Một Đêm Bất Ngờ: Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện

Chương 85: Chương 85




Khụ…

Mặc dù Hoắc Thủy Nhi cũng không chắc chắn Cố Đoàn Thuần có phải là trai tân hay không, nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của cô, cộng thêm ở trong nhà anh một thời gian, vừa nhìn đã biết anh là một người đàn ông độc thân, bình thường không có sinh hoạt giường chiếu rồi.

“Chị còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau tới ngăn họ đi?” Cố Hàn Tình đã gấp đến độ trán đầy mồ hôi lạnh, cô ta lo lắng đẩy cánh tay của Hoắc Thủy Nhi. Hoắc Thủy Nhi bị cô ta đẩy làm lảo đảo một chút, lông mày nhăn lại: “Cô làm gì đấy?”

“Chị đi ngăn họ đi!”

“Vì sao cô không đi?” Hoắc Thủy Nhi khoanh tay ra vẻ việc không liên quan đến mình, dứt khoát đứng yên không động. Cô nhìn Cố Hàn Tình một cái, nhưng thực tế ánh mắt lại quan sát bốn phía chung quanh.

Nơi này rất lớn, dựa theo kinh nghiệm của Hoắc Thủy Nhi thì phía sau là đường núi uốn lượn, nếu như hai người này thực sự đua xe thì đúng là có thể xảy ra chuyện.

Nhưng mà… cô mới không tin Cố Đoàn Thuần là một người không có đầu óc đâu!

“Chị, chị có ý gì? Hoắc Thủy Nhi, bên kia một người là chồng chị, một người là em chồng chị, sao chị có thể không ngăn họ lại chứ?”

“Ồ? Đây là lý do gì vậy, hai người họ đều là anh trai của cô đấy.” Hoắc Thủy Nhi hừ mũi một cái.

Thật ra cô cũng không biết vì sao Cố Hàn Tình không muốn hai người kia tranh tài, nhưng lại không đi lên, có điều là… Cố Hàn Tình bảo cô làm gì, đương nhiên là cô muốn làm ngược lại. Dù sao, ai bảo cô thấy Cố Hàn Tình chướng mắt chứ!

“Hoắc Thủy Nhi! Chị…”

“Đừng có chỉ ngón tay của cô vào người tôi, tai tôi không có điếc.” Hoắc Thủy Nhi đột nhiên chế nhạo một câu, bên kia, bầu không khí giữa Cố Đoàn Thuần và Cố Thích Phi càng thêm căng thẳng.

Nhưng mà vẫn chỉ có mình Cố Thích Phi tức giận mà thôi.

Cố Đoàn Thuần lại chẳng thèm để ý chút nào.

“Ha ha, anh, thật ra em cũng rất tò mò, có phải anh thực sự không để ý tới bất cứ thứ gì không?” Trong mắt Cố Thích Phi bỗng lóe sáng như sao, anh ta đã sớm trông thấy Hoắc Thủy Nhi bị Cố Hàn Tình dẫn tới rồi.

Cố Thích Phi dựa vào cạnh xe, dáng vẻ cậu ấm cà lơ cà phất cực kỳ.

Cố Đoàn Thuần uể oải, dường như không còn kiên nhẫn được nữa: “Đấu thì nhanh chút đi.” Anh còn rất nhiều chuyện phải làm, không có rảnh ở đây chơi với Cố Thích Phi đâu.

“Đấu! Đương nhiên phải đấu, nhưng mà… chúng ta làm thứ thú vị hơn, thế nào?”

“Ồ?”

Cố Thích Phi thấy Cố Đoàn Thuần không từ chối, lúc này vẫy tay với hai cô gái đứng phía sau bọn họ, la lớn: “Chị dâu, tới đây cùng chơi đi! Đứng nhìn không thì chán lắm!”

Hoắc Thuỷ Nhi không khỏi cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy Cố Thích Phi đang ngoắc tay với mình.

Người đàn ông này ngoài vẻ mặt đẹp trai ra thì đúng là chẳng có chỗ nào đàng hoàng cả!

Ngay cả chị dâu của mình cũng trêu ghẹo?!

“Được thôi, cậu muốn chơi thế nào?” Hoắc Thuỷ Nhi cũng không phải loại người nhát gan, cô sải bước lại gần một cách tiêu sái, giả vờ nhìn Cố Thích Phi với vẻ mặt ngây ngô.

Cố Thích Phi thấy Hoắc Thuỷ Nhi đồng ý, thì trong lòng rất là vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.