốn, năm mét ngắn ngủi, vậy mà đi đến toàn thân vã mồ hôi lạnh, bụng cũng đau âm ĩ, a một tiếng, Ly Thù quay đầu lại, “Làm sao vậy?”

“Bụng hơi đau.” Trương Khâu vừa nói xong, tay Ly Thù đã đặt trên bụng y, xúc cảm lạnh như băng khiến Trương Khâu rùng mình, nhưng cơn đau trong bụng lại lập tức không còn, quả thực rất thần kỳ.

“Tốt rồi?”

“ Anh vừa sờ một cái đã hết đau rồi.” Nói câu như thế này quả thực giống như đang trêu ghẹo đàn ông, Trương Khâu lén lút quan sát Ly Thù, đối phương hình như không có phản cảm gì với lời nói vừa rồi của y, đây có phải chứng minh là Lỳ Thù không ghét với việc bị đàn ông trêu chọc thế này?

Trương Khâu nghĩ tới đây như mở cờ trong bụng, vui vẻ không thôi.

“ Vào bằng cách nào?” Trương Vu Thủy ở phía sau hỏi, trong giọng nói có cấp bách mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Ly Thù nhìn quanh bức tượng đá “ Có cơ quan, nhưng phía sau —— “

“Không cần quản phía sau có thứ gì gì, Ly Thù chúng ta đều đang ở tình thế bắt buộc, cậu không muốn hộp sao?” Kim lão đại cướp lời Ly Thù.

Ly Thù bị ngắt lời nhìn chằm chằm Kim lão đại, Trương Khâu thấy loại ánh mắt này quái quái, thế nhưng vẫn rất đẹp trai nha.

Kim lão đại bị nhìn chằm chằm, lúc hắn đang muốn nói thêm gì đó, Ly Thù đã giẫm lên chân con thú đá, nhẹ nhàng nhảy lên, một chưởng đập vỡ mắt con quái thú, cái đuôi thạch thú vốn bất động đột nhiên di chuyển, cái đuôi của nó rất dài, từ trên cửa đá rút ra, giống như vung roi, đánh tới.

Ly Thù ôm Trương Khâu vào trong ngực đứng ở góc chết, Trương Vu Thủy nhẹ nhàng nhảy một cái, hai tay không biết làm sao làm, chỉ có thể bám vào vách đá, ba người Kim lão không tránh kịp đánh một roi.

Ôi chao, nhá ôi, má ơi, kêu đau.

Trương Khâu nghe thấy âm thanh, không tử tế nở nụ cười, y cố ý kề sát vào Ly Thù, nhỏ giọng nói: “ Anh cố ý?”

Ly Thù cong khóe môi, Trương Khâu ngốc nghéch nhìn thiếu chút nữa chảy nước miếng, y nhan khống đến hết thuốc chữa rồi. Hu hu hu!!!!

Cửa đá từ từ mở ra, mấy người Lão Phỉ đến sau cư xông vào trước, Kim lão đại không cam lòng ôm tay cũng chạy vào theo, Trương Khâu vội vã, “Hộp!”

“Bọn họ không thể mang nó ra ngoài.” Ly Thù tự tin nói.

Trương Vu Thủy đã nhảy xuống, ba người nhìn nhau rồi tiến vào. Trương Khâu vừa bước vào không khỏi choáng váng trước những hình ảnh bên trong, đây quả thực là mộ thất ngàn người, phía dưới bị đào thành hình cung, cả mộ thất là hình tròn, từ trên xuống dưới là từng tầng từng tầng quan tài gỗ màu đen, quan tài quay về phía bình đài trung tâm, mà bình đài và quan tài trên vách tường lại cách nhau một con mương, rất sâu, phía dưới là thạch đao sắc bén.

Trừ phi có người biết bay, nếu không căn bản không thể đến được bình đài trung tâm.

Lúc này trên giá hoàng kim có bày một hạt châu giống như đang phát ra lửa, ánh sáng chói mắt, trong gian mộ chính đen kịt chiếu lên từng tầng quan tài, mà những quan tài màu đen này giống như đang hấp thụ ánh sáng đỏ, từ từ thấm vào.

Trương Khâu nhìn sởn cả tóc gáy, bên cạnh mấy người Lão Phỉ cũng không khá hơn chút nào, nhưng y phát hiện ánh mắt Kim lão đại không hề có chút sợ hãi nào, đáy mắt nóng rực điên cuồng nhìn chằm chằm hạt châu phát ra ánh sáng đỏ trên giá.

Kim lão đại nhanh chóng mở túi của đàn em, lấy ra một món đồ, Trương Khâu nhìn, vậy mà lại là loại cung nỏ nhỏ, phía sau có dây thừng, Kim lão đại giương cung nỏ nhắm ngay bình đài, chỉ nghe “ Phựt——” một tiếng, dây thừng thẳng tắp, mũi tên ở một đầu khác đã đâm vào cột trụ ở bình đài.

Hai người đàn em kéo căng đầu còn lại, dây thừng tạo thành một đường thẳng tắp, Kim lão đại mang găng tay vào vịn dây thừng đi đến phía bên kia.

Tất cả chỉ trong vài phút, Trương Khâu nhìn mà trợn mắt há mồm, trong lòng luôn có một cảm giác kỳ quái, nhưng không nói cụ thể được.

“Làm sao bây giờ? Kim lão đại muốn lấy đồ.” Trương Khâu thay Ly Thù sốt ruột, y vẫn nhớ Ly Thù muốn cái hộp, thế nhưng Ly Thù bên cạnh lại vô cùng bình tĩnh, y thoáng cái không biết nói gì cho phải, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy gấp gáp nữa, chỉ nhìn Kim lão đại đã đến bình đài, một tay vội vàng vươn ra lấy hồng châu.——

“Xèo —— “

Bên tai một cơn gió thổi qua, Trương Khâu chớp chớp mắt đồng thời nghe được tiếng Kim lão đại la hét thê thảm.

“Đại ca!”

“Hạt châu! Hộp!” Giọng Kim lão đại.

“ A Diễn!” Là giọng Trương Vu Thủy

Trương Khâu ngước mắt nhìn sang, chuyện xảy ra trong nháy mắt, trên bình đài chỉ còn lại một người, người này mặc quần áo kiểu Trung Quốc, tóc ngắn, da trắng như tuyết, môi hồng tươi đẹp ướt át, dưới mắt còn có một nốt ruồi son, cao cao tại thượng, trên đầu ngón tay tinh tế trắng như tuyết là hạt châu lóe lên ánh sáng đỏ, hắn thu hạt châu vào lòng bàn tay, mắt nhìn về bên này.

Nói chuẩn xác là đang nhìn Trương Vu Thủy.

Đáy mắt là sự dịu dàng ôn nhu không giải thích được, mà trong phút chốc lại lạnh lùng độc ác.

Là Hạ Bi Huệ vương Lưu Diễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.