Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 67: Chương 67




Hồi lâu, Đường Dật nhìn Phó Sủng, Phó Sủng vẫn không nói chuyện, một chữ cũng không nói, ngơ ngác ngồi đó, cuối cùng Đường Dật không nhịn được, hít sâu một hơi, đột nhiên bế Phó Sủng lên: “Anh thu dọn một chút cho em, em không nói, anh cũng không nghĩ, được không?”

Nói xong Đường Dật ôm Phó Sủng vào phòng tắm, cởi quần áo cho Phó Sủng, bật nước nóng, bắt đầu tắm, từ đầu tóc đến thân thể, mỗi một chỗ đều mềm mỏng, trong lòng càng đau vô cùng.

Khi tiếp xúc với nước ấm, Phó Sủng mới phát giác được mình sống lại lần nữa, có chút cảm giác, mặc cho Đường Dật tắm cho mình, sau khi tắm rửa cho Phó Sủng xong, Đường Dật cũng tắm rửa cho bản thân.

Tùy ý mặc vào bộ quần áo, cầm khăn tắm bọc kỹ Phó Sủng, ôm cô nhóc này vào phòng, nhẹ nhàng đặt Phó Sủng xuống, Đường Dật lại lấy máy sấy tóc khô cho cô nhóc này, lúc này mới ôm Phó Sủng nằm xuống.

Đường Dật mới vừa nằm xuống, Phó Sủng đã lăn tới làm ổ, ôm hông Đường Dật, núp trong ngực Đường Dật, giống như mèo con, Đường Dật đưa tay vỗ về lưng Phó Sủng, không nói gì, cô không muốn nói chuyện, anh ở cùng là được rồi.

Qua hồi lâu, lâu đến mức Đường Dật cho rằng Phó Sủng đã ngủ, Phó Sủng đột nhiên ngẩng đầu dậy, đỏ mắt nhào vào trong ngực Đường Dật, ôm cổ Đường Dật, khóc triệt triệt để để.

Đường Dật ôm Phó Sủng, vỗ nhè nhẹ lưng Phó Sủng để cô nhóc này thỏa sức trút hết.

Khóc hồi lâu, lúc này âm thanh nghẹn ngào của Phó Sủng mới vang lên: “Anh, anh biết không? Có sói núi, có báo đốm, nếu không phải hai con báo đốm cắn chết hai con sói núi, em đã chết rồi, em không muốn chết anh.”

Không có không muốn sống, vì người nhà, vì hạnh phúc, sinh mạng là trân quý nhất, đúng như một câu kia, nếu vì tự ái mà chết đi, bạn xác định không có hy vọng ngày mai, ra đi không thể làm gì, mỗi người đều yêu quý sinh mạng.

Đường Dật vỗ nhẹ lưng, nghe Phó Sủng n run rẩy nghẹn ngào nói xong câu chuyện, cả người hoàn toàn giống như ngồi cáp treo, bị sợ đến sắc mặt cũng trắng bệch, ôm Phó Sủng chặt hơn, như muốn ôm nát.

“Xin lỗi, anh tới trễ, em đừng khóc nữa, anh giống như bị chết một lần.” Giọng nói Đường Dật cũng nghẹn ngào, Phó Sủng nói giống như hiện ra trước mắt, tâm tình này sao không lĩnh hội được?

Phó Sủng lắc đầu liên tục, tầm mắt nhìn Đường Dật cũng mơ hồ: “Em không biết nơi đó đáng sợ như vậy, sẽ có sói, sẽ có báo nhỏ, do em không nghe lời.”

Chuyện như vậy đánh mạnh vào Phó Sủng, cũng khiến cô nhóc này không chuyển biến không được, biết rằng mặc dù luôn muốn cho cô nhóc này một giá lớn, giá hôm nay xem như lớn, cũng may được hai con báo đốm cứu.

“Em nói nếu em xảy ra chuyện, anh nên làm như thế nào? Ông cụ nên làm cái gì? Cha mẹ của em sẽ khóc chết, sao lại ham chơi như vậy?” Ánh mắt của Đường Dật cũng đỏ, cuối cùng cô nhóc này biết sợ.

Sói núi, ngay cả bọn họ gặp phải cũng cần phòng bị cao độ, đều là động vật ăn thịt, sẽ cắn chết người.

“Anh, em sai rồi, anh đừng tức giận.” Phó Sủng gật đầu liên tục, dán vào trong lòng Đường Dật, nghe nhịp tim có lực của Đường Dật: “Về sau em sẽ nghe lời của anh, sẽ không chạy loạn, anh không cần tức giận.”

