Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 122: Chương 122: Tắm Xong Mặc Cái Gì 7




Còn chưa nói hết lời, đã bị Hoắc Phi Đoạt gõ đầu: “Muốn cũng không được, chỉ cần tôi còn sống, người này một ngày cũng đừng mong đến, nhanh đi ngủ.”

Ngũ Y Y bĩu môi leo lên giường lớn, nói thầm: “Tại sao a, mơ ước của tôi không ảnh hưởng đến chuyện gì của anh.”

Nói là một ông chủ nợ lớn, quản đông quản tây, còn muốn quản tất cả của cô sao chứ?

Khuôn mặt Hoắc Phi Đoạt đen lại: “Tôi rất e ngại, vô cùng e ngại, nhắm mắt lại, cô bé đi học thì phải đi ngủ sớm.”

Hoắc Phi Đoạt đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Ngũ Y Y nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, cảm thán: “Cái giường này thật thoải mái a, quả thật là siêu cấp thoải mái.”

Sau khi suy nghĩ, liền đứng lên tìm điện thoại di động, gửi cho Tiêu Lạc một tin nhắn.

“Tiêu Lạc, gọi điện thoại cho chú chú không nghe máy, tối nay tôi không về, yên tâm tôi rất tốt, ngủ ngon.”

Khi đã gữi tin nhắn đi, Ngũ Y Y mới chui vào trong chăn, hít hà vài cái là có thể nghe thấy hương vị của ánh sáng mặt trời, nhắm hai mắt lại.

Hoắc Phi Đoạt đi xuống lầu, thấy quản gia đang chờ, trông có vẻ như có lời luốn nói.

“Thế nào?” Hoắc Phi Đoạt đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lẽo trước sau như một của mình.

“Tiên sinh, ngoài cửa có vị Tiêu tiên sinh xin vào đây.”

“A, Tiêu Lạc đến đây sao? Ha ha, hắn đúng là chưa từ bỏ ý định a, vẫn muốn tranh giành cùng tôi”, sau khi Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ, nhìn bóng đêm bên ngoài không chút nghi ngờ ra lệnh: “Nói lại, tôi đã ngủ, không muốn gặp ai.”

“Vâng.”

Tiêu Lạc đứng ở bên ngoài cửa lớn biệt thự Vọng Hải, nhìn cửa sắt lớn màu đen đóng chặt, đèn xe hơi phát ra hai chùm ánh sáng, lại nhìn trên cao thấy hai người bảo vệ trẻ đang cầm vũ khí, thở dài.

Hắn đến chỗ xe hơi tìm điện thoại di động muốn nhìn xem đã mấy giờ rồi, bấm mấy cái mới phát hiện, điện thoại di động của hắn lại ko có điện.

“Ai da, xui xẻo quá.”

Phía trên bảo vệ dùng micro nhìn xuống phía dưới quát to: “Vị tiên sinh này xin ngày về đi, Lão đại của chúng tôi đã ngủ, tối nay không gặp bất kì ai.”

“A? Các anh có nói với Lão đại các anh là tôi họ Tiêu chưa?”

“Đã nói rồi, trong nhà cũng tắt đèn, tất cả đều ngủ rồi, mời anh mau trở về đi.”

Tiêu lạc ngây ngốc đứng bên ngoài cửa sắt, nhìn về bên trong sườn núi rậm rạp xanh um mấy lần.

Y Y, em thật muốn ở lại bên cạnh hắn sao?

Em có biết, Hoắc Phi Đoạt là một nhân vật nguy hiểm cở nào không?

Tiêu Lạc thở dài thật lâu, cô đơn lái xe rời đi.

Tiêu Lạc trở về Ngũ gia trang, cả người mệt mỏi, sau lưng có chút đau đớn, một tay hắn đỡ thắc lưng đi vào cửa.

“Lạc, đã trễ thế này, anh không ở nhà nghĩ ngơi, anh muốn ra ngoài làm gì?” Ngũ Nhân Ái vẫn chưa ngủ, cố tình ngồi ở phòng khách chờ Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc ngẩng đầu liếc nhìn Ngũ Nhân Ái, hắn không muốn đem chuyện Y Y ở lại bên cạnh Hoắc Phi Đoạt nói ra, lắc đầu một cái, nhàn nhạt: “Không sao, chỉ là có chút chuyện, tôi ngủ trước, cô cũng ngủ đi.”

Không nhìn Ngũ Nhân Ái một cái, Tiêu Lạc cô đơn đi lên lầu.

Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc như vậy, vừa đau lòng, vừa tức giận.

Vì cô ta, Tiêu Lạc mới như vậy.

Hoắc Phi Đoạt nằm trong phòng khách, vừa nghĩ đến cô bé Ngũ Y Y nằm cách vách, lại không ngủ được, từng tế bào trong cơ thể hắn đều nhảy nhót hưng phấn.

Hắn rón rén đi vào phòng ngủ chính, mượn ánh sáng nhàn nhạt nhìn về phía giường ngủ.

Hôn mê!

Cô bé này ngủ lại không ngoan a.

Một chân cô đưa ra ngoài chăn, rơi ở bên giường.

Nhìn bộ dáng kia, giống như một giây tiếp theo cô sẽ rơi xuống giường.

“Ngoan ngoãn, tôi đến đây.” Hoắc Phi Đoạt rủ rỉ, đi nhanh về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.