Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 144: Chương 144: Loại người này không xứng 1.




Lần từ thiện này biểu diễn vô cùng thành công.

Ngoài dự đoán của hiệu trưởng trường học, hoàn toàn không ngờ.

Cho dù ai cũng không có nghĩ đến, nhân vật truyền kỳ Hoắc lão đại sẽ đích thân đến, càng không nghĩ đến, thiếu gia Cố gia rộng lượng như vậy, góp năm trăm vạn.

Này thật là một cái kinh ngạc a.

Ngũ Y Y ngồi ở đó gỡ bỏ trang sức, Hàn Giang Đình nhìn về phía điện thoại di động chơi đùa, tự chụp mình, vừa phồng má, vừa trợn to hai mắt, vô cùng tự sướng, Hàn Giang Đình càu nhàu, "Cậu làm nữ ca sĩ là vô ích sao? Thiệt là, cậu làm nữ ca sĩ ngay cả quyền phát biểu cũng không có, thật là uổng công quá? Sư phụ của mình ngồi ở phía dưới, dùng ánh mắt yêu thương như vậy bao phủ mình, mình cũng xúc động đến nhảy sai vài động tác, uy, Ngũ Y Y, có coi là anh em không? Coi như là lời của anh em, cậu nhất định phải giúp mình làm cho sư phụ thu nhận mình làm đồ đệ đi, để cho hắn dạy mình võ công tuyệt học!"

Ngũ Y Y cắt một tiếng, "Cậu cho rằng mình là ai? Cậu cho rằng trong mắt trong đầu chú Hoắc có mình sao? Mình chỉ là làm hỏng xe hơi của người ta, là cô hầu gái đáng thương với món nợ to lớn thôi, mình cũng không phải vợ của người ta, lời nói của mình, chú Hoắc còn không trực tiếp coi như cái rắm?"

Hàn Giang Đình quyệt miệng, khổ sở thở dài một tiếng, "Đúng vậy, cậu chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi." Hàn Giang Đình xoay người lại, bàn tay đặt ở trên đầu Ngũ Y Y, theo dõi Ngũ Y Y, hết sức thương tiếc nói, "Mình nói này, tại sao dáng dấp của cậu không có chút nào xinh đẹp vậy? Tính tình thô bạo cũng thôi, miệng gian xảo thì cũng thôi, tại sao bề ngoài không thể ra dáng con gái một chút đây?"

Ngũ Y Y đá một cước, đá phải đầu gối Hàn Giang Đình, rất tức giận thổi tóc mai, "Cút xa một chút, kiên nhẫn cùng nhân từ của lão nương hiện tại rất có hạn."

Hàn Giang Đình nhếch miệng, lui qua một bên, oán trách, "Đối với mình hung dữ như vậy, làm thế nào có thể ở cùng một chỗ với cái chú họ Tiêu xúi quẩy đó, cậu cái đuôi cũng sáng có phải hoa mắt rồi không?"

Ngũ Y Y nhe răng, kêu lên, "Hàn Giang Đình! Cậu muốn chết đau đớn có phải không? Muốn, chỉ cần nói một tiếng! Lão nương dùng sức đá chân đưa cậu đến Thiên đường, đảm bảo Thiên đường có chỗ ngồi cho cậu!"

Hàn Giang Đình gật gù hả hê, "Đã nói đã nói, cái chú họ Tiêu đó chính là xúi quẩy! Chú xui xẻo!"

"Nha a! Tiểu tử ngươi thật muốn ăn đòn a!" Ngũ Y Y giơ lên hộp phấn bột một muốn ném về phía Hàn Giang Đình.

Hàn Giàng Đình vội vàng ôm đầu chạy, cạch một cái đụng phải một người.

"Có gan thì cậu đừng có chạy! Cậu. . . . " Ngũ Y Y đang muốn đuổi theo đánh, thấy người bị Hàn Giang Đình đụng vào, không nhịn được giật mình.

Sau đó, Ngũ Y Y lập tức ngượng ngùng hạ cánh tay xuống, nhẹ nhàng đặt hộp phấn bột ở trên bàn, lộ vẻ mặt cô gái nhỏ mỉm cười, "Lạc. . . .. Anh làm sao từ hậu trường tới đây?"

Tiêu Lạc cười một tiếng ấm áp với Ngũ Y Y, vỗ nhẹ bả vai Hàn Giang Đình nói, "Không bị đụng hỏng chứ?"

Hàn Giang Đình nghiêm mặt liếc Tiêu Lạc, không phối hợp lười biếng nói, "Chú à, lão nhân gia ngài một bộ xương già cũng không có chuyện gì, tôi làm sao có thể có chuyện gì chứ?"

Hàn Giang Đình nói ra một hơi, để cho Tiêu Lạc có chút trố mắt.

Ngũ Y Y giận đến cắn răng, dùng sức trợn mắt với Hàn Giang Đình một cái, làm cái vẻ mặt "tiểu tử cậu chờ chết đi", sau đó cười với Tiêu Lạc, giải thích, "Anh đừng để ý tới cậu ta, Lạc. Tiểu tử này không chừng đang động kinh, đối xử như bại não là tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.