Biết mình đã gây họa, Đường Dật sẽ đặc biệt tức giận, cũng không biết ông nội mà biết sẽ có hậu quả gì, cô thật sự biết sợ.

“Anh nào có tâm tình tức giận chứ?” Đường Dật ôm Phó Sủng, đưa tay vuốt tóc Phó Sủng, gõ đầu suy nghĩ, thở một hơi thật sâu: “May là mạng lớn, hai con báo đốm này nhất định là hai con anh họ em cứu.”

Thành từng ở trong đại đội Tuyết Lang đã cứu hai con báo đốm trong núi, một con bị thương, sau khi mang đi chữa khỏi rồi lại thả về nơi này, những người khác cũng từng tìm tòi nghiên cứu, trước mắt không phát hiện những báo đốm khác.

Trừ hai con báo đốm này ra, cũng không đoán ra còn có động vật nào có linh tính như vậy, mọi việc đều có nhân quả, người tốt được báo đáp, quả thật là đạo lý không thể không khiến người ta tin tưởng.

Phó Sủng hơi giật mình ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Đường Dật: “Là bọn chúng sao? Trùng hợp vậy?”

Lúc ấy tình hình rất căng thẳng, cô bị dọa sợ, cũng không còn kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có điều quả thật cảm giác được hai con báo đốm có ý thương hại mình, chẳng lẽ thật sự là báo đốm do anh Thành đã cứu.

“Anh dám xác định, là bọn chúng.” Giọng Đường Dật đặc biệt kiên định, chuyện như vậy ở Tuyết Lang cũng truyền đi vô cùng kỳ diệu, đều nói báo đốm này đặc biệt nghe lời Thành, tình cảm với Thành cũng rất tốt, rất thân cận.

Nếu không phải từng thân cận với người, hôm nay Phó Sủng nhất định là con mồi tới bên miệng, sao lại còn cứu cô?

Phó Sủng mím môi, khẽ gật đầu, cô phải thật sự cám ơn anh họ, cám ơn hai con báo đốm này rồi, mặc dù bây giờ suy nghĩ vẫn rất sợ, cứ vùi trong ngực Đường Dật như vậy, Phó Sủng khẽ nhắm mắt lại, được phép sợ, một ngày này khó có thể thay đổi, không bao lâu đã ngủ mất rồi.

Đường Dật ôm Phó Sủng, một chút cũng không dám chợp mắt, trong lòng bị dọa sợ không nhẹ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Phó Sủng mở mắt ra, Đường Dật đã thức dậy, lấy cơm từ phòng ăn tới đây, đang cầm quần áo cho mình ở bên cạnh, Phó Sủng nằm trên giường nhìn Đường Dật: “Tại sao không gọi em, hôm nay lại không huấn luyện rồi.”

Hôm qua gây họa, hôm nay lại không đi huấn luyện, lần đầu tiên Phó Sủng có cảm giác áy náy, rất thêm phiền cho Đường Dật, huống chi diễn tập ngày càng gần, mình đúng là một kẻ phá hoại.

“Nghỉ ngơi đi, bị sợ không ít, lat nữa anh dẫn em đi phòng y tế, để tiểu Lôi xem.” Đường Dật thấy Phó Sủng tỉnh, đi tới giúp đỡ mặc quần áo, Phó Sủng cứ tùy Đường Dật hầu hạ như vậy, khóe miệng nhếch lên cười trong nháy mắt: “Còn đi gặp bác sỹ, không nghiêm trọng như vậy?”

Cô nhóc không tim không phổi, hôm qua bị dọa sợ, nhưng ngủ một giấc chuyện gì cũng không có, cô cũng đâu phải bị hù dọa lớn đúng không? Dù sao người không có chuyện gì rồi, sống khỏe mạnh, còn có thể gặp Đường Dật, còn có thể hít thở không khí mới mẻ.

“Tư tưởng hơi lớn nhỉ, đảo mắt đã không có việc gì rồi hả?” Đường Dật thật sự tức giận, khẽ gõ đầu Phó Sủng, “Em nói chuyện lớn như vậy, em quay đầu đã quên mất như lời nói sao cô nhóc?”

Ngược lại anh hy vọng Phó Sủng nhớ một chút, về sau đừng làm loạn nữa, lần sau không chừng cô nhóc này không còn bị dọa sợ, anh sợ điếng cả người.

Phó Sủng cười khanh khách, vuốt mặt Đường Dật: “Gặp bác sỹ thì miễn, đợi có cơ hội, em gọi anh họ mang theo em đến gặp báo đốm, cảm kích ơn cứu mạng của bọn chúng mới đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.